Kiếm Đàm Bí Kíp

Chương 2

Docsach24.com
him bay thỏ chạy, hoa nở lại tàn, thời gian qua mau, bỗng chốc đã mười năm sau tiết trời đầu hè.

Mười năm trước, nghĩa trang nhà họ Vạn xảy ra việc mất xác đã qua lâu. Nơi chân núi có một con đường quanh co, nối liền đó một con đường lớn hơn là quang đạo, nhưng không thể gọi là quang đạo được bởi vì nó còn một cái tên đầy ý thơ là bờ đê Cô Tô. A! Đúng vậy, nơi đây có phong cảnh hữu tình bên bờ hồ Tây, phong cảnh nhất thiên hạ, đầu hè nơi đây vẫn còn vương vấn một chút gì mùa xuân.

Trên bờ đê Cô Tô, hai bên đường có hàng thùy dương, một bóng người nho nhã áo xanh tay xách một giỏ sách thư sinh vừa đi vừa ngắm cảnh Tây Hồ.

Văn sĩ này khoảng tứ tuần, thân hình ốm cao, mặt mày thanh tú, với ba chòm râu dài, nhìn kỹ cũng có nét gì giống đạo sĩ, nhưng với dáng dấp này mọi người cũng cảm thấy đây chỉ là một văn sĩ lang bạt. Hắn ta đi hết bờ đê qua hàng dương liễu tới một phạn điếm lựa một vị trí hướng ra lộ và hồ mà ngồi xuống. Động tác rất thông thạo, mở cặp sách ra nhưng bên trong không có một quyển sách nào, chỉ có chai lọ và một số đồ tạp nham.

Hắn rất thành thạo đặt những vật chai lọ, mai rùa, đồng tiền, dao nhỏ, cây kim bạc... lên bàn, làm cho tiểu nhị mang trà đến cũng không có chỗ để lên bàn.

Cuối cùng hắn lấy trong cặp ra một tấm vải trắng treo vào gốc cây dương. Trên đó có ghi mấy chữ: “Thấy tiền mắt mở Chung Thập Đầu chuyên trị bệnh nan y, bói tướng, đặc biệt giỏi về việc bắt quỷ trừ ma, nếu không linh nghiệm bồi hoàn gấp đôi”.

Trong các hàng chữ, hàng chữ “bắt quỷ trừ ma” đặc biệt được viết to ra. Lúc này bên bờ hồ khách nhàn du cũng nhiều, phạn điếm cũng gần hết chỗ. Bây giờ vị khách “Thấy tiền mắt mở” tuy không có gì đặc biệt, nhưng tấm vải đã thu hút mọi người.

Tên là Thập Đầu dĩ nhiên là kỳ lạ. Câu “thấy tiền mắt mở” thông thường dùng để chửi mắng người khác, hắn lại dùng làm tên hiệu. Đồ vật bày trên bàn cho ta biết ngoài việc trị bệnh, bói toán, hắn còn là một đạo sĩ bắt quỷ trừ ma, làm mọi người khó tin. Vì vậy, khi tấm vải trương lên, mọi người trong quán đã bàn tán xôn xao và cười mỉm:

- Quả là gặp ma quỷ. Ha... ha...

Mặt mũi hắn tuy không có gì đặc sắc, song tấm vải đã thu hút mọi người:

- Xem kìa cái áo của xanh nó có lẽ đã mặc cả tháng không giặt.

- Không phải sao? Nếu nó có tài nghệ làm gì phải nghèo nàn như vậy?

Tiếng cười chê lúc lên lúc xuống, nhưng Chung Thập Đầu hình như không nghe thấy, vẫn ung dung ngồi đó như là tiếng cười không phải nhắm vào mình. Bỗng nghe có tiếng hỏi:

- Này! Các hạ! Các hạ có thật trị được bệnh nan y không?

Tiếng nói từ một người có dáng dấp nông dân thật thà. Té ra chỉ trong phút chốc, Chung Thập Đầu đã quy tụ được khoảng mấy mươi người đứng chung quanh tò mò nhìn mình. Hắn trả lời:

- Linh hay không có thể biết ngay!

Cặp mắt hắn tự nhiên sáng lên và nghiêm chỉnh nói:

- Lão huynh muốn trị bệnh à?

Lão nông dân gật đầu:

- Vâng!

Chung Thập Đầu chỉ vào ghế đối diện nói:

- Hãy ngồi xuống đây!

Người nông dân do dự:

- Các hạ! Các hạ chữa bệnh thì phải hết bao nhiêu tiền?

Chung Thập Đầu nhướng lông mày cười nói:

- Lão huynh, tại hạ có danh hiệu là “thấy tiền mắt mở” nhưng cũng tùy người mà tính. Như huynh đây là một người nông dân cực khổ thì tại hạ không thể há miệng như sư tử!

Người nông dân nói:

- Thưa tiên sinh! Trên mình tôi chỉ có một chỉ năm phân bạc không biết có... đủ không?

Chung Thập Đầu cười:

- Lão huynh! Hồi này ta chưa mở hàng. Huynh với tôi có duyên tốt, chẳng những tại hại không tính tiền mà còn tặng thuốc miễn phí.

Người nông dân có vẻ không tin:

- Thật không?

Họ Chung nghiêm chỉnh:

- Đương nhiên! Thánh nhân có câu “chịu lỗ tức có lời”. Tại hạ chữa bệnh miễn phí cho huynh coi như đã quảng cáo cho mình. Đợi sau này không sợ không có người đem thật nhiều tiền đến đây.

Chung Thập Đầu nói tiếp:

- Thấy thuốc trị bệnh phải đi từ công việc coi, nghe, trao đổi rồi hỏi. Chữ hỏi ở cuối là có ý nghĩa sâu sắc.

Ngừng một lát Chung Thập Đầu nói:

- Hãy đưa tay ra!

Người nông dân dường như bắt đầu thán phục Chung Thập Đầu. Đoạn gã xòe bàn tay trái ra. Chung Thập Đầu dùng ba ngón tay bấm nhẹ lên cườm tay và chăm chú theo dõi một lát bỗng la lên:

- Huynh không phải mắc bệnh!

- Sao? Nhưng...

Người nông dân định nói, Chung Thập Đầu cướp lời:

- Huynh không phải bị bệnh nhưng so với bệnh lại nghiêm trọng lắm!

Người nông dân hỏi:

- Còn cứu được không?

Chung Thập Đầu lại bảo:

- Xin huynh thè lưỡi ra xem sao!

Người nông dân như thất hồn, liền thè lưỡi. Chung Thập Đầu xem rất tỉ mỉ lát sau gật đầu:

- Rất may còn cứu kịp! Huynh rất may gặp tại hạ nếu không khó sống. Dẫu có Hoa Đà tái thế cũng chẳng cứu được.

Lát sau trong đám đông có tiếng cười nói:

- Tiên sinh! Tên sinh còn chưa cho biết bệnh tình...

Chung Thập Đầu gật đầu cười nói:

- Đúng đúng! Cám ơn vị huynh đài này nhắc, tại hạ xin nói bệnh tình.

Liền quay sang hỏi người nông dân:

- Trước đây hai tháng huynh có đánh lộn với ai phải không?

- Đúng! Trước đây hai tháng vì tranh giành nước nên tại hạ có đánh nhau với hai chú bé ở làng Trương.

Chung Thập Đầu hỏi:

- Lúc đó huynh không cảm thấy thế nào à?

Người nông dân kể:

- Lúc đó hai thằng nhỏ đánh tôi ngã xuống ruộng nước, mọi người chung quanh kéo tôi lên. Sau đó ngoài mình bị bầm vài vết, song cảm thấy không có chút đau đớn gì!

Chung Thập Đầu nói tiếp:

- Nhưng sau này huynh cảm thấy tức ngực, khó thở và kèm theo thường bị ngất phải không?

- Vâng! Vâng! Đúng vậy! Tiên sinh nói ra một chút cũng không sai. Một tháng nay tại hạ đã coi biết bao lương y nhưng tốn tiền mà chẳng hết bệnh.

Chung Thập Đầu nói:

- Huynh đã bị nội thương, máu bầm còn ở trước ngực, cản trở hô hấp. Những thầy thuốc kia nghĩ bệnh huynh là nan y nên xử lý thuốc không đúng, nên không hết.

Trong đám đông có người to tiếng cười nói:

- Nói thì bài bản, không hiểu chữa trị có công hiệu không?

- Tôi cũng không muốn đánh đổ chén cơm của người cùng nghề nhưng mọi người mở mắt chờ xem.

Người nông dân hỏi:

- Tiên sinh, bệnh ta có thể chữa hết liền được không?

- Dĩ nhiên!

Chung Thập Đầu vừa nói vừa đứng lên:

- Huynh chịu khó nằm xuống, để ta đẩy hết máu bầm trong ngực ra.

Chung Thập Đầu bước tới rờ rẫm mình mẩy người nông dân như trò đùa. Một hồi hắn mới la lên:

- Đứng dậy và đi đến bờ hồ.

Người nông dân hỏi:

- Đã khỏi rồi phải không?

Họ Chung đáp:

- Sắp sửa.

Chung Thập Đầu vừa nói vừa kéo tay trái hắn tay kia chuẩn bị:

- Huynh hãy đứng thẳng.

Vừa dứt lời tay phải đã đập mạnh vào lưng người nông dân làm gã bị chúi nhủi. Nếu không vai gã không được họ Chung giữ lại chắc bị rớt xuống hồ. Đám đông nhao nhao la lên:

- Ái chà! Chữa bệnh kiểu gì kỳ vậy?

- Kéo bảng hiệu nó xuống...

- Ném nó xuống hồ...

Trong lúc mọi người đang la hét thì người nông dân ói ra một cục máu bầm. Đám đông ngừng lại chú mục xem cục máu bầm đang nổi trên mặt nước hồ. Có người la lên:

- Thật là thầy thuốc giỏi!

Chung Thập Đầu kéo người nông dân trở về chỗ ngồi nói:

- Cục máu bầm của huynh nếu chậm nữa sẽ nguy đến tính mạng.

Tiếp theo hắn lấy ra bốn, năm cái lọ đổ ra một ít thuốc bột pha trộn và gói thành ba gói đưa cho người nông dân dặn:

- Huynh thử hô hấp mạnh và đem thuốc này về uống.

Người nông dân cúi lạy nói:

- Tiên sinh quả là thần y. Cái ân cứu mạng kiếp này tôi không thể trả hết.

Chung Thập Đầu nói:

- Việc này là việc nhỏ. Bây giờ huynh thử nhảy cao lên xem còn chóng mặt hay chăng?

Người nông dân làm thử và cảm thấy khỏe hoàn toàn. Chung Thập Đầu dặn:

- Ba gói thuốc này giúp thông huyết, bổ huyết, mỗi đêm trước khi ngủ sắc uống. Bảo đảm sau này huynh sẽ sống thọ không bệnh nữa.

Sau việc này trước bàn Chung Thập Đầu càng thêm náo nhiệt. Một văn sĩ trẻ mặc áo the dài bước đến hỏi:

- Vị tiên sinh này! Tiên sinh cũng biết đoán chữ chứ?

Chung Thập Đầu nâng tách trà nhè nhẹ hớp một miếng, mắt liếc nhìn đối phương chậm rãi trả lời:

- Đoán chữ chỉ là động tác như chim bắt sâu mà thôi!

Do sự việc xảy ra hồi nãy nên không còn ai bắt chặn hắn nữa. Người văn sĩ hỏi tiếp:

- Xin hỏi đoán một chữ giá bao nhiên tiền?

Chung Thập Đầu ung dung đáp:

- Như vị tướng công đây thì mười lạng một chữ cũng có thể nói đó là giá đặc biệt ưu đãi tướng công.

Mười lạng một chữ mà còn bảo ưu đãi. Hãy biết lúc thiên hạ thái bình, dân an cư lạc nghiệp, mười lạng bạc có thể nuôi một gia đình năm người trong vòng hai tháng. Văn sĩ lắc đầu nói:

- Quá đắt!

Họ Chung đáp lời:

- Chẳng mắc đâu! Chỉ mất mười lạng mà giải quyết được nan giải trong lòng. Làm tướng công biết được cát lợi tránh hung dữ. Tại hạ nhận ra là quá rẻ.

Lời chưa dứt, trong đám đông huyên náo có một giọng hô lên:

- Xin mọi người tránh ra nhường chỗ cho Thư tổng quản. Tất cả tránh ra!

- Ấy, Chung tiên sinh có khách hàng lớn đến rồi...

Trong đám đông tự động rẽ ra một lối đi. Một người cao lớn trạc lục tuần, dáng uy nghi nét mặt luôn tươi cười lịch thiệp hướng đến bàn Chung Thập Đầu nói:

- Chung tiên sinh! Tại hạ thất lễ hỏi tiên sinh, bản lĩnh bắt quỷ trừ ma của tiên sinh cũng giỏi như y thuật chăng?

Chung Thập Đầu cười nói:

- Không dám mạo muội sự khen ngợi của Thư lão gia. Tại hạ bản lĩnh bắt quỷ trừ ma không hơn cũng không kém với y thuật.

Nét mặt hắn tuy tươi cười khiêm tốn song lời nói có phần tự cao. Thư lão gia cười lên nói:

- Ở đây không tiện nói chuyện, già này xin được mời Chung tiên sinh dời gót đến cao lầu Túy Tiên uống một chung rượu và cùng đàm đạo.

Chung Thập Đầu khiêm tốn trả lời:

- Thư lão gia ở đây nói chuyện không tốn kém, nhưng nếu cần tôi bỏ gian hàng này phải trả trước trăm lạng bạc đó. Gọi là bồi thường tổn thất của tại hạ rời bỏ gian hàng...

Thư tổng quản không chờ họ Chung nói xong liền thọc tay vào áo lấy ra hai lạng vàng đưa vào tay Chung Thập Đầu vừa cười vừa nói:

- Đủ chưa?

Chung Thập Đầu sáng mắt cười nói:

- Đủ rồi! Đủ rồi! Và tại hạ cũng xin nói tiếp trước mua bán xong hay không trăm lượng bạc này không thể trả cho Tổng quản.

- Tất nhiên!

- Sau khi bàn bạc xong thù lao sẽ bàn lại.

Chung Thập Đầu đứng dậy thu xếp tấm vải, dẹp các đồ đạc cất vào cặp rất mau, rồi theo Thư lão gia bước nhanh về cao lầu Túy Tiên. Đám đông xung quanh thấy không còn gì để xem cũng dần dần giải tán. Nhưng Chung Thập Đầu vẫn còn nghe tiếng xì xào:

- Nói chuyện một lần lấy bao nhiêu là bạc. Gần hai tháng nay Chúc viên chủ quả đã tốn kém biết bao nhiêu tiền rồi.

- Ôi! Trời không có mắt, người như Chúc viên chủ thật thà chính trực, nghĩa khí mà luôn bị ma quỷ ám.

- Nhưng cũng mong vị Chung tiên sinh này bắt quỷ trừ được ma, làm cho những kẻ hàng ngày chịu ơn Chúc viên chủ cảm thấy nhẹ nhàng hơn...

Cao lầu Túy Tiên là nơi sang trọng nhất ở bờ Tây Hồ này. Thư tổng quản vừa bước vào lập tức đã có tiếng nghênh đón tứ phía. Hai người lựa một chỗ ngồi, Thư tổng quản chúc rượu cho Chung Thập Đầu và nói:

- Chung tiên sinh đã biết mục đích của lão rồi chứ?

- Phải! Nhưng chỉ mới là khái niệm thôi, còn về chi tiết cũng mong lão gia thuyết minh cho rõ.

Thư lão gia thở dài:

- Không giấu tiên sinh. Chủ nhân chúng tôi không phải người hoạt động trong giang hồ, nhưng cũng có thể nói là người giang hồ. Người đã ngoài lục tuần, từng trải qua biết bao nơi từ Nam chí Bắc. Già và người cộng lại đã hơn một trăm hai mươi tuổi, kinh nghiệm và kinh lịch có thể nói rất nhiều. Nhưng cuộc đời lại bị chọ phá bởi chuyện ma quỷ. Không ngờ đến từng tuổi này ở trong khuôn viên Chúc gia trang lại bị ma quỷ quấy phá và chính mình cũng trông thấy ma quỷ.

Chung Thập Đầu hỏi:

- Thư tổng quản trông thấy con ma như thế nào?

- Việc này để nói sau. Tiên sinh đến Hàng Châu bao giờ rồi?

Chung Thập Đầu trả lời:

- Tại hạ vừa mới tới tối hôm qua. Tại hạ từ trước đã mến mộ phong cảnh Hàng Châu và hiện đang ở tửu điếm Tây Lãnh bên hồ.

- Vậy tiên sinh mới lần đầu ngao du Hàng Châu, quê tiên sinh ở đâu?

Chung Thập Đầu trả lời:

- Tại hạ nơi đất nhỏ Quế Lâm.

Thư tổng quản hai mắt sáng nói:

- Quế Lâm sơn thủy giáp thiên hạ. Thưa tiên sinh ở Quế Lâm có một giòng dõi nổi tiếng võ lâm trên giang hồ.

Chung Thập Đầu hỏi lại:

- Thư lão gia chắc muốn nói đến Tùng viên chủ nhân Mỹ Nhiêm kiếm khách Triệu Nguyên Lượng đại hiệp chắc?

Thư lão gia gật đầu:

- Phải rồi! Tiên sinh có biết Tùng viên chủ nhân ra sao rồi chăng?

Chung Thập Đầu trả lời:

- Điều này tại hạ không rõ. Tại hạ mồ côi từ nhỏ, gia cảnh khốn cùng, mười lăm tuổi đã phiêu bạt giang hồ nay vẫn chưa về nhà.

- Hóa ra việc Tùng viên chủ nhân làm sui gia với chủ nhân già này tiên sinh cũng không biết rồi.

Chung Thập Đầu nói:

- Việc này tại hạ có nghe qua!

Như nhớ ra cái gì hắn nói tiếp:

- Thư lão gia, có phải chủ nhân mang danh hiệu Võ lâm đệ nhất gia, tức là Cúc viên Viên chủ?Nhân Tân Thiết Đảm? Chúc Thiên Thu chăng?

Thư tổng quản gật đầu:

- Đúng vậy Chung tiên sinh dường như rành các nhân vật trong võ lâm đấy!

Chung Thập Đầu cười:

- Tại hạ tuy không phải người trong võ lâm song phiêu bạt giang hồ hơn hai mươi năm. Đối với một số nhân vật có tiếng tự nhiên đều có nghe. Huống chi việc này đôi bên đều là nhân vật danh tiếng khắp thiên hạ. Tiểu thư nhà họ Triệu mang danh hiệu Đệ nhất mỹ nhân, việc này cũng đã từng làm xôn xao giang hồ. Tại hạ là lân cư nhà họ Triệu nên cũng biết nhiều và có ấn tượng sâu hơn.

Thư lão gia hỏi tiếp:

- Chung tiên sinh có biết tiểu thư thứ hai của Triệu gia không?

Chung Thập Đầu cười:

- Trong khi tại hạ đang phiêu bạt giang hồ. Tiểu thư thứ hai của nhà họ Triệu e rằng đang còn trong lòng bú sữa mẹ!

Thư lão gia nói tiếp:

- Chung tiên sinh lần này đến gia trang chúng tôi. Già sẽ thông báo cho Thiếu phu nhân để nhị vị đồng hương có dịp hàn huyên.

Chung Thập Đầu đáp:

- Cám ơn hảo ý của Thư tổng quản. Song chỉ vì hai nhà cách xa e rằng Triệu tiểu thư không biết được kẻ bần hàn này đâu!

Thư lão gia nói tiếp:

- Nhưng thường có câu thân hay không người đồng hương người không thân mảnh đất thân. Có dịp gặp đồng hương dù sao cũng vui.

Chung Thập Đầu đáp:

- Nhã ý của Thư lão gia tại hạ xin đa tạ.

Tiếp đó Thư lão gia hỏi một cách thần bí:

- Vậy chứ cái danh hiệu “thấy tiền mắt mở” có ý tự chế nhạo mình, và cái tên Chung Thập Đầu chắc cũng không phải là tên thật, vậy là có ý nghĩa gì?

Chung Thập Đầu cười nói:

- Thật cao minh! Quả không thể qua mắt lão gia. Tại hạ thấy tiền mắt mở một là để chế nhạo nhưng cũng là sự thật.

Thư lão gia cười:

- Chung tiên sinh quả thật thú vị. Nào chúng ta cạn ly!

Hai người vừa uống xong Thư lão gia hỏi tiếp:

- Còn ý nghĩa chữ Thập Đầu là gì?

Chung Thập Đầu nói:

- Họ Chung nhà chúng tôi có một ông tổ là Chung Quỳ giỏi bắt ma.

Thư lão gia cười nói:

- Chung Khôi là một nhân vật trong truyền thuyết ai ai cũng biết...

Và đột nhiên lão “à” lên một tiếng và nói to:

- Hiểu rồi, té ra là chữ Khôi chiết tự ra là cửu thủ nghĩa là chín cái đầu. Chung tiên sinh cộng thêm một cái đầu nữa trở thành thập đầu hàm ý phát huy thêm nữa những gì ông bà để lại.

Chung Thập Đầu cười nhẹ:

- Quả là lão gia cao minh! Tại hạ xuất hành mười năm nay chưa ai đoán được chữ Thập Đầu này!

Thư lão gia nghiêm chỉnh nói:

- Thật ra Chung tiên sinh có thể dùng danh hiệu Súy Chung Khôi lại tỏ ý rõ hơn.

Chung Thập Đầu nói:

- Lúc đầu tại hạ cũng có ý như vậy. Song mình là con cháu nhà họ Chung ba chữ “Súy Chung Khôi” có ý chế nhạo ông tổ mình. Nhưng tại hạ nay rất khâm phục câu nói của Vương An Thạch: “Không sợ đất trời, không theo tổ tiên, không để ý lời người khác, chỉ cần mình thi hành lời nói có chút không tính cũng không sao”.

Chung Thập Đầu nói tiếp:

- Cũng vì tính thương mại, tại hạ không dùng chữ hiệu “Súy Chung Khôi” vì như vậy người đời sẽ nói tại hạ khi tông diệt tổ nên sẽ không đến thọ giáo mà quyết định dùng câu “Thấy tiền mắt mở” Chung Thập Đầu có ý thu hút hơn. Để gây sự tò mò của công chúng và kêu gọi được khách hàng.

Thư lão gia nói:

- Khá lắm! Khá lắm! Bây giờ ta đi vào chính đề. Già này họ Thư tên Chính Văn, được huynh đệ giang hồ mến tặng ngoại hiệu Bát Tý Na Tra.

- A! Hóa ra Thư lão gia là người nổi danh khắp chốn giang hồ Bát Tý Na Tra Thư đại hiệp. Thật vinh hạnh, vinh hạnh.

Thư lão gia kể tiếp:

- Già này mười năm trước nhận lời mời của Cúc viên chủ nhân đến đây nhận chức tổng quản, có thể nói cũng được hưởng vài năm đầu an nhàn. Nhưng chuyện lành không được lâu, khoảng hai tháng trước không hiểu sao Chúc Cúc viên lại xảy ra chuyện có ma.

Thư tổng quản đảo mắt nhìn ra phía bờ hồ rồi chau mày nói:

- Ma này thật to gan, chỉ đến lúc mặt trời lặn, nó xuất hiện theo cách hồi ẩn hồi hiện, khi thì kéo người khi thì thổi ra một luồng hơi lạnh hoặc làm ngã người. Suốt hai tháng nay chỉ có Thiếu phu nhân Triệu Tố Trân là không bị quấy phá, ngay cả Chúc đại hiệp cũng không được miễn trừ.

Chung Thập Đầu hỏi:

- Tại sao lại không dám xâm phạm đến Thiếu phu nhân?

Thư tổng quản nói:

- Có lẽ Thiếu phu nhân rất đẹp, ma quỷ không thể không nể được!

Chung Thập Đầu hỏi:

- Vậy bóng ma hồi ẩn hồi hiện có phải chính mắt Thư lão gia thấy không? Hình dáng nam hay nữ?

Thư tổng quản cau mày:

- Không thể xác định được nam hay nữ bởi mọi người đều trông thấy như một đám mây trôi qua với hơi lạnh trùng trùng.

Chung Thập Đầu hỏi:

- Ma có nói chuyện không?

Thư Chính Văn lắc đầu:

- Không nghe nói chuyện!

Chung Thập Đầu hỏi:

- Suốt hai tháng nay dùng cách nào để đối phó nó?

Họ Thư cười đau khổ:

- Từ việc mời tăng đạo hai môn phái đến và bạn bè trong giang hồ giỏi về bắt quỷ trừ ma, nhưng đều bị ma đánh cho sưng mặt và phải chịu thua mà bỏ đi.

Chung Thập Đầu hỏi:

- Những người bắt ma thất bại có nói ra nguyên do không?

Thư Chính Văn đáp:

- Có người cho là ma này dữ quá, có người nói do chết oan nên về quấy phá, có người nói ma này có từ lâu, tóm lại không có câu nào tin được cả!

Chung Thập Đầu nói:

- Nói là oan hồn còn có thể được, chứ nói là ma là không tin được.

Thư Chính Văn nói:

- Nguyên Cúc viên này là dinh cơ của một gian thần Giáp Thư Đạo được xây bên bờ hồ này thời Nam Tống mà chúng tôi trùng tu lại để ở.

Chung Thập Đầu nói:

- A! Hóa ra là vậy.

Thư Chính Văn nói:

- Những tháng ngày này cả Chúc Cúc viên đều bàng hoàng ăn không ngon ngủ không yên. Những người yếu gan không bị hù đến bệnh cũng phải sợ xin ra đi. Vậy Chung tiên sinh xem có cách nào trừ khử nó không?

Chung Thập Đầu nói:

- Nếu quả thật nó là ma quỷ thì tại hạ tin có thể trừ khử được. Nhưng nếu nó không phải...

Dừng lại một chút nói tiếp:

- Nếu là một người nào đó trong võ lâm giả dạng thì tại hạ không góp sức trừ khử được.

Thư Chính Văn ngạc nhiên hỏi:

- Sao Chung tiên sinh lại cho rằng có người trong giang hồ giả dạng.

Chung Thập Đầu nói:

- Điều này dễ hiểu thôi, từ trước đến nay Chúc Cúc viên đã mời qua nhiều người trừ ma bắt quỷ, trong đó phải có người thực sự có tài, vì thế tại hạ hoài nghi là do một người trong võ lâm giả dạng.

Thư Chính Văn nói:

- Chung tiên sinh đã biết lai lịch chủ viên chúng tôi dĩ nhiên phải biết rõ võ nghệ của Chúc viên chủ rất cao cường. Trong võ lâm hiện nay chưa có ai dám thách đấu.

Chung Thập Đầu nói:

- Đúng vậy! Nếu không làm gì có danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất gia” Chúc Thiên Thu.

Thư Chính Văn nói:

- Không giấu tiên sinh, già này cho rằng không phải người trong võ lâm giả dạng, bởi già này và chủ nhân lúc đầu cũng nghĩ đó là người trong võ lâm giả dạng nên dùng cách đối phó bằng võ lực, thử nghiệm qua nhiều lần, kết quả già này phải lấy làm đỏ mặt, từ đó già tin chắc đó là ma chứ chẳng phải người.

Chung Thập Đầu trả lời:

- Chỉ cần xác định nó là ma, tại hạ có thể trị nó trong tầm tay.

Thư Chính Văn nói:

- Như vậy xin mời Chung tiên sinh đến liền Chúc Cúc viên chúng tôi...

Chung Thập Đầu ngắt lời:

- À cái này... Thư lão gia chúng ta chưa bàn xong điều kiện...

Thư Chính Văn hỏi:

- Điều kiện ra sao tiên sinh cứ thẳng thắn!

Chung Thập Đầu trầm ngâm nói:

- Các người xác định đúng là ma, nhưng tại hạ chưa kiểm nghiệm vì sự việc này quá lớn không thể không cẩn thận được. Thử xem, tại hạ không đủ sức buộc một con gà nếu mà gặp võ lâm cao thủ giả dạng e rằng tại hạ sẽ toi mạng thì cái giá phải trả quá đắt.

Thư Chính Văn nói:

- Có lý... có lý...

Chung Thập Đầu nói:

- Trước tiên tại hạ sẽ làm việc ba đêm, nằm bên ngoài quan sát chung quanh quý viên, xác định người hay ma, xong mới tính đến chuyện kế tiếp.

Thư Chính Văn hỏi::

- Chỉ ba đêm thôi có đủ không?

Chung Thập Đầu nói:

- Ma có ma khí. Nếu là người trong nghề biết liền, cho nên trên lý thuyết chỉ cần một đêm là đủ. Tại hạ yêu cầu ba đêm là chỉ vì cẩn thận.

Thư Chính Văn nói:

- Được! Tất cả sẽ do sự sắp xếp của tiên sinh!

Chung Thập Đầu nói:

- Chi phí thám sát này trả trước, mỗi đêm là một ngàn lượng bạc tổng cộng ba đêm là ba ngàn lượng.

Thư lão gia trầm ngâm hồi lâu đoạn nói:

- Thôi được! Con người phi thường sẽ có sức mạnh phi thường, sự việc cũng phi thường nên thù lao cũng phải phi thường. Chung tiên sinh ra điều kiện này ta chấp nhận.

Sau khi nhận bạc Chung Thập Đầu cẩn thận nhét vào túi và nghiêm túc nói:

- Thư lão gia, tại hạ xin nói trước. Nếu kết quả xác minh đó là người không phải ma thì việc mua bán này coi như thôi, đồng thời số tiền cũng không hoàn lại.

Thư Chính Văn nói:

- Điều này dĩ nhiên vì việc ba đêm đã làm rồi.

- Còn nữa, nếu xác định là ma thật thì thù lao trừ khử phải được tính riêng.

Thư Chính Văn nói:

- Chỉ cần trừ khử được ma, vấn đề tiền bạc không thành vấn đề...

Chung Thập Đầu cướp lời:

- Thư lão gia khoan vội trả lời quá sớm bởi thù lao cho tại hạ không thấp đâu, có thể cao khiếp sợ.

Thư Chính Văn gật gù nói:

- Vậy Chung tiên sinh nói trước vài con số thử xem.

Chung Thập Đầu nói:

- Thù lao của tại hạ tùy người mà quyết định. Xem công việc lớn nhỏ khó dễ. Như quý gia chủ tại hạ mở miệng không dưới ngàn lạng vàng. Nếu ma khó loại trừ thì tại hạ sẽ đòi gấp đôi.

Thư Chính Văn cười nói:

- Già này vẫn một lời, chỉ cần tiên sinh trừ khử được ma quỷ, về thù lao sẽ không để tiên sinh phải thất vọng. Vậy Chung tiên sinh định khi nào thì bắt đầu.

Chung Thập Đầu nói:

- Tôi nghĩ đêm nay sẽ bắt đầu!

Thư Chính Văn hỏi:

- Còn có gì cần già này chăng?

Chung Thập Đầu nói:

- Không, chỉ cần người làm của quý viên đừng lầm tại hạ là ăn trộm là được rồi!

Thư Chính Văn hỏi tiếp:

- Tiên sinh chưa chuẩn bị đến Cúc viên chúng tôi sao?

Chung Thập Đầu nói:

- Chưa! Tất cả ma quỷ đều rất tinh khôn. Nếu tại hạ đến quý viên, chúng thấy có người lạ lập tức tránh đi. Điều đó sẽ rất phiền phức.

Thư tổng quản gật gù:

- Cũng có lý! Nhưng tiên sinh tạm thời sẽ đâu? Sẽ ở tại điếm Tây Lãnh chứ!

Chung Thập Đầu trả lời:

- Đúng vậy! Xin phép lão gia nói thất lễ là quý viên phải cho người theo dõi tại hạ, giám sát hành động của tại hạ, để tránh việc nói tại hạ ôm tiền bỏ việc mà trốn đi.

Thư Chính Văn cười ha hả:

- Chung tiên sinh nói chơi thôi. Có thể lão đã già nhưng cặp mắt này chưa già đâu. Dám chắc quý tiên sinh không phải hạng lừa lọc. Mà dù các hạ có vậy với địa vị Võ lâm đệ nhất gia cũng quyết không đòi lại ba ngàn lượng ít ỏi này. Thôi việc như thế là xong chúng ta nâng ly nào...