Kiếm Ảnh Trọng Lâu

Chương 49

Chợt nghe cười khẽ.

Người uể oải trên mặt đất kia cứ như khuynh tẫn một thân khí lực cười khẽ.” Hai mươi năm…… Ba mươi năm, dù sao cũng bất quá là chờ, chỉ tiếc đến lúc đó ta dung nhan không còn, không biết hắn có thể ghét bỏ hay không.”

Mộc Thanh Lưu thán:”Thực khoát đạt.” Một Tư Không Huân bội tình bạc nghĩa thay lòng đổi dạ…… Hơn nữa yêu mến sẽ không buông tha. Không biết cuối cùng một điểm này xem như ưu điểm hay là khuyết điểm.

Hắn rốt cục không muốn lại đánh vỡ sự yên lặng bình thản giờ phút này của Tư Không Huân.

Lúc phải ra khỏi cốc, Tư Không Huân một mực tiễn hắn đi ra bên ngoài.” Ta biết rõ chuyện phụ thân ngươi……Ức nếu biết rõ ngươi về sau còn có thể nhớ hắn, nhất định sẽ thật cao hứng.” Thanh âm ôn nhu giống như quấn táp một vòng khinh phong xa xa mà đi.

Cảm giác chịu tội trong lòng Mộc Thanh Lưu lại càng mạnh, lập tức tự trách không thôi. Hắn đến cũng bất quá là muốn từ trong sư phụ tìm kiếm một chút an ủi, vốn thật không phải là xuất phát từ lo lắng. Dù cho ngày ấy sư phụ cùng Tư Không Huân đồng thời biến mất, cũng luôn cho rằng sư phụ mạnh như vậy…… Y sẽ không có việc gì a…… Hơn nữa, kỳ thật Lam sư thúc bọn họ đối với phụ thân, đại khái cùng tâm tính lúc này của hắn xuất phát từ nhất trí.

Người mà hắn tin tưởng sẽ không có việc gì, lại xảy ra chuyện……

“…… Về sau cùng với phụ thân ngươi trở về. Y trước kia thường xuyên nói, khi đó sư huynh đối tốt với y nhất chính là phụ thân ngươi. Ngươi cùng hắn đến nhìn y, y ở dưới băng cũng nhất định sẽ có cảm ứng.”

” Ân…… Hy vọng phụ thân ngươi chớ có trách ta hại Ức thành như vậy, tốt xấu, tốt xấu ta cũng coi như sư mẫu của ngươi đi…..” (ặc ặc)

Sư mẫu…… Mộc Thanh Lưu thiếu chút nữa lộn đầu ngã lên đất. Tư Không phủ gia chủ Tư Không Huân trong miệng người khác cao quý ngạo mạn cỡ nào, kết quả hiện tại bị sư phụ tra tấn thành cái dạng này…… Còn có, người hại sư phụ thành như vậy chính là ta, một chút cũng không có liên quan tới ngươi……


Mộc Thanh Lưu hướng tới Tư Không Huân phất phất tay, sau lưng của hắn tà dương lóe quang huy phủ lên nửa bầu trời, đối diện ngược lại thấy không rõ ngũ quan lẫn thần sắc trên mặt Mộc Thanh Lưu. Hướng tới hắn mỉm cười, giương giọng nói:” Lần sau nhất định sẽ dẫn y tới xem các ngươi.”

Đúng rồi, nhất định sẽ dẫn y tới. Y cũng nhất định sẽ có biện pháp cứu sư phụ. Y cũng nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cho nên, nhất định nhất định phải tìm được y……

Phải đi tìm……

Run rẩy mở quyển trục bị quên lãng một tháng trong tay, rốt cục hạ quyết tâm gì đó.

Một Tư Không phủ nho nhỏ, đào hơn một trăm mật đạo. Mộc Thanh Lưu âm thầm may mắn, khá tốt lúc trước đưa cho Tư Không Huân hỗ trợ xem qua bản đồ này, lược bỏ một vài mật đạo đã sớm bị phá hỏng hoặc về sau khởi công thay đổi tuyến đường. Lại vẫn còn lại hơn tám mươi đạo.

Căn cứ vào nguyên tắc không buông bỏ một phần manh mối, hắn bắt đầu từ mật đạo cách mình gần nhất bắt đầu đào bới tìm kiếm.

Mở đầu cũng không thuận lợi, thân thể hiện tại không có bao nhiêu năng lực tự bảo vệ mình thật là phiền toái nặng nề, đi mấy cái mật đạo đã bị những tiểu tiễn nơi hắc ám phóng tới, đột nhiên rơi xuống mặt đất, không biết từ nơi nào phun ra khói độc từng chút khiến cho người so với hoàng hoa (cúc) còn gầy hơn.

Mộc Thanh Lưu bắt đầu cảm giác sau này hắn có lẽ sẽ làm một cơ quan sư (người thiết kế cơ quan) để nuôi sống một nhà già trẻ– tuy nhiên, hắn cơ bản là thuộc về nhóm “Tuyệt hậu”.

Ngày qua ngày bị cơ quan ám khí tra tấn, cũng ngày qua ngày không thu hoạch được gì.

Tin tưởng lại ngày qua ngày càng thêm kiên định.

Sư phụ còn đang chờ. Tất cả mọi người cũng đều tin tưởng.

Cho nên hắn sẽ không quay trở lại.


Tư Không Huân chúc phúc hắn có thể trở về, sư phụ kỳ vọng hắn có thể trở về, Lam Như Tất cùng Lan Âm không nghi ngờ hắn có thể trở về hay không…… Còn bả thân mình……

Hắn phải trở về.

…………

Không biết có phải duyên phận quấy phá hay không, không nghĩ tới lại về tới đây.

Kỳ thật về sau là muốn trôi qua, ngày đó muốn lôi kéo phụ thân tới nhìn xem, dù sao nói như thế nào cũng là nơi quen biết lúc ban đầu. Huống chi chính mình hồng nhan bạc mệnh, sau khi chết lại quấy đến Bạch Mi cốc môn long trời lỡ đất, mẫu thân còn chôn cất trong này, một vi phụ chết vì hắn, hẳn là nên đến kị bái một lần.

Ân…… còn nhớ rõ mười năm trước người nào đó ở trước mộ bia ôn nhu gạt đi lớp tuyết đọng, hiện tại nhớ tới đột nhiên cảm thấy thật chói mắt……

Không được, không được…… Rõ ràng đang bắt đầu cùng người chết gây khó dễ.

Hiện tại không phải mùa đông, không thấy tuyết trắng, tòa tiểu lâu đơn độc mà đứng cùng hình ảnh trong trí nhớ cũng không quá tương xứng. Liên hoa đồ án tỉ mỉ tạo hình vẫn là tinh tế như vậy, chỉ có điều bởi vì năm tháng bào mòn mà hơi mất đi nhan sắc.

Ma xui quỷ khiến, không có đi tìm chỗ mật đạo bí mật tại phụ cận, mà là tiến vào tòa lâu các làm hắn phát lên rất nhiều cảm khái.

Trên vách tường mạng nhện kết dày một tầng, bồ đoàn trước Quan Âm đã phai sắc trắng……

Mộc Thanh Lưu dựa theo trí nhớ mười năm trước, mở ra cửa mật thất trong lòng đất. Lại lâm vào kỳ cảnh, tựa như trong mộng.

Bên góc tường kia, khi đó người kia chính là tựa ở nơi này vận khí điều tức. Trên bạch y nhiễm một đạo vết máu chói mắt, sau khi xả xuống một mảnh vạt áo đến băng bó miệng vết thương trên bờ vai thì cả người thoạt nhìn cũng có chút chật vật…… Tóc dài mất trật tự che khuất nửa bên mặt, khí tức không quá vững vàng……

Nhưng y bây giờ không có ở nơi này. Y thậm chí cũng không ở bất cứ đâu.


Mỏi mệt tích lũy mấy tháng nay cứ như đều dồn nén lại một chỗ, tại thời khắc này bộc phát.

Cái gì tâm tính đều đã vô dụng. Cái gì tin tưởng đều đã biến mất.

Mộc Thanh Lưu còn khí lực còn lại, theo vách tường chậm rãi trượt ngồi ở đó, hắn đã từng ngồi qua nơi này. Hai tay ôm chân, cằm nhẹ nhàng đặt ở trên gối chính mình. Dần dần bắt đầu lâm vào thất thần trong thời gian dài……

Mỏi mệt như vậy, sợ là cả đời cũng sẽ không khôi phục lại đi?

” Bọn họ đều nói ngươi tuyệt đối sẽ không có việc, vậy tại sao ngươi không trở lại……” Vô ý thức dùng ngón tay đâm lấy mặt đất không sạch sẽ, vô ý thức nỉ non.

“…… Bọn họ đều nói một hai tháng ngươi sẽ trở lại, nhưng bây giờ đã qua ba tháng……”

” Sớm biết như vậy, khi đó hẳn là ngăn lại ngươi…… Đái Cửu Khuyết chết thì sao, ngươi cũng không thấy……”

Hắn thật ra là một người luôn rất bị động.

Phong nói thương hắn, hắn tiếp nhận. Phong về sau muốn giết hắn, hắn cũng đã chết. Yêu phụ thân, nhưng không phải là hắn mở miệng trước. Phụ thân nói, ta giết hắn, ngươi sẽ thấy cũng không có gì nguy hiểm.

Hắn nói, vậy ngươi đi đi, ta tin tưởng ngươi.

Hắn gần đây luôn nghĩ, có phải là khi đó bóng tối thật sự làm hắn mỏi mệt, kỳ thực chỉ là sợ hãi. Không muốn lại nghe được chữ yêu này, cũng không dám đối với chữ này ôm quá nhiều kỳ vọng.

Hoang đường…… Thực quá hoang đường…… Một mực không dám trả giá bởi chính mình, lại tham lam hưởng thụ lấy tất cả. Một mực e ngại những chuyện kia kỳ thật nó cũng không tồn tại.

Thậm chí không dám ngăn đón y. Chỉ vì đã từng buồn cười cho rằng, dựa vào cái gì mình phải đi ảnh hưởng quyết định người khác, lại có tư cách gì. Sợ bị y chán ghét, sợ ảnh hưởng đến y. Chỉ có thể âm thầm sau lưng hối tiếc không thôi, lại thay đổi không được bất cứ chuyện gì.


” Vô luận là sẽ bị ngươi chán ghét hay không đều hẳn là nên ngăn đón ngươi……”

“…… Ta có thể ngăn lại ngươi…… Chúng ta…… yêu nhau, ta có tư cách ngăn lại ngươi……” Hắn đem mặt tựa ở trên đùi của mình, thế giới thoáng cái ám trầm, không thấy chút quang minh. Trên mặt có cảm giác ướt át, không biết là mồ hôi hay là cái gì khác.

“…… Không phải không nghĩ, ta thật sự lo lắng…… Hiện tại thật sự rất lo lắng……”

Cực lực đem thân thể cuộn mình thành một đoàn, không cần phải tiếp xúc đến bên ngoài, không khí băng lãnh như vậy.

Thời gian ngưng trệ, vạn vật tĩnh mịch. Dĩ nhiên là băng lãnh như thế.

Chi—Thanh âm thạch môn mật thất được mở ra. Có người giẫm cước bộ nhẹ nhàng tiếp cận.

Mộc Thanh Lưu không có ngẩng đầu, lặng yên mở to hai mắt, nhưng lại nhất thời không dám ngẩng đầu nhìn người tới. Cước bộ giống như từng bước một dần dần dẫm lên trong lòng hắn, thanh âm mang theo từng phiến tro bụi tuôn rơi giống như hợp thành một cái khóa sắt quấn tại cổ của hắn, mỗi một bước tiếp cận chính là mỗi lần hít thở không thông.

Như khoảnh khắc kinh tâm động phách trong nháy mắt.

Thanh âm lãnh đạm của người kia cùng khẩn trương của hắn hình thành một đạo đối lập, sâu kín quanh quẩn tại nơi trống trải, sâm lãnh mà hờ hững.

” Khi đó ngươi còn có thể cười nói‘ta tin tưởng ngươi’. Thanh Lưu, ta cho rằng đây không phải là tin tưởng, là thờ ơ.”

Tác giả: Thanh Lưu mạc danh kì diệu xuất hiện tự bạch……otz…… Ta quả thực điên rồi.

== vốn chuyện rất đơn giản ta lại kéo dài cực kỳ…… Kỳ thật ta vốn có ý sắp đặt……

“OH, DADDY.” “OH, BABY.” “I LOVE YOU.” “I LOVE YOU, TOO.” “DON’T LEAVE ME A LONG ANYMORE.” “YES, MY LOVE. MUAH, MUAH…” (Su: Thông cảm, tỉ ấy đang lên)


Cái này chẳng phải xong rồi sao………………………………

Hạ chương xong xuôi…… Sau đó có một vĩ thanh có cũng được mà không có cũng không sao, chuyện kia chủ yếu công đạo cho vài người, làm cho thứ này có một cảm giác kết cục, ân……

Đột nhiên phát hiện ta rõ ràng có thể đem văn này kéo kéo kéo dài tới 50 chương có thừa, hãn……