Kiếm Ảnh Trọng Lâu

Chương 51: Vĩ thanh (không phải” kết thúc”)

Cách chuyện Tư Không phủ hai tháng sau. Ta ở trên đường gặp Thanh Lưu.

Thành thị là thành nhỏ dựa vào gần biên cương, ta ở ven đường dùng năm tiền đồng mua một cái bánh bao, vừa mới xoay người đã nhìn thấy y từ trong tầm mắt ta thổi qua. Thổi qua…… Đúng vậy, cảm giác giống như quỷ hồn, bạch y phiêu phiêu, mặc phát như bộc (thác), đi đường không thấy chân động. Nếu là buổi tối ngay cả ta cũng có thể đã giật mình.

Y…… Tìm người tìm khắp nơi đến tận đây? Ta vốn đang cho là chúng ta trong thời gian ngắn chắc là không thể gặp lại sau.

Gấp rút đi hai bước, liền muốn đuổi kịp y. Trong tầm mắt lại xuất hiện một bóng người. Vì vậy ta ngạnh sinh sinh ngừng cước bộ.

Ta nhìn nhìn hắn, nhìn nhìn lại Thanh Lưu đã đi xa. Hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt lạnh đến tựa hồ có thể kết băng. Hắn đối với ta là không thể nào có sắc mặt tốt, ta muốn đoạt quyền hắn, ta muốn giết người này, cuối cùng…… còn năm lần bảy lượt đối với nhi tử hắn nổi lên ý nghĩa khác thường. Nếu không phải là nhi tử của hắn tựa hồ xem ta còn rất thuận mắt, ta chẳng phải đã sớm bị hắn đưa đi cùng Đái Cửu Khuyết.

Ta tiếp tục nhìn hắn, lại nhìn Thanh Lưu đã đi xa, trong đầu chất đầy nghi vấn. Nhưng mà…… trong lúc cùng mục quang của hắn giao nhau, nghi vấn lại hoàn toàn biến thành sợ hãi than. Ta bừng tỉnh đại ngộ, đi đến gần vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:” Lâu chủ, ngươi không dễ dàng a, ta hiểu…… Tiểu Thanh Lưu tính cách kia, có lúc làm cho người ta muốn hướng lên một đường bổ xuống.”

” Cho nên…… Ngài cũng từ từ đi theo a, xem y khi nào thì núp ở trong góc lau nước mắt.” Thanh Lưu sẽ không làm loại chuyện này. Thanh Lưu nội liễm, thẹn thùng…… vô cùng lạnh lùng. Cho dù là vì ngươi, y cũng sẽ không……

Dù cho nói lời này trêu chọc lâu chủ đại nhân…… thì hắn cũng sẽ không ngay tại nơi người đến người đi trên đường lớn mà đâm ta một kiếm.

Ta cười khẽ, dùng tới khinh công, hướng về nơi Thanh Lưu đã không thấy bóng dáng đuổi theo.

Lâu chủ là chính ngươi rụt rè a, ta có thể đi tìm Tiểu Thanh Lưu nói chuyện phiếm.

Tiểu Thanh lưu xoay người, hai mắt đính vào bánh bao trong tay của ta, hỏi:” Dường như ăn thật ngon, bao nhiêu tiền?”


Ta nói:”Năm tiền đồng.”

Tiểu Thanh Lưu kinh ngạc nhìn ta, sau đó mỉm cười, ôn nhu nói:”…… Chính là loại người như ngươi lớn lên lừa đảo a……”

Ta thân mật mật nắm lấy tay Thanh Lưu kéo y tiến vào trà lâu. Ta dĩ vãng sẽ không làm càn kéo y như vậy, cho nên y ít nhiều có chút kinh ngạc. Nhưng không có lộ ra thần sắc phiền chán.

Ta vẫn cho rằng, y theo ta kỳ thật so với cùng lâu chủ còn hợp ý hơn. Y tuy cùng ta kết giao không lâu lắm, về sau cũng rất dễ dàng thả lỏng phòng bị trong lòng đối với ta. Ta liền biết rõ, có lẽ ta trùng hợp xem như loại người có thể khiến y yêu mến a.

Có lẽ là tính cách của chúng ta cùng một chỗ sẽ không khổ cực như vậy. Ta sẽ không nghi thần nghi quỷ thử y như vậy, y cũng không cần lo lắng ta sẽ gặp hoàn cảnh nguy hiểm.

Ta sẽ không. Không dùng loại phương pháp này để van cầu được y chú ý.

Không biết dùng tánh mạng của mình làm tiền đặt cược, chỉ vì một khắc động dung cùng chân tình của y.

Giơ lên cánh tay đáp lên vai của y, kéo y hướng đến mình. Có người nào đó ở phía sau đang nhìn, ta đương nhiên muốn đem hết tất cả vốn liếng làm cho người nào đó tức giận.

Thanh Lưu quả nhiên ngây ngốc không có phản ứng gì.

Thanh Lưu vẫn là chỉ thích uống trà. Nghe nói chỉ là đơn thuần thích vị đạo thanh thuần của nó. Y ở bên cạnh vừa bưng lấy trà vừa nói chuyện phiếm:”…… Đến bây giờ, trong những người ta quen biết dường như chỉ có ngươi là thành công nhất……”

Ta ngẩn người, mới biết được y đang ám chỉ điều gì.

Dường như…… nhìn lại ta thật sự thành công nhất.

Đái Cửu Khuyết đáp trả tánh mạng, Lam Như Tất mất đi Thanh Thành, Hồng Ức trọng thương ngủ say, Tư Không Huân thương tâm trông coi…… Lâu chủ, ân, lâu chủ ở trong mắt Thanh Lưu là đang không biết tung tích.

Ta…… từ trước kia bắt đầu chỉ là muốn thoát khỏi cục diện bị người khống chế. Cuối cùng lại mạc danh kì diệu trở thành hảo thủ đệ nhị của Bà La môn giáo, hơn nữa giáo chủ bế quan tìm hiểu thiên địa, ta rõ ràng còn có thể độc ôm đại quyền.


Chính là, thành công hẳn là chỉ mới thực hiện mong muốn a…… Như vậy.

Đái Cửu Khuyết từ sau khi Đái Cửu Ca chết đi đã sớm một lòng muốn chết, hắn tạo thành khúc mắc bất quá chỉ muốn làm tròn tâm nguyện của hắn Lam Như Tất vì Lan Âm nguyện thủ ở Thanh Thành sớm đã phiền chán, dưới mắt bất quá là trút bỏ được gánh nặng Hồng Ức cùng Tư Không Huân bởi vì gút mắc môn phái mà lẫn nhau cầu không được, dùng một cái giá lớn Hồng Ức trọng thương để hủy đi ngăn cách giữa hai người cũng coi như trong mất có được…… Mà lâu chủ, lâu chủ…… Thanh Lưu trì độn như vậy, bị chơi cũng không biết, ai……

Chỉ là với ta, nguyện vọng ta muốn thực hiện chính là gì…… là thoát khỏi khống chế của Đái Cửu Khuyết?

Chính là, chính là về sau, không biết chừng nào thì bắt đầu, dần dần cảm thấy đây cũng không phải là toàn bộ.

Ta cười, uống cạn khổ trà. Vô tình đáp:” Ta sao? Hạt miêu (mèo mù) vớ phải tử háo tử (chuột chết) đi……”

Có một người từng nói qua: Mọi người nói mây bay là tự do, như vậy thiên không có thể chứa nạp tất cả mây bay, vậy hẳn là tối tự do a.

Hiện đại ta bắt đầu cảm thấy ngụy biện cũng là để ý. Bởi vì về sau thật sự ta cũng không thích bất cứ chuyện phiền phức gì. Nếu có thể tự do đi khắp thiên hạ, làm chuyện chính mình muốn làm hẳn là rất tốt. Chỉ là…… ai cũng sẽ tịch mịch như tuyết.

Không muốn làm thiên nhai cô hồng (chim hồng đơn độc bay khắp thiên nhai), muốn bay lượn thiên địa cùng bạn đồng hành.

Thanh Lưu đi vội vã. Ta biết trong lòng của y có việc.

Nhất thời xúc động, ta giữ chặt tay áo của y. Vờ xuất ra tiếu dung không thèm để ý trên mặt, hỏi y:” Vì cái gì nhất định phải tìm lâu chủ?” Ngươi cùng hắn…… Hai người đều ít nói, hai người lại cũng không dễ dàng tin người, hai người còn đồng dạng mẫn cảm……

Ngươi có thể biết a. Cùng một chỗ, vất vả như vậy.

Thanh Lưu vẻ mặt ngoài ý muốn, lập tức không hiểu ra sao, lúng ta lúng túng nói:” A? Chính là…… chờ hắn hắn lại không đến……”

Ta buông y ra, hướng y phất tay, nói:” Đi nhanh về nhanh……” Cuối cùng nhịn không được ngoài ý muốn bỏ thêm câu:” Đến lúc đó không cần phải tức giận xấu thân thể.”

Thanh Lưu…… hoàn toàn không nghĩ qua, hoàn toàn không có suy nghĩ qua vấn đề giống như ta. Tỷ như trong phân cảm tình này, y có thể trôi qua vất vả hay không.


Có lẽ thật là…… Yêu là cùng hiện thực tách rời. Vô luận như thế nào, trong nội tâm Thanh Lưu đều là toàn tâm toàn ý yêu mến lâu chủ. Sẽ không giống như ta ở nơi này lo lắng những việc ngoài thân kia.

Lâu chủ sợ là ỷ vào điểm ấy mới dám không kiêng nể gì cả, mang chuyện trọng yếu như vậy ra trêu chọc Thanh Lưu a.

Ta lần đầu tiên rõ ràng nhận thức như vậy, nguyên lai cảm tình giữa bọn họ, thật sự đã đến trình độ rễ cắm sâu không nhổ ra được.

Ta lại nheo mắt lại nhìn dương quang ngoài cửa sổ.

Đây là thói quen của ta, như vậy sẽ làm nội tâm của ta không còn nghĩ nhiều chuyện.

Thanh Lưu…… Không biết Thanh Lưu về sau nếu biết rõ lâu chủ trong khoảng thời gian này vẫn luôn lừa gạt y, vậy sẽ có bao nhiêu sinh khí. Bởi vì yêu, cho nên hẳn là chịu không nổi lừa gạt a?

…………………

Đến nay đều đã qua một năm, ta mới hao hết thiên tân vạn khổ hẹn Thanh Lưu ra. Trong lòng là có chút tò mò, muốn biết sự kiện kia về sau lâu chủ là như thế nào giải quyết.

Không thể không nói, ta rất kinh ngạc.

Thanh âm của ta đều có chút đề cao, hỏi y:” Ngươi nói ngươi sinh khí cũng chưa tới thời gian một chén trà?”

Thanh Lưu tựa hồ có một chút đỏ mặt, thấy cũng không rõ ràng. Yn nhàn nhạt nói:” Đúng vậy, lúc sau giận không nổi.”

Ta thán:” Dân cư nhiều hơn, cái dạng gì cũng đều có.”

Thanh Lưu hai tay xoa nắn ống tay áo của mình, trầm thấp nói:” Nhận thức phụ thân lâu liền phát hiện người này rất nặng cảm tình…… Ta là nhi tử của hắn, bộ dáng hắn lại thoạt nhìn không phải quá biết cách bày tỏ tình cảm, một đoạn thời gian rất dài ta cũng hoài nghi……”

Hoài nghi hắn mang thân tình xem thành tình yêu. Trong nội tâm của ta giúp hắn câu thông hết.


Đáng thương lâu chủ, một người tâm tư kín đáo như vậy, sinh hài tử trì độn đến giống như thiết vạn năm. Không chỉ trì độn, rõ ràng vẫn còn rất cứng ngắc.

” Cho nên…… dường như sẽ vui vẻ lên……”

Y căn bản không có để ý ta, tự mình xuất thần.

” Ân…… Thân tình là không cầu hồi báo, nhưng nếu như là tình yêu thì như thế nào cũng đều muốn chờ đợi đối phương có thể đáp trả, cho nên…… Ân, ta thật sự vô cùng vui vẻ……”

Thanh Lưu lại là đồng dạng.

Hôm nay lẫn trước kia, ta vẫn cho là chỉ có lâu chủ mới nhàm chán làm ra chuyện thử thách như vậy. Nguyên lai Thanh Lưu…… tuy không có làm ra, nhưng trong nội tâm thực sự tồn tại ý nghĩ này.

Mắt sắc ngắm đến lâu chủ đứng ở dưới lầu, mục mâu tĩnh lặng mà chuyên chú nhìn nhìn Thanh Lưu. Ta nhẹ nhàng cười, lại nhìn qua sườn mặt tâm can bảo bối của hắn thêm một lần.” Xem ra ta về sau một hai năm cũng không thể đến trung thổ……” Nếu không sẽ chết, thật sự sẽ chết.

Nhưng khá tốt, ta tin tưởng lâu chủ là nghe được lời nói mới rồi của Thanh Lưu. Đừng xem hắn hiện tại bình tĩnh như vậy, trong nội tâm không chừng đang vui vẻ thành cái dạng gì rồi. Hắn hẳn là đại khái có thể sẽ cảm kích ta giúp hắn dụ ra lời nói này của Thanh Lưu a.

Ta khiêu khích hướng về phía lâu chủ mỉm cười. Sau đó đứng người lên, thừa dịp lúc Thanh Lưu chứng kiến lâu chủ cả kinh ngốc trụ, ta bước xuống lầu rời đi.

Thanh Lưu đã không còn là điều ta chấp nhất như ngày trước. Vô thanh thối lui, mới là kết cục ta hẳn nên có.

Ta đối với Thanh Lưu…… Thôi, thật sự đủ rồi.

Từ nhỏ đã không gặp được người nào có thể đủ thâm giao…… Có lẽ ta chỉ là quá mức cô độc.

Rốt cuộc cho phép……

Cũng giống như Thanh Lưu nói, tình yêu như thế nào cũng đều muốn chờ đợi đối phương có thể hồi đáp…… Đối với người cho tới bây giờ không có nghĩ tới thứ gì thử thách loạn thất bát tao buồn cười đến cực điểm như ngươi. Ta chưa từng lo lắng qua sẽ được đáp lại, chỉ là trong lòng mình âm thầm yêu mến Thanh Lưu mà thôi, nguyện ý vì y làm việc khiến y vui vẻ.


Cũng như Thanh Lưu đã nói thân tình là không cầu hồi báo……

Như vậy, ta có thể chỉ là cần một đệ đệ.

[Hoàn]