Kiếm Đàm Bí Kíp

Chương 15

Docsach24.com
ộc Cô Minh Châu như con hổ dại, chiêu thức đánh ra toàn theo lối thí mạng với đối phương, càng đánh càng hung dữ, càng đánh càng tàn độc. Nàng ta với Súy Chấn Vũ vốn cũng có chút tình cảm, mà nhất thời quyết định dừng lại ở khách sạn Bình An để mời khách, có thể nói là hoàn toàn vì muốn bắt được Súy Chấn Vũ. Nhưng sau khi nàng biết rõ thân phận của Súy Chấn Vũ rồi, tình cảm đã giảm đi một nửa, lại thêm Súy Chấn Vũ đùa cợt chọc tức, khiến nửa còn lại cũng tiêu tan. Lúc này nàng vì yêu thành hận, hận không thể một đòn giết chết đối phương.

Còn về Súy Chấn Vũ thì thực ra không dốc toàn lực để đánh, vì đối phương là một cô gái, vả lại chưa có tội ác gì rõ rệt, nên không muốn hạ sát thủ. Chỉ muốn tự bảo toàn cho mình thôi. Bởi vậy, hai bên đánh nhau trong phòng tuy rất ác liệt, nhưng tình hình cũng không có gì là nguy hiểm.

Triệu Tố Quyên chưa ra khỏi phòng, vẫn đứng ở cửa quan sát, nàng cũng là bậc cao thủ, đương nhiên thấy rõ Súy Chấn Vũ chưa dùng toàn lực. Trong lòng rất lo lắng vì nỗi an nguy của phụ mẫu, nàng bất giác lớn tiếng nói:

- Biểu ca, huynh làm sao thế?

Súy Chấn Vũ nói lớn:

- Muội cứ ra khỏi phòng trước, huynh sẽ ra ngay...

Câu nói của chàng chưa dứt, thì một giọng như tiếng chim cú cười nhạt vang lên:

- Con nha đầu, ngươi đừng nghĩ đến chuyện sống sót mà rời khỏi phòng này!

Người nói chính là lão bà mắt biếc. Triệu Tố Quyên vốn không nghĩ ra khỏi phòng, nhưng câu nói của lão bà mắt biếc chạm đến lòng kiêu ngạo, khiến nàng lập tức cười nhạt nói:

- Bà cô muốn đi ra, xem ai cản được!

Một số người ăn mặc theo lối văn sĩ lại tự xưng là bà cô, tình hình này khiến lão bà mắt biếc đứng chặn ngoài cửa cười lên khanh khách nói:

- Đồ tiểu yêu, trai không ra trai, gái không ra gái mà cũng bày đặt xưng là bà cô!

Triệu Tố Quyên khịt mũi một cái, rút luôn trường kiếm ở lưng ra, quát lớn:

- Tránh ra!

Ánh sáng lạnh vừa lóe lên đã tụ thành chín bông kiếm, nhất tề vọt về phía lão bà mắt biếc.

Lão bà mắt biếc cười quái dị nói:

- Hảo kiếm pháp, thật không hổ là đồ đệ của Vạn Diệu tiên cô Ngạo Sương!

Choang choang, mấy tiếng liên tiếp vang lên, lửa văng tung tóe, trường kiếm của Triệu Tố Quyên đã bị chiếc quạt trong tay đối phương hất lại. Chiếc quạt này không sợ kiếm trong tay của đối phương sắc bén, lại còn tóe lửa khi va chạm, rõ ràng được đúc bằng sắt tốt. Súy Chấn Vũ vừa nhìn thấy, bất giác vội vàng truyền âm nói với Triệu Tố Quyên:

- Biểu muội, coi chừng trong chiếc quạt có giấu ám khí hay độc chất...

Cùng lúc ấy, Triệu Tố Quyên cười lạnh một tiếng nói:

- Đồ yêu quái bà, ngươi lại tiếp ba chiêu nữa đây!

Trong câu nói, trường kiếm đã như con linh xà bay múa, roạt roạt roạt ba tiếng đánh vào đối phương.

Lão bà mắt biếc cười quái dị nói:

- Ba chục chiêu, ba trăm chiêu cũng được, con nha đầu chỉ sợ ngươi không đánh được đến chiêu thứ tư thôi!

Trong tiếng choang choang nối nhau vang rền, trong chiếc quạt của lão bà mắt biếc chợt bắn ra một luồng phấn vàng rơi xuống phía Triệu Tố Quyên. Tuy Súy Chấn Vũ đã dặn Triệu Tố Quyên đề phòng trước nhưng vừa thấy chất độc bay ra, nàng cũng giật mình kinh hãi vội vàng vung kiếm ngăn lại, phong bế đường hô hấp, né mình qua một bên. Lão bà mắt biếc cười một tràng khanh khách quái dị nói:

- Ngã này, ngã này!

Triệu Tố Quyên cười nhạt nói:

- Ngươi thật là con quỷ ngu ngốc!

Vốn là viên thuốc mà Súy Chấn Vũ đưa cho Triệu Tố Quyên hãy còn hiệu lực, phấn độc trong chiếc quạt của lão bà mắt biếc tự nhiên không phát huy được tác dụng. Chẳng qua Triệu Tố Quyên không nghĩ ra điều đó ngay từ đầu nên mới giật mình né tránh đồng thời quên cả việc nhân cơ hội phục kích. Lão bà mắt biếc không rõ nguyên nhân, vừa thấy tình hình không tránh khỏi sửng sốt. Đúng vào lúc bà ta đang sửng sốt thì phía sau vang lên một giọng nói mạnh mẽ mà oai nghiêm:

- Hổ Tam Nương, bỏ vũ khí xuống!

Địch nhân đến sát sau lưng mà không phát giác được, lão bà mắt biếc phát hoảng như thế nào không nói cũng biết. Thật vậy, trước mắt có kình địch, mà người đứng sau lưng công lực dường như còn cao thâm hơn, nếu y nhân lúc sơ hở mà tập kích thì thật không dám nghĩ đến hậu quả nữa! Song lão bà tuổi lớn thành tinh, thầm nghĩ người phía sau lưng mình quyết không ngầm ra tay đánh lén vì nếu đối phương muốn ra tay thì đã ra tay rồi, đồng thời nghĩ rằng đối phương có thể tự trọng thân phận không thèm liên thủ với Triệu Tố Quyên hai người đánh một, nên bà ta nghe xong câu nói trong lòng phát hoảng song lại lập tức trấn tĩnh ngay, không hề quay đầu lại mà chỉ lạnh lùng quát:

- Ngươi là ai?

Giọng nói sau lưng càng lạnh lẽo:

- Phương Diệc Viên!

Lão bà mắt biếc trong lòng thầm kêu khổ.:

- Lại gặp phải vị sát tinh này nữa...

Nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ trầm tĩnh hỏi:

- Ngươi tội gì mà phải vất vả dây vào những chuyện không đâu thế này?

- Chuyện không đâu à!

Phương Diệc Viên cười nói:

- Ngươi biết Súy Chấn Vũ là gì của ta không?

Hổ Tam Nương (tức lão bà mắt biếc) nói:

- Chắc là đồ đệ của Phương đại hiệp phải không?

Phương Diệc Viên cười nhạt nói:

- Yêu bà, ngươi nên xét lại câu nói vừa rồi nhé. Ta nói cho ngươi biết, Súy Chấn Vũ là sư đệ của ta.

Hổ Tam Nương cười một tràng quái dị khanh khách nói:

- Té ra Phương đại hiệp cũng là môn hạ của Đinh Tứ tiên sinh, thật là tốt quá!

Xoay người một lượt, quét mắt từ Triệu Tố Quyên qua Phương Diệc Viên cất giọng lạnh lùng nói tiếp:

- Xem ra hai người các ngươi đang rảnh lắm, sao không cùng nhất tề xông lên đi?

Ở ngoài sân chợt vang lên giọng nói của Thân Bá Truyền:

- Phương lão đệ, đêm nay sao ngươi tốt tính thế?

Phương Diệc Viên nhìn thẳng vào Hổ Tam Nường trầm giọng nói:

- Hổ Tam Nương, ngươi nghe rõ đấy.

Hổ Tam Nương chậm rãi nói:

- Tai của lão nương đâu điếc đâu.

Phương Diệc Viên vừa cười nhạt một tiếng, Hổ Tam Nương lại hỏi tiếp:

- Vị ở ngoài kia là ai vậy?

Phương Diệc Viên nói:

- Nói ra lại là hăm dọa ngươi.

- Hổ Tam Nương năm nay bảy mươi tuổi, chẳng đến nỗi bị người ta hăm dọa...

Phương Diệc Viên ngắt lời cười nhạt nói:

- Ngươi tuổi tác đã cao, cái mạng chó sống cũng lâu, Hổ Tam Nương, vậy ngươi đã nghe nói đến ngoại hiệu nào là Mê Hồn Tiểu Cái chưa?

Hổ Tam Nương trong lòng lại run lên, bất giác sợ nghĩ thầm: “Thế này đúng là nhà dột lại thêm mưa suốt tới...”

Nhưng bà ta suy nghĩ chưa xong, Phương Diệc Viên đã trầm giọng quát:

- Hổ Tam Nương, sao ngươi còn chưa bỏ vũ khí xuống, hay muốn lão phu động thủ!

Hổ Tam Nương đang do dự chưa quyết định, Phương Diệc Viên lại nói tiếp:

- Chỉ cần ngươi tự động bỏ vũ khí xuống, lão phu sẽ không làm khó, nếu không thì...

Phương Diệc Viên cười nhạt một tiếng, chợt vang lên tiếng quát giận dữ của Thân Bá Truyền:

- Lão chuột muốn chết!

Bình, một tiếng nổ vang lên kèm theo tiếng rên đau đớn là tiếng vật đổ xuống. Tình hình này hiển nhiên là có người ám toán và đã bị Thân Bà Truyền dùng trọng thủ hạ sát. Phương Diệc Viên vừa biến sắc, trong sân đã ầm ầm tiếng nổ ghê rợn vang lên. Trong phút chốc, tiếng hô hoán, tiếng võ khí va chạm loảng xoảng, tiếng quát đầy giận dữ của Thân Bá Truyền, tiếng gào thảm... cùng rộ lên một đợt, rõ ràng Thân Bá Truyền đang bị địch vây đánh. Hổ Tam Nương trống ngực đang đập liên hồi bất giác mừng rỡ, dề tụ chân khí chuẩn bị liều mạng. Phương Diệc Viên tức giận quát lên một tiếng, giơ chưởng chụp vào chiếc quạt trên tay bà ta, đồng thời cao giọng nói:

- Sư đệ, đừng có dềnh dàng đánh nhau mà hạ thủ đi. Triệu cô nương phải ra ngay ngoài kia trợ trận cho Thân lão!

Xong câu nói, tay phải vẫn không đổi thế đánh vào chiếc quạt trên tay Hổ Tam Nương, tay trái vòng lên ra chiêu Đảo Đả Kim Chung đồng thời quát:

- Tặc tử muốn chết!

Một tiếng gào thảm vang lên rồi tiếp theo là một tiếng bình, người mò đến đánh lén phía sau ông ta đã bị giết chết. Hổ Tam Nương thấy viện binh bên mình đã tới, tinh thần phấn chấn, chao người nghiêng đi, tránh khỏi một trảo của đối phương, đồng thời tay trái xòe ra như một lưỡi dao chặt vào cổ tay đối phương, chiếc quạt trong tay phải điểm luôn vào trọng huyệt Tướng Đài của Phương Diệc Viên, né người rồi đánh trả chỉ như một động tác.

Phương Diệc Viên cười nhạt nói:

- Thứ đồ ngọc vụn cũng đòi tỏa sáng!

Ào ào đánh luôn ba chưởng buộc Hổ Tam Nương phải lui vào trong phòng.

Triệu Tố Quyên vừa phá vách đi ra khỏi phòng, lúc ấy thấy bên ngoài không có ai nhưng vừa theo chỗ vách vọt ra, lại vừa vặn gặp hai hán tử vận võ phục cầm kiếm đón đánh, bất giác tức giận quát:

- Ai cản thì chết!

Ánh kiếm chớp lên, máu phun thay đổ, hai hán tử chưa kịp kêu lên đau đớn đã mất mạng!

Triệu Tố Quyên ra tới ngoài sân đưa mắt lướt qua, thấy trên mặt đất có mười mấy cái xác chết nằm ngang nằm dọc, Mê Hồn Tiểu Cái Thân Bá Truyền đang ác đấu với bốn người áo đen, cây Đả Cẩu bổng trong tay đánh ngang bổ dọc, vẫn công nhiều hơn thủ. Nhưng bốn người áo đen cũng không phải hạng tầm thường, giữ kín môn hộ, trong nhất thời Thân Bá Truyền cũng không sao đánh đổ được bọn họ.

Triệu Tố Quyên quát lớn:

- Lũ chuột, đừng có cậy đông...

Trong câu nói đã vung kiếm vọt vào đấu trường...

Bên cạnh chợt có người xẹt lên cười rộ:

- Tiểu tử, lão phu đùa với ngươi một chút.

Triệu Tố Quyên thế kiếm vọt tơi vẫn không đổi, giận dữ quát:

- Lão tặc muốn chết!

Xoảng, một tiếng sắt thép chạm nhau, lão nhân áo đen vọt lên chận đường bị chấn động rơi xuống, văng ra hơn một trượng. Còn Triệu Tố Quyên cũng rơi xuống đất. Lão nhân áo đen trên mặt còn thoáng vẻ hoảng sợ, trầm giọng quát:

- Những người còn núp xông ra!

Một tiếng dạ ran vang lên, hai lão nhân áo đen từ trong bóng tối phi thân ra đứng thành hình chân vạt bao vây Triệu Tố Quyên vào giữa liên tiếp ra đòn.

Triệu Tố Quyên trường kiếm đảo lộn, thân hình chập chờn như mây trôi nước chảy, ba lão nhân áo đen công lực tuy cao nhưng không sao thắng nổi. Chưa tới mười chiêu thì một người bị Thiên Cang chỉ của Triệu Tố Quyên đánh ngã, nhưng một người ngã xuống thì thêm hai người nữa tiến vào, bốn người đánh một lại tạm thời giữ thế quân bình.

Thân Bá Truyền đại triển thần oai, ngọn Đả Cẩu bổng điểm ngã một người áo đen, cười dài nói:

- Có bao nhiêu gà đất chó ngói, lên hết cả đây!

Bốn người vây đánh ông ta bị đánh ngã mất một, ba người còn lại phải chịu áp lực nặng nề hơn, đã rơi vào thế nguy cấp, mà toàn bộ nhóm viện binh của họ đều đã ra chiến đấu, không còn một ai tăng viện. Đang lúc thập phần nguy cấp như vậy, chợt một tiếng hú dài vang lên, từ xa vọng lại. Tiếng hú vừa xé trời bay tới, ba bóng người loang loáng như chim đáp xuống ăn mặc lối dạ hành gồm: Chúc Thiếu Thu, Độc Nhân Độc Quỷ Trọng Tôn Nghiêm và Định Quốc Công Ban Thiên đại sư. Bảy người áo đen đang chia nhau đấu với Thân Bá Truyền và Triệu Tố Quyên thấy viện binh bên mình đã tới bất giác phấn chấn tinh thần, nhao nhao xông vào thí mạnh ra đòn, tạm thời ổn định được trận thế.

Chúc Thiếu Thu đưa mắt nhìn qua hiện trường, trầm giọng quát hỏi:

- Công chúa ở đâu?

Câu hỏi của y không hướng rõ về người nào nên cả bảy người áo đen không ai lên tiếng trả lời, có điều thật ra bọn họ đang thở dốc liều lĩnh giữ mạng, không ai có cách nào trả lời y được.

Chúc Thiếu Thu hai mắt vừa lóe lên ánh sáng hung dữ, trong phòng đã vang lên một giọng nói sang sảng:

- Công chúa ở đây!

Lời ra người hiện, Súy Chấn Vũ đang đỡ Độc Cô Minh Châu bị phong bế huyệt đạo đứng ngay giữa cửa, phía sau chàng là Phương Diệc Viên sánh vai với Hổ Tam Nương rũ đầu thất thần. Té ra Triệu Tố Quyên vừa ra khỏi phòng chưa được bao lâu thì Minh Châu và Hổ Tam Nương đã bị hai người chia nhau chế phục.

Chúc Thiếu Thu vừa nhìn thấy quang cảnh xong lập tức biến sắc, Súy Chấn Vũ nhìn thẳng vào y lặng lẽ cười nói:

- Điện hạ, hình như người đến chậm một bước thì phải?

Chính trong chớp mắt ấy, hai tiếng gào thảm thiết vang lên cùng lúc. Té ra Thân Bá Truyền và Triệu Tố Quyên mỗi người cùng đánh ngã một người áo đen.

Chúc Thiếu Thu lớn tiếng quát:

- Mau mau dừng tay!

Năm người áo đen còn lại như được đại xá, đều cùng ra sức đánh tới một chiêu rồi phi thân nhảy lên ra ngoài một trượng. Thân Bá Truyền và Triệu Tố Quyên đang định đuổi theo thì Súy Chấn Vũ lên tiếng cản lại:

- Hai vị tha cho bọn chúng một lần đi!

Thân Bá Truyền tức giận quát:

- Tha cho lũ chuột chúng bay một phen đấy!

Nói xong cùng Triệu Tố Quyên tới đứng cạnh Súy Chấn Vũ. Chúc Thiếu Thu mặt lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên là căm giận vô cùng, im lặng một lúc mới nhìn Súy Chấn Vũ hỏi:

- Súy Chấn Vũ, ngươi muốn làm gì?

Súy Chấn Vũ lặng lẽ cười hỏi lại:

- Ngươi nói gì?

Chúc Thiếu Thu nói:

- Con tin của ta trong tay ngươi, thì theo lẽ ngươi cứ đưa điều kiện ra.

Súy Chấn Vũ đang cau mày suy nghĩ, Triệu Tố Quyên truyền âm nói:

- Biểu ca, nhân cơ hội này buộc họ phải đưa thuốc giải độc Vô Ảnh ra...

Súy Chấn Vũ gật đầu nhìn theo Chúc Thiếu Thu nói:

- Hai con tin của quý cung hiện đang trong tay ta, cho nên bọn ta cũng đưa ra hai điều kiện, nhưng điều kiện của ta không dễ dàng, hy vọng các hạ ngươi chọn lựa cho kỹ, suy nghĩ cho chín.

Chúc Thiếu Thu lạnh lùng đáp:

- Ngươi cứ nói ra đi!

Súy Chấn Vũ nói:

- Thứ nhất, ta muốn có thuốc giải chất độc Vô Ảnh.

Chúc Thiếu Thu quả quyết gật đầu nói:

- Được, còn điều thứ hai?

- Điều thứ hai...

Súy Chấn Vũ nói tiếp:

- Là nhắc lại chuyện cũ, ta muốn ngươi trở về Tứ Tuyệt ma cung, đem Tôn phu nhân là nữ sĩ Triệu Tố Ngọc ra khỏi giang hồ...

Chúc Thiếu Thu lắt đầu ngắt lời nói:

- Không được!

Súy Chấn Vũ nói:

- Chúng ta bàn bạc điều đúng đắn mà.

Chúc Thiếu Thu nghiêm trang nói:

- Chúc Thiếu Thu ta nghĩ sao nói vậy, không thể hứa bừa để đổi lấy con tin.

Súy Chấn Vũ cười nói:

- Về điểm ấy, Súy mỗ thực tâm rất khâm phục ngươi.

Chúc Thiếu Thu:

- Chuyện nhỏ không cần nói, bất quá Chúc Thiếu Thu ta muốn thương lượng về điều kiện thứ nhất mà các hạ đưa ra.

Súy Chấn Vũ nói:

- Thật xấu hổ, Súy mỗ đưa ra điều kiện chứ không thương lượng gì cả...

Chúc Thiếu Thu cười nói:

- Các hạ hiểu lầm rối, Chúc Thiếu Thu nói thương lượng không phải là mặc cả gì đâu. Chỉ muốn nói điều kiện thứ nhất là dùng để đổi lấy Công chúa bổn cung.

Súy Chấn Vũ trầm ngâm nói:

- Còn lão bà đây thì ngươi không cần chứ gì?

Chúc Thiếu Thu nói:

- Phàm là người của bản cung đương nhiên đều cần, nhưng các hạ đưa ra hai điều kiện quá đáng, thật khiến ta không có cách nào tiếp nhận.

- Cũng được.

Chúc Thiếu Thu nói tiếp:

- Súy mỗ vừa nói. Muốn bày tỏ cả hai điều kiện cùng một lúc...

Triệu Tố Quyên truyền âm ngắt lời:

- Biểu ca, lấy thuốc giải là quan trọng hơn hết.

Súy Chấn Vũ cũng truyền âm nói:

- Biểu muội, điều kiện thứ hai là đổi lấy nhị tỷ của muội, cũng rất quan trọng.

Triệu Tố Quyên nói:

- Muội biết rồi, nhưng cứu người mới là chuyện cấp bách hơn cả.

Súy Chấn Vũ truyền âm nói:

- Biểu muội, muội cứ yên tâm, nếu đêm nay không lấy được thuốc giải thì chất độc cô dượng trúng phải ta cũng biết chắc cách giải trừ rồi.

Triệu Tố Quyên bất giác mắt sáng rỡ nói:

- Nếu vậy chúng ta cần gì trao đổi, thừa cơ hội này giết phứt con yêu nữ kia đi thôi.

Súy Chấn Vũ nói:

- Không! Có thuốc giải vẫn tốt hơn chứ!

Chúc Thiếu Thu thấy hai người truyền âm bàn bạc mãi chưa xong, bất giác cau mày nói:

- Hai vị bàn bạc xong chưa?

Súy Chấn Vũ cười nói:

- Xong rồi.

Chúc Thiêu Thu nhìn thẳng đối phương hỏi:

- Thế nào?

- Lấy Độc Cô Minh Châu đổi thuốc giải.

Súy Chấn Vũ nói.:

- Còn điều kiện thứ hai, tôn giá đã không đồng ý, lão bà này chúng ta giết đi thì hèn quá mà giữ thì cũng chẳng dùng vào việc gì, chẳng bằng thuận theo nhân tình, trao trả luôn cho ngươi không điều kiện.

Chúc Thiếu Thu cười rồi nói:

- Vậy thì, Chúc Thiếu Thu cảm ơn ngươi nhiều lắm.

Súy Chấn Vũ nói:

- Cảm ơn thì không cần, cứ đưa thuốc giải ra đây trước cái đã.

Chúc Thiếu Thu quay đầu nhìn Trọng Tôn Nghiêm nói:

- Đưa thuốc giải ra đi.

Trọng Tôn Nghiêm cung kính dạ một tiếng, lập tức xoay cái mặt chiếc nhẵn trên ngón áp út tay trái, dốc ra ba viên thuốc tròn màu trắng nhỏ như hạt gạo nói:

- Chỉ còn ba viên thôi...

Súy Chấn Vũ nhìn thấy bất giác cười gượng nghĩ thầm:

“Chẳng lạ gì lần trước ở chỗ Cung đại ca, lục soát khắp người lão tặc mà chẳng tìm được thuốc giải, té ra y giấu trong chiếc nhẫn...”

Chúc Thiếu Thu cầm thuốc giải từ trong tay Trọng Tôn Nghiêm, đặt vào lòng bàn tay, nhìn Súy Chấn Vũ nói:

- Đưa thuốc giải trước thế này là có chỗ không công bằng phải không?

Súy Chấn Vũ cười nói:

- Các hạ có cao kiến phải không?

Chúc Thiếu Thu nói:

- Chúng ta một tay giao người, một tay giao thuốc giải.

Súy Chấn Vũ nói:

- Biện pháp ấy dĩ nhiên công bằng, song các hạ sợ ta nhận thuốc giải rồi không giao người, nhưng ta cũng sợ nhận thuốc giải giả nên cần phải xem trước đã.

Chúc Thiếu Thu nói:

- Ngươi phân biệt được thuốc thật thuốc giả à?

Súy Chấn Vũ cười nói:

- Đồ đệ của Thiên Diện Du Long thì tinh, tượng, y, bốc, môn nào cũng biết, chuyện này các hạ có tin không?

Chúc Thiếu Thu bĩu môi xì một cái nói:

- Nếu ngươi tinh thông y lý thì còn đòi thuốc giải làm chi?

Súy Chấn Vũ lặng lẽ cười nói:

- Có thuốc giải vẫn hơn không có thuốc giải chứ, đúng không? Mà nói cho rõ thì đây là cuộc trao đổi tự nguyện, không cưỡng ép gì cả, nếu các hạ không đồng ý thì thôi đi cũng được!

Chúc Thiêu Thu tức giận nghiến răng ken két, nói mấy câu mà không câu nào thắng được đối phương. Đang lúc y cắn răng suy nghĩ, Ban Thiền đại sư đứng bên cạnh dùng chân khí truyền âm nói:

- Điện hạ, việc cứu người trước mắt là gấp, cứ đưa thuốc giải cho họ đi.

Chúc Thiếu Thu truyền âm hỏi lại:

- Nếu bọn chúng cầm được thuốc giải rồi lại nuốt lời thì sao?

Ban Thiên đại sư nói:

- Chuyện ấy thì Điện hạ nên tin rằng bọn chúng không đến nỗi phải giở hạ sách đó ra, mà nếu họ nuốt lời bội tín thì phần trái về họ, lúc ấy bọn ta sẽ dốc toàn lực đánh thôi.

Chúc Thiếu Thua trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Được, ta nghe lời ngươi.

Mục quang chăm chú nhìn vào Súy Chấn Vũ, Chúc Thiếu Thu chậm rãi nói:

- Các hạ, Chúc mỗ tính ưa sòng phẳng sẽ đưa thuốc giải cho ngươi trước, có điều khi đưa thuốc giải có mấy câu phải nói rõ.

Súy Chấn Vũ chậm rãi đáp:

- Ngươi nói ra đi!

Chúc Thiếu Thu nói:

- Ở đây chỉ có ba viên thuốc giải, đủ cho ba người uống một lần.

Súy Chấn Vũ nói:

- Ba viên là đủ, tại hạ không mong nhiều hơn.

Chúc Thiếu Thu:

- Ngoài ra, các hạ không được động chạm gì tới con tin.

- Cái đó đương nhiên...

Súy Chấn Vũ nói:

- Có điều ta phải điểm vào huyệt Kiên Tĩnh trên vai cô ta, để cô ra khỏi gây phiền phức.

- Cái đó đương nhiên là được.

- Còn gì nữa không?

- Ngươi cầm thuốc giải rồi phải thả người ngay lập tức.

Súy Chấn Vũ nói:

- Nhưng ta phải kiểm tra xem thuốc là thật hay giả đã.

- Được, cầm lấy.

Chúc Thiếu Thu nói xong hất tay một cái, ba viên thuốc nhỏ bay loang loáng tới trước mặt Súy Chấn Vũ.

Súy Chấn Vũ đón lấy thuốc đưa lên mũi ngửi ngửi, gật đâu nói:

- Đúng rồi, thuốc nay không phải là thuốc giả.

Chúc Thiếu Thu trầm giọng cười nói:

- Các hạ thả người được rồi đấy!

Súy Chấn Vũ cười nói:

- Các hạ thật là nóng nảy quá!

Chàng đưa tay giải huyệt cho Độc Cô Minh Châu, đồng thời điểm vào huyệt Kiên Tĩnh trên hai vai của nàng ta, cười khẽ nói:

- Cô nương, nàng chịu cực một chút nhé, giờ thì mời cô nương đi đi.

Độc Cô Minh Châu cười nhạt nói:

- Đêm nay, ngươi vay bản cung bao nhiêu, có một ngày bản cung sẽ trả gấp đôi...

Nói xong, đi về phía trận bên mình. Súy Chấn Vũ cười nói:

- Tại hạ sẵn sàng chờ dạy bảo.

Tiếp theo lại “a” lên một tiếng nói:

- Cô nương, còn thanh bảo kiếm của cô.

Rồi quay đầu nhìn Triệu Tố Quyên nói:

- Biểu muội, muội cảm phiền vào trong phòng lấy thanh bảo kiếm của nàng ta xuống đem ra đây!

Độc Cô Minh Châu đã đi đến trước mặt Ban Thiền đại sư, vừa ra hiệu bảo giải huyệt Kiên Tĩnh trên vai của mình, vừa ngoái đầu đáp:

- Không cần đâu, thanh bảo kiếm ấy tạm giao cho ngươi giữ đấy.

Súy Chấn Vũ đang ra hiệu cho Phương Diệc Viên thả Hổ Tam Nương ra, nghe thấy câu nói, tròn mắt hỏi:

- Giao cho ta giữ à? Cái này...

Độc Cô Minh Châu lạnh lùng ngắt lời nói:

- Đúng thế, chờ sau này bản cung đòi nợ ngươi sẽ thu hồi luôn một thể.

Súy Chấn Vũ cười gượng nói:

- Sao lại phải vậy chứ?

Độc Cô Minh Châu nói tiếp:

- Bảo kiếm tuy không phải do chính tay bản cung đánh mất, nhưng cũng là một vật ghi lại nỗi nhục lớn của bản cung, trừ phi do chính tay bản cung thu hồi lại, quyết không bao giờ còn...

Lúc ấy Triệu Tố Quyên đã đem thanh bảo kiếm của Độc Cô Minh Châu trong phòng ra, đưa cho Súy Chấn Vũ, thanh kiếm này sáng loáng như một làn nước thu, khí lạnh mờ mờ bốc ra, rõ ràng là một thanh bảo kiếm chém đá chặt sắt, ở trên chuôi còn khắc hình chòm sao Bắc Đẩu, khảm nổi bảy viên minh châu đẹp đẽ vô cùng. Súy Chấn Vũ nhìn thanh bảo kiếm xong chép miệng nói:

- Cô nương, thanh bảo kiếm này chẳng phải vật tầm thường, nếu không may mất đi, thì tại hạ không cách nào bồi thường đâu.

Độc Cô Minh Châu cười nhạt một tiếng:

- Nếu mất thì lấy cái đầu của ngươi bồi thường.

Súy Chấn Vũ hướng mắt nói:

- Cô nương, cứ theo câu nói của cô nương, thì tại hạ không còn cách nào từ chối rồi, có điều để giữ gìn nó cho tốt, thì xin cô nương để luôn vỏ kiếm lại.

- Được.

Độc Cô Minh Châu lớn tiếng gọi:

- A Mai, đưa vỏ kiếm cho y.

Lúc ấy một hàng nữ tỳ đứng thành một hàng xa xa bên cạnh trong sân, nghe câu nói xong, một người tung vỏ kiếm cho Súy Chấn Vũ nói:

- Đón lấy.

Súy Chấn Vũ đón vỏ kiếm, tra kiếm vào xong, hai tay đưa Triệu Tố Quyên nói:

- Biểu muội, tạm thời nhờ muội giữ gìn được không?

Triệu Tố Quyên vừa bĩu môi xì một cái, Độc Cô Minh Châu đã cao giọng quát:

- Không được, không thể đưa cho người khác...

Triệu Tố Quyên cười nhạt nói:

- Ai mà thèm cầm thứ đồ vật sặc mùi đĩ thõa của nhà ngươi...

Độc Cô Minh Châu biến sắc, nhưng vừa lúc ấy Chúc Thiếu Thu đã cao giọng quát:

- Súy Chấn Vũ, ngươi nói lời gì ra có suy nghĩ không?

Súy Chấn Vũ ngạc nhiên hỏi:

- Các hạ nói thế là có ý gì?

- Nói thế có ý gì à?

Chúc Thiếu Thu cười nhạt nói:

- Ngươi nói là không động chạm gì tới con tin, tại sao lại còn phong bế hai chỗ Thiên huyệt của Hổ Tam Nương...

Phương Diệc Viên ngắt lời nói luôn:

- Đó là việc làm của lão phu, không liên can gì tới sư đệ của lão phu.

Chúc Thiếu Thu tức giận nói:

- Nếu thế là nói không suy nghĩ...

Phương Diệc Viên cười nhạt nói:

- Tiểu tử, ngươi nên ăn nói cho sạch sẽ một chút!

Súy Chấn Vũ cũng đồng thời cười nói:

- Các hạ, Súy Chấn Vũ ta thừa nhận là có hứa không động chạm gì tới con tin, nhưng Hổ Tam Nương là để tặng vô điều kiện, không phải con tin, cho nên giả như Súy Chấn Vũ ta phong bế Thiên huyệt của Hổ Tam Nương, ngươi cũng không có lý do gì trách cả, đúng không?

Câu nói này khiến Chúc Thiếu Thu trợn mắt đớ lưỡi. Phương Diệc Viên lại hừ lạnh một tiếng nói:

- Hổ Tam Nương tay đầy máu lanh, tội ác ngập trời, nếu sư đệ lão phu không đồng ý thả mụ ra, lão phu không để cho mụ sống mà rời khỏi chốn này đâu! Bây giờ chỉ phong bế hai Thiên huyệt, để mụ nghĩ ngơi hơn nửa năm đã là may mắn cho mụ rồi đấy!

Chúc Thiếu Thu nghiến răng ken két nói:

- Được! Cứ để cho bọn ngươi thắng thế đêm nay, món nợ này giữa chúng ta sẽ có lúc tính toán!

Ngừng lại một chút, y vẫy tay trầm giọng nói:

- Chúng ta đi thôi.

Súy Chấn Vũ nhìn theo bóng dáng đối phương ào ào nhảy lên nóc nhà rút đi, bất giác thở dài nói:

- Chúng ta cũng đi thôi chứ!

Triệu Tố Quyên nói:

- Còn mấy cái xác này phải tính toán xử trí thế nào chứ? Chúng ta không nên để liên lụy đến nhà trọ.

Phương Diệc Viên cười nói:

- Không cần sốt ruột lo lắng! Trấn Thảo Điếm này là trời đất của người giang hồ, quan nha không để mắt tới, cứ đưa nhiều tiền một chút, nhờ nhà trọ lo việc mai táng giùm là xong thôi...