Kiếm Ảnh Trọng Lâu

Chương 37

Mộc Thanh Lưu cuống quít đẩy cửa, còn thầm nghĩ như thế nào cũng phải tranh thủ chút thời gian sửa sang lại dung nhan, đừng làm cho người nọ nhìn ra manh mối gì.

Cánh cửa thâm tử sắc (màu tím sậm) ở dưới tay phát ra một tiếng chi nha trầm thấp mà kéo dài rên rỉ, nghe giống như tiếng thở dài trầm trọng. Mà sự thật chứng minh, Mộc Thanh Lưu hắn, đích thật là đáng giá đồng tình.

Môn phi sau lưng phóng tới lưu quang nhàn nhạt, rơi vào trên mái tóc dài mềm mại như tơ lụa của nam tử kia, thành một vầng sáng nhu hòa, vừa thực vừa huyễn.

Mộc Thanh Lưu thầm muốn ngất đi tại chỗ.

Người trước mắt chậm rãi xoay người, trên mặt rõ ràng vẫn là mang theo tiếu ý, mới nhìn còn ôn nhu hơn vài phần so với dĩ vãng. Hoàng Di Nguyệt tay nắm một chén trà đi đến, kéo tay hơi có vẻ cứng ngắc của Mộc Thanh Lưu, động tác nhu hòa dâng chén trà lên.

Cử động tay áo tiến lên trước, trong mắt tràn đầy yêu thương, cẩn thận lau đi cái trán đầy mồ hôi.

” Chảy nhiều mồ hôi như vậy…… Đến, uống chén trà.”

Mộc Thanh Lưu nơm nớp lo sợ, nhìn qua chỗ tay hai người giao nhau, cầm chén trà cũng không phải, không cầm cũng không phải.

” Như thế nào bị dọa thành như vậy? Ngươi không phải gần đây không sợ phụ thân sao?” Người nọ cười khẽ, ngữ khí như mùa xuân tháng ba. (khi người ta yêu = =)

Khí tức lạnh như miếng băng mỏng.

Mộc Thanh Lưu đầy mặt khẩn cầu nhìn y, nói:” Phụ thân…… Ngươi vừa trở về, trước ngồi xuống không phải rất tốt?”

Hoàng Di Nguyệt vung tay áo đóng lại cửa, lại đi tới bên cửa sổ, tiện tay vịn lên song cửa, dựa vào lan can nhìn về nơi xa.

” Nói đến lần xuất môn này…… Thanh Lưu, ngươi còn chưa biết ta đi đâu a.”


Mộc Thanh Lưu tranh thủ thời gian trả lời, ân cần ở trên mặt đất vì y chỉnh lại y phục, giương mắt thấy nguyệt bạch y sam lại nhiễm chút ít bụi mù, không còn sạch sẽ như trước kia. Đích thật là, chuyến đi này ngay cả thời gian thay y phục đều không có.

Ngón tay thon dài của người nọ đột nhiên chụp lên bàn tay đang nắm lấy vạt áo y, nhẹ nói đến:” Ta đi Tư Không phủ, vốn định tìm chủ nhân Tư Không phủ hỏi một thứ.”

Tâm Mộc Thanh Lưu lộp bộp nhảy dựng, thầm kêu tình thế không ổn. Tính phản xạ muốn thối lui ra sau, nhưng người lại sớm bị ôm vào trong ngực người kia. Trong tay áo rộng, bàn tay tế hoạt từng tấc từng tấc hướng lên tìm kiếm, giống như linh xà thoăn thoắt.

Tim Mộc Thanh Lưu đập nhanh hơn, khí tức hỗn loạn. Lại nhớ không được một khắc bất an trong chớp mắt trước đó.

“…… Ai ngờ, gặp sư phụ ngươi. Hắn không nói hai lời đã khiến cho ta rút kiếm nhất quyết tử chiến. May mắn, ta không có điên cuồng như hắn.”

” Thanh Lưu, ngươi biết tại sao không?”

“……”

Thân thể bỗng nhiên bị nâng trên lên vài phần, áp lực của ***g ngực cũng lớn lên theo, ép đến người cơ hồ thở không nổi.

Người nọ có chút ý cười, bộ dáng cũng không có gì gọi là tức giận.

Cứ với tư thế như vậy, bị người nâng lên trên giường. Mộc Thanh Lưu biết nét mặt mình bây giờ nhất định rất ngu, bằng không y sẽ không cười đến càng ngày càng vui vẻ.

Màn lụa buông, nhưng chỉ là ôm nhau mà thôi.

Nam tử làm như không muốn lại so đo, nói:” Lần sau không cho phép khi dễ sư phụ ngươi.”

Mộc Thanh Lưu đợi đã lâu cũng không nghe thấy y nói nữa, có chút giãy ra, người trước mắt đã nhập mộng ngủ say, thậm chí ngay cả động tác của hắn ở bên cạnh cũng không thể bừng tỉnh y.


Ngón tay xoa lên mi mắt như hoạ, phảng phất như vậy có thể xóa đi dấu vết mỏi mệt.

Người này tuy không có chất vấn hắn hôm nay đi nơi nào, nhưng cũng không đại biểu y không có cách biết rõ. Đây là trong lâu của y, chính mình mặc dù có cẩn thận đi nữa, cũng không khả năng thoát khỏi nhãn tuyến của y.

Nhưng mà hắn tin tưởng, đối phương là thật sự chưa từng hỏi.

Ân.

Nếu quả thật biết rồi, chính mình có thể hiện tại đang bị dán ở trên xà nhà mà đánh……(= =|||)

Nào có đãi ngộ được mỹ nhân vuốt ve……

Mộc Thanh Lưu đột nhiên có loại xúc động muốn lao ra cửa phòng túm lấy Thiên Không, làm hắn bất kể hiềm khích lúc trước quên đi Bà La môn giáo sở tác sở vi mà phối hợp lưu lạc thiên nhai đi…… Thuận tiện quên luôn việc mình từng đi tìm gã là thật a!

Một hồi bi ai phun lên trong lòng. Hôm nay thoát được, vậy còn ngày mai?

Trong cơn duy trì liên tục hao tổn tinh thần liền ôm sát “Mỹ nhân”, căn cứ vào tâm tính ‘kim triêu hữu tửu cản khoái túy(sáng nay có rượu thì cứ say)’ mà đi ngủ.

……………

” Mỹ nhân” ngồi ở bên giường, thần sắc khó có thể hình dung, trong mắt như ngàn dặm phiêu tuyết. Hết lần này tới lần khác cũng không phải hoàn toàn vô tình, ngẫu nhiên còn hiện lên loại quang mang đao phong lợi hại.

Mộc Thanh Lưu thật sự thật sự đã rất lâu chưa thấy qua ánh mắt như vậy.


Mộc Thanh Lưu dùng cánh tay che mắt, cũng không dám thở dài lên tiếng. Sự tình bại lộ, phụ thân tức giận, ông trời muốn bỏ quên ta.

Cưỡng chế dụ sư phụ rời đi, vì muốn cùng người khác nói chuyện mà cưỡng chế dụ sư phụ rời đi. Đây chính là hai cái khái niệm kém cách xa vạn dặm a……

” Thanh Lưu, mới vừa rồi có người nói vài câu rất thú vị cho ta nghe, ngươi muốn nghe không?”

Mộc Thanh Lưu ôm gối đầu ở bên cạnh nâng lên, hung hăng hướng lên mặt che đi.

” Có người nói, vì Thanh Lưu như vậy, gọi ta một tiếng nhạc phụ cũng chấp nhận. Thật là đại ân huệ.” Thanh âm người nọ lãnh đạm, không vội không chậm.

Mộc Thanh Lưu hơi có chút khó hiểu, như thế nào…… để ý chỉ là một câu vui đùa này? Không phải là giận mình sớm biết thân phận người nọ lại có chủ tâm lừa gạt, cũng không phải tự tiện hành động lấy thân mạo hiểm sao?

” Thanh Lưu đương nhiên là tốt, bản thân ta tin tưởng. Chỉ là…… Thanh Lưu cũng muốn gã gọi ta là nhạc phụ?”

” Phụ thân……” Dứt khoát bỏ qua cái gối đầu trên mặt,” Ngươi biết rõ, gã chỉ là thuận miệng nói giỡn.”

” Thanh Lưu cho rằng như vậy?”

Người nọ ở trước mắt mục quang sâu kín, trải qua cân nhắc, thần sắc lại hòa hoãn. Ngòn tay người nọ véo a véo mặt của hắn, thản nhiên nói:” Ta trước kia vẫn cho là ngươi chỉ có một khuyết điểm, hiện tại xem ra, cái khuyết điểm kia có khi cũng có thể tính là ưu điểm.”

“…… A?” Mộc Thanh Lưu chậm nửa nhịp, mới phát ra một cái đơn âm vô ý nghĩa. Trên mặt lại bị một véo, không thể quá kiêu ngạo phản bác, chỉ có thể nhỏ giọng phản bác:” Ngươi không thể học theo sư phụ……” (học véo mặt =]])

” Thanh Lưu.”

” Dạ……”

Người nọ thân thể khẽ đảo, không có một tia dấu hiệu làm khó dễ, đưa hắn đặt ở dưới khuôn mặt, thần sắc lại nhìn không ra, ” Thanh Lưu, hôm nay chỉ tới đây, ngươi làm ra việc này ta chỉ xem như trong lòng ngươi có nắm chắc. Từ nay về sau, vô luận như thế nào cũng không cho phép ngươi một mình gặp gã.”


Trong lời nói ẩn chứa lãnh ý, khiến Mộc Thanh Lưu hơi bị chấn động.

” Ta đã nói qua hai lần. Sự bất quá tam, Thanh Lưu.”

Ngữ khí có phần làm lòng người lạnh giá. Rốt cuộc là sao, chưa từng có người nói với hắn như vậy. Mộc Thanh Lưu vì sao phải chịu được người khác cường ngạnh như thế, vô luận là ai. Đẩy ra bàn tay đặt ở trên vai, lại vẫn nở nụ cười, nói:” Nếu ta ngày mai đi tìm Trọng Thiên đại nhân nói chuyện phiếm, như vậy, phụ thân sẽ sinh khí sao?”

Đôi mỹ mâu kia tựa hồ khóa ở trên mặt hắn hồi lâu, Mộc Thanh Lưu hạ thấp mi mắt, không có nhìn. Nếu trong mắt mình lộ ra thần sắc gì dẫn đến y mất hứng, cuối cùng nhắm trúng hai người trở nên đại sảo (náo loạn), rốt cuộc không tốt.

Tuy nhiên…… Hoàng Di Nguyệt là lựa chọn cùng hắn đại sảo hay là trực tiếp ném hắn đến một chỗ mà đi bế quan, đó là nghi vấn.

Trên mặt có loại xúc cảm như vũ mao nhẹ nhàng sát qua.

” Thanh Lưu…… Xem ra không có đặt ngươi ở bên người nuôi dưỡng lớn lên là ta không đúng.”

Mộc Thanh Lưu cảm thấy trong thanh âm kia tựa hồ tràn đầy bất đắc dĩ cùng tiếc nuối, không khỏi nhớ tới người này bởi vì thân thể không khỏe mà bất đắc dĩ u bế Bạch Mi cốc ngủ say vài năm. Ma xui quỷ khiến ôn nhu nói:” Phụ thân, thực xin lỗi.”

Lại cũng đã quên, trong câu nói vừa rồi của đối phương, giấu diếm ý nghĩa như thế nào.

– Khiến ngươi không ngoan giống như hiện tại, là ta không có hảo hảo quản giáo ngươi. (=]]]]]]] phải nghe 1 hiểu 10 Lưu nhi ạ)

Trên người thoáng nhẹ, người nọ vuốt lại vạt áo, nhẹ nhàng mà đi.

” Phụ thân?”

Người nọ quay đầu thản nhiên nói:” Có người vẫn chờ, cũng không thể không hảo hảo chiêu đãi.”

” A……” Đưa mắt nhìn ra cửa, cho đến khi nằm xuống, nhắm mắt buồn ngủ, Mộc Thanh Lưu vẫn không có nhớ tới, vì cái gì khi nghe thấy câu nói kia thì lại có cảm giác nguy cơ mãnh liệt như vậy.

Hơn nữa, luôn cảm giác thấy chính mình đã nói ra một câu chống đối hại chết Thiên Không. Tuy rằng cũng không biết lý do là gì.