Trên mặt sông, một chiếc thuyền con lướt nhanh, cưỡi sóng lướt gió, hướng về bãi đất chèo tới đầu thuyền đứng thẳng đón gió là một trong Võ lâm Tứ quỷ, Ngọc Diện Quỷ Sắc Uất Trì Huyền và một trong Miêu Cương song yêu, Bách Hoa Tiên Tử Qua Như Tuyết.
Uất Trì Huyền vết thương bị đánh trên mặt đã lành, lúc ấy áo trắng phất phơ, phong thái tiêu sái cùng Qua Như Tuyết áo là trắng tuyết, kiều mỵ tuyệt luân cùng đứng trên mũi thuyền, thành một cặp châu liên ngọc hợp. Hai người này lai lịch không nhỏ nhưng người ứng sau thuyền bè lái cũng không phải là nhân vật tầm thường, chính là Phân đàn chủ Phân đàn Giang Hán của Tứ Hải minh Hồ Cương.
Ba người cùng lên bãi đất, Uất Trì Huyền mở miệng nói trước:
- Nóng thật...
Nói xong bước thẳng về một quán trà cạnh đó.
Qua Như Tuyết bất giác ngạc nhiên hỏi:
- Đi đâu thế?
Uất Trì Huyền cười nói:
- Uống một chén trà, cho bớt khát nước.
Nói xong bước thẳng tới một cái lán tre ngồi xuống, hai con mắt lẳng lơ lướt qua người cô gái nhỏ bán trà.
Cô gái nhỏ này nhiều lắm cũng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, nhưng mặt mày như vẽ, da dẻ mịn màng, cũng đã ra vẻ một mỹ nhân, mặc dù nàng ta còn chưa thành niên, lại tóc rối áo thô cũng không che giấu được sắc đẹp trời cho. Qua Như Tuyết bước tới quán trà, nhìn xong bất giác nhếch môi cười nói:
- À! Người ta nói sắc đẹp có thể ăn, không ngờ sắc đẹp cũng có thể uống cho đỡ khát, chỉ có... đáng tiếc là hơi béo một chút...
- Phải rồi.
Uất Trì Huyền liếc mắt một cái, ậm ừ ngâm nga:
Liễu Giang Nam
Xanh mượt bóng chưa râm
Cành nhỏ chưa quen tay hái bẻ
Bạc vàng đáp xuống khó lòng ngăn.
Lựa làm bạn đêm xuân
Qua Như Tuyết che mồm cười nói:
- Thật chết quá! Công tử ta đã nói người ta “xanh mượt bóng chưa râm” vậy thì nói vào chuyện chính đi...
Uất Trì Huyền bất giác ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện chính nào kia?
Qua Như Tuyết nhướng mày nói:
- Câu chuyện đêm nay, người có muốn...
Uất Trì Huyền thản nhiên nói:
- Chuyện đêm nay, cứ theo kết hoạch đã tính mà làm thôi.
Hai người ấy lại thêm Hồ Cương ba người rì rầm bàn bạc, cô gái nhỏ bán trà đứng một bên mắt nhìn chỗ khác nhưng vẫn nghiêng tai nghe ngóng.
Chiều hôm ấy, đúng lúc nắng tắt lại có một chiếc thuyền lợp mui lại cuối sông lướt gió đến Hán Dương. Người chèo thuyền là một bà già áo xanh tóc bạc như sương, nhìn qua tuổi đã cao song vẫn khuấy mái chèo như bay, sức mạnh tay khỏe chắc chắn không kém gì bọn thanh niên trẻ tuổi.
Trong khoang thuyền Triệu Tố Chân ăn mặc giản dị ngồi nhìn nghiêng ra cửa sổ, vẻ mặt trầm tư nhìn ra cảnh sắc ven sông. Bốn thị nữ là Ái Nguyệt, Tích Hoa, Kiếm Đảm, Cầm Tâm đều trầm lặng ngồi yên một bên, nhưng hai người trợ thủ đắc lực của nàng là Nhất Bút Âm Dương Túc Bảo Nguyên và Bát Quái Thần Chưởng Liêu Văn Hùng lại không có đi theo.
Tiểu thuyền đến Hán Dương rồi, lại không cập bờ mà theo sông Hán Thủy ngược dòng chèo lên, cũng vì đi ngược nước nên tốc độ khá chậm. Màn đêm đã buông trong thành Hán Dương, nhà nhà đều đã lên đèn. Nhưng trong chiếc tiểu thuyền lợp mui kia vẫn tối đen như mực. Trong màn đêm chìm xuống, Ái Nguyệt mở lời phá tan không khí trầm lặng:
- Tiểu thư, hôm nay Am chủ có tới không? Người đã nói rằng trong ba ngày Am chủ sẽ đến Quy Sơn kia mà?
Triệu Tố Chân “à” một tiếng, Cầm Tâm lại nói tiếp:
- Đêm nay là qua ngày thứ tư rồi.
Triệu Tố Chân nhướng mày nói:
- Cầm Tâm, đừng quấy rầy, có được hay không?
Không khí tĩnh mịch lại bao trùm, một lát sau tiểu thuyền cập vào bờ chân núi Quy Sơn, Triệu Tố Chân lên tới sườn núi cheo leo chỗ bờ sông, người nói đầu tiên là Ái Nguyệt truyền âm hỏi:
- Tiểu thư, tôi đi với người.
Triệu Tố Chân truyền âm nói:
- Không cần đâu, bất kể là lão gia có đến hay không, chỉ trong vòng nửa giờ là ta sẽ quay về.
Nàng lên khỏi sườn dốc, tới một con đường nhỏ, hướng về miếu Võ Vương chạy đi.
Nhưng nàng chưa đi được bao lâu, đã có hai bóng người dạ hành đuổi nhanh theo. Triệu Tố Chân nghe tiếng động phía sau, lập tức lấy một tấm khăn sa bịt lại khuôn mặt, quay đầu hỏi:
- Người nào?
Hai người dạ hành dừng lại đứng ngoài một trượng, bốn luồng ánh sáng lạnh từ mắt chiếu ra nhìn vào Triệu Tố Chân, người bên trái phát thoại hỏi ngược lại:
- Có phải là đại tiểu thư đấy không?
Triệu Tố Chân thoáng kinh ngạc nói:
- Đúng rồi! Hai người có phải là Trương Long, Triệu Hổ không?
Trương Long, Triệu Hổ chính là hóa dạng của Nhất Bút Âm Dương Túc Bảo Nguyên và Bát Quái Thần Chưởng Liêu Văn Hùng. Lúc ấy hai người đeo mặt nạ da người nên Triệu Tố Chân nhận không ra. Người dạ hành bên trái khom lưng đáp:
- Lão nô là Triệu Hổ.
Triệu Tố Chân chăm chú nhìn người ấy hỏi:
- Am chủ vì sao chưa tới?
Liêu Văn Hùng (tức Triệu Hổ) cung kính đáp:
- Am chủ lúc sắp đi lại có chuyện bất ngờ, có thể tới chậm hai ngày, nhưng sợ tiểu thư nóng ruột, nên sai hai người bọn lão nô tới báo tin.
Bọn họ nói “Am chủ”, tức là ân sư của Triệu Tố Chân tức Bách Liễu thần ni. Đó là lối xưng hô giữa bọn họ với nhau, người ngoài không thể hiểu được. Sự thật thì Bách Liễu thần ni chỉ dựng một nếp nhà tranh và gian để ở mà thôi, chứ không thể nào gọi là am cả.
Triệu Tố Chân chỉ biết cười gượng nói:
- Thôi được, chúng ta trở về thuyền vậy.
Nói xong xoay người theo đường cũ chạy về phía bờ sông. Túc Bảo Nguyên Liêu Văn Hùng hai người cũng tự nhiên theo phía sau bảo vệ.
Nhưng bọn họ chạy chưa được một trượng, một tiếng rên rỉ tựa hồ rất đau đớn văng vẳng theo gió đưa đến, Triệu Tố Chân bất giác dừng lại nói:
- Tiếng gì vậy?
Liêu Văn Hùng ngạc nhiên nói:
- Hình như là tiếng người bị trọng thương.
Túc Bảo Nguyên nói tiếp:
- Mà người bị trọng thương hình như là đàn bà.
Triệu Tố Chân nhướng mày nói:
- Nghe tiếng kêu dường như phát ra từ phía đông Đào Hoa.
Túc Bảo Nguyên, Liêu Văn Hùng hai người cùng gật gật đầu. Triệu Tố Chân thản nhiên nói:
- Hai vị đứng đây, để ta đích thân tới xem.
Túc Bảo Nguyên vội nói:
- Không được! Tiểu thư, theo lẽ phải để lão nô đi trước.
Triệu Tố Chân vừa bước đi vừa lắc đầu nói:
- Không cần, nếu thế thì hai vị đi theo cũng tốt rồi.
Trong câu nói, ba người vòng qua đường núi, lặng lẽ hướng về phía đông Đào Hoa chạy tới.
Bọn họ vừa chạy về phía đông Đào Hoa, lại nghe một giọng rên rỉ như vô cùng đau đớn vang lên rất rõ ràng. Lúc họ đến cách đông Đào Hoa ngoài một tầm tên bắn, đã nghe rõ tiếng kêu rên phát ra từ một đám bụi rậm cách đường khoảng một trượng phía tay phải.
Liễu Văn Hùng chạy theo Triệu Tố Chân vội vàng vượt lên trước, nhìn Triệu Tố Chân nói:
- Tiểu thư, để lão nô vào trước xem sao.
Triệu Tố Chân im lặng gật đầu, Liêu Văn Hùng hướng về phía bãi cỏ rậm trầm giọng hỏi:
- Ai trong đám cỏ ấy?
Trong đám cỏ rậm truyền ra một giọng nói yếu ớt:
- Phu thê tôi đi chơi núi trở về, bị cường đồ chặn cướp, chuyết phu bị thương nặng, tiện thiếp lại bị... thay phiên... làm nhục... không gượng dậy được, mong đại thúc cứu giúp.
Liêu Văn Hùng nghe xong bất giác dừng lại. Thử hỏi, trong hoàn cảnh này, ông ta là đàn ông, làm sao mà bước vào xem!
Nhưng giọng nói yếu ớt lại vang lên, ai oán cầu khẩn:
- Đại thúc, xin mau mau tới cứu cho, chuyết phu mất máu quá nhiều, nếu chậm sợ không cứu kịp.
Không sai, quả là trong khu vực thoang thoảng mùi máu tanh. Liêu Văn Hùng trong lúc cảm thấy lui tới đều khó, Triệu Tố Chân đã hạ giọng nói:
- Cứ để ta tới xem.
Nói xong đi từ từ về phía giọng nói vang ra. Liêu Văn Hùng vội vàng truyền âm nói:
- Tiểu thư, giang hồ mỗi bước đều nguy hiểm, xin cẩn thận đề phòng.
Triệu Tố Chân truyền âm đáp:
- Ta biết rồi.
Nói xong đã bước tới bên cạnh bãi cỏ rậm, chỉ thấy trên mặt đất có một phụ nữ nằm vật ra, tóc trâm rũ rượi, quần áo rách tan tựa hồ hoàn toàn trần truồng, bên cạnh có một hán tử áo xanh người bê bết máu, hơi thở yếu ớt, bất giác nhướng mày hỏi:
- Vị đại tẩu nhà ngươi không thể mặc lại quần áo đứng dậy sao?
Người đàn bà ấy căm hờn nói:
- Cô nương, bọn trời đánh ấy dùng tà thuật, khiến tôi toàn thân vô lực, không có cách nào động đậy.
Tình hình này rõ ràng là người ấy bị điểm huyệt.
Triệu Tố Chân cắn răng bước tới gần người đàn bà, cúi người vươn tay, vừa giải huyệt vừa nói:
- Ta tới cứu người...
Nhưng nàng chưa nói hết câu thì ba đại huyệt Chuẩn Giao, Mệnh Môn, Thanh Cực sau lưng chợt tê rần, không còn cách nào cử động được nữa.
Triệu Tố Chân kinh nghiệm giang hồ không phải là ít, huống hồ còn được Liêu Văn Hùng lịch duyệt giang hồ dặn dò trước, vốn chẳng phải không có ý đề phòng. Nhưng đối phương bố trí quang cảnh như thật, khiến Triệu Tố Chân nhìn thấy xong thì máu nóng sục sôi, quên cả việc phải cảnh giác, mới bị người ta dễ dàng điểm huyệt. Đương nhiên người tập kích sau lưng nàng là hán tử giả làm người bị thương, thật đúng như người ta nói, quân tử coi thường thì tiểu nhân đắc thủ vậy.
Triệu Tố Chân tuy là giữa dòng sông bị lật thuyền, bị người chế phục nhưng Á huyệt chưa bị điểm, miệng vẫn còn nói được, lúc ấy bất giác tức giận quát lên:
- Giỏi lắm, quả là một đôi nam nữ vô sỉ hèn hạ!
Triệu Tố Chân vừa quát lên, Liêu Văn Hùng và Túc Bảo Nguyên hai người vọt lên một bước xông vào như tên bắn. Nhưng hai người bọn họ vừa đáp xuống chưa đứng vững, trong đám cỏ rộng đã vang ra một giọng nói mạnh mẽ:
- Hai người các người đứng yên đó cho ta!
Cùng lúc ấy có tiếng cười khanh khách dâm đãng vang lên:
- A! Triệu đại tiểu thư, à không, phải là Chúc Triệu phu nhân mới phải... Chúc Triệu phu nhân ngươi đã làm tiểu gia tử của chúng ta điên đảo, xin để bọn ta chiêm ngưỡng một chút, xem tư dung của người đẹp nhất võ lâm ra sao...
Nguyên lai hai người ấy là Uất Trì Huyền và Qua Như Tuyết cải trang. Chính trong lúc ấy Phân đàn Giang Hán Hồ Cương cũng từ phía sau một tảng đã lớn cách đó ngoài một trượng từ từ đứng dậy.
Liêu Văn Hùng và Túc Bảo Nguyên hai người khóe mắt cơ hồ rách toạc, đang lúc không biết làm sao, Qua Như Tuyết lại không che đậy gì thân thể gần như hoàn toàn trần truồng đứng dậy tháo bỏ tấm khăn che mặt của Triệu Tố Chân, lại khanh khác cười một tràng dâm đãng nói:
- A! Đúng là thiên hương quốc sách, ta thấy còn thích, chẳng lạ gì bao nhiêu đàn ông đều vì ngươi...
Triệu Tố Chân ngắt lời trợn mắt quát:
- Đồ yêu phụ vô liêm sỉ, làm mất mặt tất cả nữ nhân trong thiên hạ! Mặc quần áo vào mau lên!
Qua Như Tuyết cười khanh khách dâm đãng một tràng nói:
- Con bé, ngươi quên lúc còn ở trong u cốc ở Võ Đang ngồi trong lòng ta kêu mẫu thân rồi à? Có điều mẫu thân của ngươi không lạ ngươi lại...
Kế lại lặng lẽ cười nói:
- Lão nương phô bày thân thể trong trắng phụ mẫu mình sinh ra, cũng có gì phải lạ lùng chứ?
Lúc ấy Triệu Tố Chân tức giận phát run cả người, đôi mắt đẹp muốn tóe lửa, nhưng nàng bị chế ngự huyệt đạo, toàn thân không thể cử động, chỉ biết nghiến chặt răng, tức giận phì một tiếng nói:
- Bằng vào hạng dâm phụ vô sỉ ai ai cũng làm chồng được như ngươi mà cũng dám tự khoe là thân thể trong trắng!
Qua Như Tuyết cười nói:
- Đừng bới lông tìm vết, con bé kia, ngươi nhìn không thuận mắt, thì lão nương mặc quần áo vào vậy...
Trong câu nói, đã giơ tay kéo lại quần áo che kín thân thể.
Túc Bảo Nguyên vốn là kẻ ghét đàn bà, lại thấy tận mắt tại hiện trường một cảnh sắc đẹp trần truồng, nhất thời hoa mắt, tay chân luống cuống một lúc chưa định thần được. Nhưng Liêu Văn Hùng lấy khuỷu tay huých ông ta một cái, cao giọng quát:
- Yêu phụ, mau mau thả Triệu cô nương ra, lão phu còn tha chết cho ngươi.
Túc Bảo Nguyên cũng như chợt tỉnh mộng, rút luôn cặp Phán Quan bút binh khí độc môn của mình ra, trầm giọng quát:
- Yêu phụ, mau lên...
Qua Như Tuyết cười nhạt ngắt lời nói:
- Hai người bọn ngươi can tâm làm đầy tớ hèn hạ, mà cũng đòi to tiếng với lão nương.
Nói xong liếc nhìn Uất Trì Huyền và Hồ Cương nói:
- Hai vị chắc chưa nhận ra lai lịch của hai người này phải không?
Uất Trì Huyền, Hồ Cương hai người nhìn Túc Bảo Nguyên và Liêu Văn Hùng rồi gật đầu. Qua Như Tuyết nói tiếp:
- Hai vị này, một là Nhất Bút Âm Dương Túc Bảo Nguyên, một là Bát Quái Chưởng Liêu Văn Hùng...
Uất Trì Huyền ngạc nhiên ồ một tiếng rồi hỏi:
- Hai vị này đều là thủ hạ của Chúc đại hiệp đã thất tung từ lâu rồi phải không?
- Đúng thế.
Qua Như Tuyết nói tiếp:
- Nói ra thì các ngươi đều là bạn bè lâu năm cả! Mười năm trước, lúc Chúc thiếu phu nhân này bị tức phụ làm nhục, tức giận cắn lưỡi tự tử...
Bèn đem chuyện ngôi mộ chung ở Tây Hồ, vụ kỳ án một đêm mất xác từ mười năm trước, nguyên nhân kết quả thế nào, tóm lại kể hết một lượt.
Uất Trì Huyền bất giác “a” lên một tiếng rồi nói:
- Té ra là thế.
Hồ Cương lại chăm chú nhìn Qua Như Tuyết hỏi:
- Câu chuyện bí mật này, phu nhân làm thế nào mà biết rõ ràng như vậy?
Qua Như Tuyết cười nói:
- Hai vị đã quên rằng vị Chúc thiếu phu nhân này từng có một thời là con hờ của ta à?
Túc Bảo Nguyên hai mắt chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo, trầm giọng quát:
- Con yêu phụ, lão phu nhắc lại lần nữa, là thả Triệu cô nương ra ngay.
Qua Như Tuyết nhoẻn miệng cười hỏi:
- Nếu lão nương nói không thì sao?
Túc Bảo Nguyên cười khẩy nói:
- Thế bọn ba người các ngươi đừng có nghĩ tới chuyện còn sống mà rời khỏi đây.
- Nói khoác cũng phải lựa chọn chỗ chứ.
Qua Như Tuyết cười khanh khách nói:
- Họ Túc kia, ta và ngươi trong lòng đều biết rõ là trong hoàn cảnh trước mắt này, giả như cứ một đánh một thì hai người bọn ngươi cũng chẳng chiếm được phần tiện nghi, huống chi sự sống chết của đại tiểu thư của các ngươi lại nằm trong tay lão nương!
Câu nói này hoàn toàn rất đúng, khiến Túc Bảo Nguyên, Liêu Văn Hùng hai người đứng sững giữa đương trường, không có cách nào trả lời. Qua Như Tuyết nhìn thấy tình cảnh ấy, bất giác đắc ý cười rộ nói:
- Hai vị, chỉ cần các ngươi biết đường lui tới, ta cũng không làm khó các ngươi. Mặt khác, ta cũng cần đặc biệt nói rõ cho hai vị biết, là thật ra chúng ta là bạn chứ không phải là thù...
Túc Bảo Nguyên tức giận ngắt lời nói:
- Đã là bạn, không phải là thù, tại sao lại bắt Triệu cô nương!
Qua Như Tuyết cười nói:
- Để biến thù làm bạn, thì phải giở thủ đoạn này ra.
Triệu Tố Chân cười nhạt một tiếng nói:
- Cái mà ngươi gọi là báo thù làm bạn, có phải nghĩ tới chuyện bắt ta làm con tin để buộc Võ lâm Tam thánh gia nhập Tứ Hải minh phải không?
Qua Như Tuyết cười ruồi nói:
- Rất đúng, cô nương quả là người thông minh.
Liêu Văn Hùng cười nhạt nói:
- Tính toán thì đúng là không lầm, chỉ có một điểm là thủ đoạn quá đỗi hèn hạ...
Chiếm được tiện nghi, rõ ràng là Mộ Dung Quỳnh. Nhưng tay phải Mộ Dung Quỳnh sắp sửa giơ lên, tay phải văn sĩ áo trắng chợt rút nhanh về. Chúc Thiếu Thu nãy giờ lùi về phía sau, đột nhiên lăng không vọt lên, lao nhanh như chớp vào tay văn sĩ áo trắng.
Tay trái văn sĩ áo trắng chụp lấy Thanh Lân Giới Tử đạn của Chúc Thiếu Thu, tay phải vung ra hai bên, tát cho y bốn cái tóe lửa, rồi mặt lạnh như băng, chỉ vào mặt y giận dữ quát:
- Đồ khốn kiếp! Té ra ngươi mang ý khốn nạn rất nhiều, lần sau mà còn giở trò này ra, thì ta giết chết đấy!
Kẻ thủ hạ thân cận nhất bị người ta đánh, tự mình không cứu kịp, tình hình này về phía Mộ Dung Quỳnh mà nói, đúng là nếu nhịn được đã là nhịn rồi. Bà ta vừa thẹn vừa giận, quát lên một tiếng:
- Tiểu tử, đánh người quá lắm!
Câu nói chưa dứt, bước luôn một bước vào sát trước mặt văn sĩ áo trắng, vung chưởng đánh luôn.
Văn sĩ áo trắng thuận tay ném Chúc Thiếu Thu và Thanh Lân Giới Tử đạn qua Đinh Tứ tiên sinh, cao giọng nói:
- Đinh lão, xin bắt lấy.
Vừa nói vừa đánh ra một chiêu, binh một tiếng, đã thẳng thắng đón tiếp một chưởng của Mộ Dung Quỳnh.
Trong làn kình khí cuồn cuộn, chỉ thấy hai bóng người chia ra rồi lại hợp, bụi cát chỗ đấu trường bốc lên như ngựa tế voi lồng, đồng thời có tiếng văn sĩ áo trắng sang sảng đưa ra:
- Đinh lão, xin lục soát trong người gã tiểu tử này xem có bao nhiêu độc hỏa ám khí thì lấy hết, để sau này có lúc dùng gậy ông đập lưng ông.
Đinh Tứ tiên sinh nhanh nhẹn mò khắp người Chúc Thiếu Thu, cất giọng nói to:
- Lão đệ, được thêm hai viên.
Kế đưa hai viên Thanh Lân Giới Tử đạn cho Phương Diệc Viên, nói:
- Diệc Viên, ngươi giữ lấy cái này.
Chợt nghe bình, bình, bình ba tiếng rền vang. Mộ Dung Quỳnh bị đẩy lùi ba bước dài, hai mắt cơ hồ tóe lửa. Văn sĩ áo trắng đứng vững như Thái Sơn, lạnh lùng nói:
- Mộ Dung Quỳnh, ta không nghĩ rằng... Thôi, bỏ hết chuyện nhỏ, chúng ta không cần đánh nhau nữa, chỉ nên nói chuyện thì hay hơn...
Một trận quyết đấu vừa qua, sự thật thì Mộ Dung Quỳnh đã rơi vào thế kém, nhưng văn sĩ áo trắng lời lẽ còn có chỗ nhân nhượng. Mộ Dung Quỳnh không phải là ngu xuẩn, tự nhiên hiểu rõ mình đã không phải là địch thủ của đối phương, nếu lại không nhân theo lời này mà xuống đài, thì có lúc sẽ không còn cách nào rút cả! Bà ta xoay chuyển ý nghĩ rất nhanh, thu hết vẻ hung hăng, cười nhạt nói:
- Cũng được, nhưng ngươi phải giao lại Chúc Thiếu Thu trước đã!
Văn sĩ áo trắng lặng lẽ cười nói:
- Được! Thật ra bất quá ta không quen thấy y dùng ám khí độc hỏa khoe khoang làm phách thôi, chứ loại người vô sỉ như vậy, ngươi tưởng là ta có hứng thú giữ làm con tin à?
Ngoảnh đầu nhìn Đinh Tứ tiên sinh nói:
- Đinh tiền bối, xin trao cái thằng chó ấy lại cho bọn họ!
Đinh Tứ tiên sinh khẽ gật đầu, ném Chúc Thiếu Thu về phía Mộ Dung Quỳnh. Mộ Dung Quỳnh đón lấy y đặt xuống đất xong, nhìn thẳng vào phía văn sĩ áo trắng nói:
- Ngươi đã nói không cần đếm xỉa chuyện nhỏ, tại sao lại còn dây dưa vào chuyện hôm nay?
Văn sĩ áo trắng lặng lẽ cười nói:
- Tuy ta không muốn đếm xỉa tới chuyện nhỏ, nhưng đối với việc xảy ra với người bạn tốt của mình, thì không thể điềm nhiên nhìn.
Mộ Dung Quỳnh nhướng hàng mi bạc nói:
- Ngươi muốn nói tới việc Đinh Tứ tiên sinh phải không?
Văn sĩ áo trắng gật gật đầu, Mộ Dung Quỳnh nói:
- Ngươi có biết chuyện này là do Đinh Tứ tiên sinh tự nguyện hay không?
Đinh Tứ tiên sinh nhìn văn sĩ áo trắng nhăn nhó cười nói:
- Lão đệ à, xin nghe ta nói...
Tiếp đó đổi dùng chân khí truyền âm nói:
- Lão đệ, lão hủ tuy không dám kiêu ngạo nói, ta không vào địa ngục thì ai vào. Nhưng tự tin chuyến đi này thế nào cũng có chút đỉnh ích lợi cho việc trừ ma vệ đạo. Mặt khác Mộ Dung Quỳnh không phải là người ác, lão hủ sẽ nghĩ cách thuyết phục, rõ chưa?
Văn sĩ áo trắng hơi nhướng mày rồi lặng lẽ gật đầu. Mộ Dung Quỳnh trầm giọng hỏi:
- Hai người các ngươi thương lượng xong chưa?
Văn sĩ áo trắng lạnh lùng nói luôn:
- Chẳng có gì là thương lượng với không thương lượng. Đinh lão tự mình ưng thuận, tự nhiên là phải làm, nhưng ta đặc biệt nói rõ cho ngươi biết, là nếu Đinh lão Trung Tứ chỉ bị ủy khuất một chút thôi, cho dù ta không đếm xỉa chuyện nhỏ, cũng có người không tha ngươi đâu!
Mộ Dung Quỳnh lạnh lùng nói:
- Chúng ta cứ chờ xem sao!
Đinh Tứ tiên sinh nhìn văn sĩ áo trắng nói:
- Lão đệ, tệ đồ và Triệu cô nương, tạm thời xin làm phiền lão đệ chiếu cố giùm!
Mộ Dung Quỳnh tức giận quát:
- Đinh Tứ, ra ngươi lại giở trò bịp bợm à?
Đinh Tứ tiên sinh cười nói:
- Mộ Dung nữ hiệp, ngươi thật tham lam quá đáng, cứ thấy hay là muốn lấy cả!
Mộ Dung Quỳnh mày bạc nhướng lên, nhưng bà ta cố nhịn, trầm ngâm một thoáng, rồi thấy bà ta hạ tay xuống vẫy:
- Bọn ta đi thôi!
Câu nói vừa dứt, đã thấy người của Tứ Hải minh nhao nhao vọt đi về phía dưới núi. Đinh Tứ tiên sinh cũng nhìn văn sĩ áo trắng vẫy vẫy tay, rồi cùng Mộ Dung Quỳnh song song phi thân lướt đi, trong khoảnh khắc đã mất hút trong bóng chiều mờ mịt...
Trầm ngâm một lúc, Triệu Tố Chân thở dài buồn bã, rồi chăm chú nhìn văn sĩ áo trắng nói:
- Vị thiếu hiệp này, tôi nhớ như đã gặp ở đâu rồi thì phải?
Văn sĩ áo trắng tránh ánh mắt của Triệu Tố Chân như soi rõ tâm can chàng, nói mau:
- Đúng thế, tôi cũng nhớ không ra!
Triệu Tố Chân hỏi tiếp:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của thiếu hiệp là gì?
Văn sĩ áo trắng trên mặt có một thoáng rung động, thở nhẹ một tiếng, nói:
- Cô nương, chúng ta nói tới chuyện đó chẳng có gì hay đâu!
Phương Diệc Viên ngắt lời cười nói:
- Triệu cô nương hỏi đúng đấy. Gia sư đã đem bọn tại hạ gởi gắm cho thiếu hiệp chiếu cố, người phải nói rõ tên họ, chúng ta mới tiện xưng hô chứ!
Văn sĩ áo trắng cười gượng nói:
- Phương đại hiệp đã nói vậy, thì tôi vẫn mặc áo trắng, các vị cứ gọi là Bạch thiếu hiệp hoặc giả Bạch tướng công cũng được.
Triệu Tố Chân đùa nói:
- Cũng được, có cái xưng hô là tốt rồi.
Ngừng lại một chút, lại nghiêm trang:
- Bạch thiếu hiệp đối với sự tình của hàn gia, tựa là hiểu biết rất nhiều, đúng không?
Văn sĩ áo trắng cười nói:
- Chẳng thể nói là hiểu biết, bất quá chỉ là nghe lướt qua mà thôi!
Triệu Tố Chân ánh mắt chăm chú nhìn văn sĩ áo trắng hỏi:
- Khoảng không đầy nửa tháng trước đây, Bạch thiếu hiệp có qua Hành Châu không?
Văn sĩ áo trắng liền lắc đầu nói:
- Không có, tôi chỉ qua lại một dải Tô Châu, Hàng Châu mà thôi.
Ngừng lại một chút, cười nụ hỏi lại:
- Triệu cô nương cứ cật vấn tôi như vậy, có lẽ để làm chuyện gì khác chăng?
Triệu Tố Chân nói mau:
- Có chuyện gì khác đâu, chẳng qua là trong lòng có chỗ ngờ vực nên tiện mồm hỏi thôi.
Văn sĩ áo trắng thở dài nói:
- Triệu cô nương, cô nương thấy hành động của ta có chỗ bí ẩn, nên thấy ngờ vực, chứ thật ra người ta ai cũng có nhiều hoặc ít những điều khó nói ra, ngay như Triệu cô nương chẳng phải cũng có lần giả làm ma quỷ để che giấu hành tung đấy sao?
Triệu Tố Chân cười gượng nói:
- Bạch thiếu hiệp đã nói như vậy, tôi thật không thiện hỏi thêm nữa.
Văn sĩ áo trắng cười ruồi nói:
- Theo ý mọn của tôi, chúng ta nên dành thời gian quý báu này vào việc quan trọng hơn thì tốt!
Hôm ấy là bốn ngày sau khi Thiên Diện Du Long Đinh Tứ tiên sinh bị Xuất Thủy Phù Dung Mộ Dung Quỳnh mời đi. Khu vực Giang Hán vừa trở lại yên tĩnh, đột nhiên có lời đồn đại lan truyền, khắp các trà đình tửu điếm, rạp hát quán trọ đều xôn xao bàn tán rằng: Thiên Diện Du Long Đinh Tứ tiên sinh trong Võ lâm Tam thánh bị Tứ Hải minh bắt về... Triệu Tố Quyên trong Võ lâm Tam mỹ, Mê Hồ Cửu Cái Thân Bá Truyền, Tiêu Tương kiếm khách Lữ Dung Chi ba người đã bị Bệnh Gia Cát Tư Mã Đan theo đường sông Trường Giang ngầm đưa ra khỏi vùng Giang Hán...