Kiếm Ảnh Trọng Lâu

Chương 34

Mộc Thanh Lưu không thoải mái có chút vặn vẹo, trên lưng còn đang quấn cánh tay một người.

Con mắt còn buồn ngủ đến không mở ra được, ngoài cửa sổ cũng một mảnh tĩnh mịch, xem tình hình đại khái cũng bất quá giờ mẹo (5h->7h sáng) gì đó.

…… Thế nhưng đã có người không thức thời mà quấy rầy…… nếu chỉ là sờ vài cái cũng có thể nhịn, tiếc là cái tay kia còn có xu thế càng ngày càng bất quy củ…… Một cỗ vô danh hỏa thiêu trong bụng, không thể nhịn được nữa, vươn tay tại chỗ bắt lấy tang vật đang lộng hành cùa người nào đó.

” Phụ thân, mới sáng sớm, ngươi vội cái gì?” Mộc Thanh Lưu vẻ mặt ôn hòa cười như xuân phong, trong hai con ngươi như một trì xuân thủy…… Thấy thế nào cũng đều có chút thành phần uy hiếp ngậm ở bên trong.

Hoàng Di Nguyệt cúi người ở trên môi hắn nhẹ nhàng cắn một cái, càng thêm làm càn chạy loạn ở trên da thịt che kín thiển ngân tím xanh.

Mộc Thanh Lưu thở dài đẩy ra y, cười nói:” Về sau lại đến, ngày hôm qua còn chưa đủ sao?”

Những lời này tựa hồ rất hưởng thụ, người nọ nghe xong nhẹ nhàng cười cười, liền an phận.

Vừa nghiêng người, giữa hai chân có dịch thể ấm áp ẩm ướt dính thuận theo bắp đùi trượt xuống. Mộc Thanh Lưu xoắn lại hàng lông mày, hoàn toàn tỉnh táo lại, một tay xoa cái eo đã sắp không có tri giác, một bên dùng một loại tư thế cổ quái cẩn cẩn dực dực khởi động thân thể quay đầu nhìn về phía người đứng phía sau.

Ánh mắt nén giận.

…… Dùng qua rồi ném bỏ? Đây là đãi ngộ gì?

Hoàng Di Nguyệt không cần hắn nói cái gì đã nhàn nhạt giải thích:” Chờ một chút, ta mang ngươi đi rửa.” Duy trì cái trạng thái này mà chờ một chút?

Mộc Thanh Lưu không nói gì nhìn y một hồi lâu, đột nhiên bất đắc dĩ khuyên giải:” Phụ thân…… Ngươi ở lại bên trong cũng không còn cái gì dùng, là muốn nhìn xem ta có sinh ra cho ngươi một tôn tử (cháu) hay không sao?”

Tayngười nọ thoáng cương cứng, ***g ngực dán chặt lấy lưng của mình lập tức nhẹ nhàng chấn động lên, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười áp lực không ngừng của người nọ.


“Ta cũng không hy vọng nó gọi ta là gia gia.”

Mộc Thanh Lưu hơi bị chán nản, Hoàng Di Nguyệt lại đột nhiên từ chỗ ngồi ôm lấy hắn đi xuống, vận đủ lực, một tay đem cái tủ hắc tử đàn điêu long trong phòng hướng bên cạnh đẩy một thước, bên dưới vốn là chân tủ lộ ra một cái cửa ngầm.

Nhìn động tác này Mộc Thanh Lưu cảm thấy một hồi vô lực, vốn tưởng rằng lâu này bất quá là một phương thôn chi địa (mảnh đất vuông đơn điệu), nhưng rõ ràng còn mang theo kết cấu bên trong.

Hoàng Di Nguyệt vuốt vuốt khuôn mặt Mộc Thanh Lưu, nói:” Nghĩ cái gì…… không phải mật đạo, bất quá ta nhìn thấy không thoải mái mới sai người che kín lên.”

Đi không tính là quá xa, trong không khí dần dần tràn ngập lưu hoàng vị (mùi đất ao) không thể tiêu tán. Trước mắt xuất hiện một thủy trì mây mù bốc cao, hiển nhiên là ôn tuyền tự nhiên do tác dụng của núi lửa mà sinh ra.

Không hổ là tự nhiên…… Mộc Thanh Lưu thậm chí mắt sắc nhìn thấy trên lớp bùn đất ở bên cạnh phát hiện mấy cỗ hài cốt trong đất không biết là tiểu động vật gì, vì vậy mắt mang theo vẻ đồng tình nhìn Hoàng Di Nguyệt. Người này gần đây bị bệnh yêu sạch sẽ, cái này như thế nào nhẫn được.

Y tự nhiên cũng trông thấy tình cảnh trước mắt, chán ghét quay đầu đi, âm thanh lạnh lùng nói:” Ta có mười năm không có trụ qua lâu này…… nước vẫn là rất sạch sẽ.” Lời tuy rằng nói như thế, nhưng người lại nhẹ nhàng nhảy lên, lăng không đi qua, trực tiếp rơi vào giữa ôn tuyền.

” A……” Mộc Thanh Lưu kinh hô một tiếng.

Thân thể bỗng nhiên thấm nhập trong nước ấm khiến cho hạ thân bị châm đến đau xót, người không tự chủ được chạy trốn lên trên.

” Rất đau sao?” Hoàng Di Nguyệt lập tức đem hắn giơ lên cách mặt nước mấy phần, rủ xuống con mắt, trong đôi mắt đẹp tựa như đêm tối tràn ngập sầu lo. Sầu lo, lại xen lẫn vài phần vui sướng không biết tên.

” Thanh Lưu, thật có lỗi…… Ta ngày hôm qua không quá thanh tỉnh, khống chế không nổi……” (= =)

Lần này cẩn thận rất nhiều, chậm rãi đem Mộc Thanh Lưu vào trong nước, nhưng nâng thân thể của hắn, nhẹ nhàng vung nước lên từng chút từng chút tẩy đi dấu vết tình sự.

Mộc Thanh Lưu cũng không đành lòng nhìn y đối với việc này lưu lại bóng tối về sau, nhắm mắt lại, dường như hạ quất tâm bằng bất cứ giá nào, nhanh chóng nói:” Kỳ thật không quá đau nhức…… Rất tốt……” Hết thảy đều rất tốt. Chỉ là, hắn không quen chịu đau. Một mực sống an nhàn sung sướng, trước kia tiểu thương tiểu thống (đau nhức) gì đều không có thụ qua, cho nên mới như vậy mà thôi.

Khi hậu đình bị mở rộng ra, mặc dù người nọ tỉ mỉ như là trân bảo nhưng vẫn cảm thấy không khỏe. Mộc Thanh Lưu như không có việc gì đánh giá mọi thứ, dùng lực phân tán chú ý của mình.

Thật vất vả mới trải qua quá trình này, vội vàng kêu người đưa hắn để xuống.

Đầu ngón tay Hoàng Di Nguyệt hữu ý vô ý ở trên vết đỏ nơi vai nhẹ cọ.” Thanh Lưu? Ngươi kỳ thật rất miễn cưỡng phải không?”


Mộc Thanh Lưu ngẩng đầu, trong thần sắc người nọ mang theo một tia không xác định, một thần sắc mê mang khó có được, xinh đẹp đến mê loạn mắt người. Chính là lời nói ra lại làm cho người ta tức giận đến mức muốn đánh y.

Mộc Thanh Lưu mặc niệm mấy lần “Bình tâm tĩnh khí”, miễn cưỡng trưng ra một tiếu dung so với khóc còn khó coi hơn, lại một chữ cũng không nói. Nếu nói ra thì lời nói chắc hẳn sẽ không quá dễ nghe, còn có thể đả kích cái người kỳ thật rất cẩn thận mẫn cảm này.

Nếu không phải cam tâm tình nguyện…… thì thế nào cũng phải đem ngươi đá xuống mặt đất vài lần, còn cho phép ngươi phóng túng một lần lại một lần sao?

Người nọ dùng ngón tay vân vê cằm của hắn, thong thả mà kiên quyết nâng lên đầu của hắn.

Hoàng Di Nguyệt gặp một thân lý y (áo ngoài) bạch sắc, y phục thấm ướt từ đầu đến đuôi, quang cảnh dưới lớp áo như ẩn như hiện, nửa che nửa đậy, càng là một phen phong tình. Mộc Thanh Lưu vốn không dám nhìn y, sợ không cẩn thận sẽ gây ra chuyện gì.

Người trước mắt này…… lại đối diện với mình, còn phóng ra một cái tiếu dung tuyệt lệ…… cứ như thiên quang vân ảnh (sắc trời bóng mây) nhất thời bị thất sắc. Mộc Thanh Lưu bị chìm vào giữa nụ cười, một bên ý loạn thần mê, một bên rủa thầm: Thật có chủ tâm muốn xem người khác khổ sở a……

Hoàng Di Nguyệt ôm chặt người, nhu hòa nói:” Thanh Lưu, ta có chút chuyện, có thể phải đi ra ngoài hai ngày, ngươi ít nhất cho sư phụ ngươi đi theo được không?”

Người trong ngực nhẹ gật đầu lung tung, hai gò má tựa hồ một mảnh ửng đỏ.

…… Thậm chí quên luôn phải phàn nàn vài tiếng.

Hoàng Di Nguyệt lại ý vị bất minh (ý tứ hàm xúc không rõ) cười một cái.

………….

Mộc Thanh Lưu ngồi ở trước gương, một tay đè nặng mái tóc ướt sũng, một tay cố sức mở ra đuôi tóc kết cùng một chỗ.

Trước kia không lớn nhớ rõ thường xuyên cắt tóc, luôn bảo trì độ hơi dài không dài, cũng sẽ không giống như tóc dài vướng bận như vậy. Hiện tại lại thường xuyên nhớ tới một câu–” Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu (thịt tóc trên thân thể là của cha mẹ)“, liền không muốn cắt nữa.

…… Thanh Lưu, ta không thể nhìn ngươi chết……

Trong đầu thoáng qua một câu, lại là những lời này.

Mộc Thanh Lưu bình tĩnh nhắm mắt lại.


Là bi thương cái gì, hay là tính toán cái gì. Mình cũng phân không rõ.

Chỉ có một chút có thể khẳng định, chuyện của hắn không phải là chuyện của riêng Hoàng Di Nguyệt.

Hoàng Di Nguyệt kỳ thật cũng không có nói cho hắn biết quá nhiều chuyện, nhưng không có nghĩa là hắn cái gì cũng đều đoán không được.

” Phanh đông” Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng đột nhiên bị thở mạnh vứt qua một bên, nặng nề mà nện ở trên tường.

Hồng Ức thở hồng hộc đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt dữ tợn. Khi nhìn tới bộ dáng Mộc Thanh Lưu thì lại biến thành hối hận đau đớn, nghẹn ngào kêu lên: “Hoàng Di Nguyệt ngươi không phải người, đối với đồ đệ ta như vậy! Hài tử mới lớn bấy nhiêu!”

Mộc Thanh Lưu vừa nghe y nói như vậy bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hắn, có thể chỉ vừa mới qua khỏi tuổi mười lăm!? ( ||||)

Hồng Ức lòng đầy căm phẫn, tiếp tục âm tàn nói:” Ngươi không thấy được bộ dáng của hắn lúc sớm tới tìm gặp ta…… Nghĩ tới lại hỏa đại!”

Mộc Thanh Lưu buông ra lược trong tay, gật đầu đồng ý.” Đích xác đáng hận.”

“…… Những cái này cũng không tính, rõ ràng vừa làm xong, như thế nào quay người lại đã bỏ chạy. Xem tiểu Lưu nhi nhà ta là cái gì…… Không có việc gì, sư phụ bồi ngươi!”

Mộc Thanh Lưu giống như bề ngoài cảm kích, hướng về phía Hồng Ức mỉm cười. Không nhanh không chậm đứng dậy, bước đi thong thả đến bên cạnh bàn học, lấy ra một mảnh giấy.

” Sư phụ, có một thứ ta cho rằng ngươi có thể cần nhìn một chút.” Hắn ôn nhu nhìn Hồng Ức.

” Cái gì?” Hồng Ức nghi hoặc tiếp nhận giấy. Lặng im một lát, tay đột nhiên kịch liệt run lên, trong lúc nhất thời nhiều loại thần sắc cùng nổi lên giữa đáy mắt.

Là thống khổ, là khiếp sợ, nhưng lại càng nhiều bi thương.

– Thượng thượng cấp. Tư Không Huân. Khả dĩ thỉnh Ảnh Trọng lâu chủ thân phó (tự quyết), chúc mã đáo thành công.

” Nghe nói Tư Không phủ cùng Bà La môn giáo có liên quan, phụ thân có thể sẽ không lưu tình.”

” Phụ thân đã khởi hành, y đáp ứng ta hai ngày sau sẽ trở lại, cho nên nhất định phải chạy đi ngăn cản.”


Hồng Ức sững sờ nắm tờ giấy, tựa hồ đã ngây dại.

” Sư phụ, chịu đựng không đi cũng đồng thời nói lên ngươi quá quan tâm. Là vĩnh viễn cũng buông không ra.” Mộc Thanh Lưu nhàn nhạt nói.

Hồng Ức nhanh chóng liếc nhìn hắn, xoay người chạy ra ngoài.

Phượng hoàng lại như hỏa điểu lần thứ nhất xuất hiện trên bầu trời, xa xa bay đi.

Đây là pháp thuật linh lực rất phí thể lực, cho dù là Hồng Ức thì không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng sẽ không sử dụng. Trên thực tế, Mộc Thanh Lưu chỉ nhìn qua y dùng qua thuật này hai lần.

Lần thứ nhất, mang theo quyết tuyệt rời đi người kia. Lúc này đây, chính là liều lĩnh trở lại bên cạnh người nọ.

Mộc Thanh Lưu trong lòng hướng Hồng Ức sám hối mấy mươi lần.

Cúi người nhặt lên tờ giấy rơi trên mặt đất, nếu Hồng Ức bảo trì tỉnh táo thì sẽ không khó phát hiện, trên mặt giấy này căn bản không có dấu ấn đặc hữu của Ảnh Trọng lâu. Lại cẩn thận thêm một chút thì sẽ không khó nhận ra, bút tích này cùng với đồ đệ nhà mình, không có sai biệt. (= =|||)

Mộc Thanh Lưu kỳ thật không biết Hoàng Di Nguyệt đi nơi nào, chỉ có điều trực giác biết Hoàng Di Nguyệt sẽ không cùng Hồng Ức nhiều lời.

Hắn càng không biết Tư Không gia rốt cuộc có cùng Bà La môn giáo có liên quan hay không, chỉ có điều, năm đó đã khiến Hồng Ức bị liên lụy vào, nên suy đoán chỉ có thể cùng chuyện này có quan hệ. Tổng hợp lại đánh cuộc một phen, may mắn toàn bộ trúng đạn. (O.o)

Sư phụ trong vòng hai ngày có trở lại hay không.

Thật sự cũng không phải là không thể cho y đi theo mình, chỉ là sợ y ngăn trở mình thôi. Huống hồ, sư phụ cùng Tư Không Huân…… cũng cần gặp một lần. Hợp hay tan, nói rõ một lần mới được.

Mộc Thanh Lưu chậm rãi vuốt lên tất cả nếp uốn trên áo, tự nhiên mà xuyên qua kết giới phân bố trong phòng.

Ngày đó hắn cho Thiên Không một lời nói dối nho nhỏ, kết giới này của Hoàng Di Nguyệt dùng máu làm môi giới, mà hắn lại là con ruột y, không khó để giải trừ. Hắn bất quá là không xác định có thể cho ngoại nhân biết rõ bí mật này hay không.

Chẳng có mục đích ở Ảnh Trọng lâu như mê cung đi dạo, thật vất vả ở bên cạnh cái lâu nào đó bắt được một người sống. Chạy lên nghênh đón, bắt lấy người hỏi:” Trọng Thiên đại nhân của các ngươi hiện tại ở trong lâu?”

Người nọ lui một bước, cao thấp quét nhìn hắn một hồi, mục quang càng thấy sắc bén.


Mộc Thanh Lưu dùng bất biến ứng vạn biến, mặt không đổi sắc.

Đúng lúc nhìn thấy một bạch y nhân từ trong lâu đi ra, cười nói:” Ai nha…… Công tử của Lâu chủ là ngươi có thể nhìn như vậy sao?”

Mộc Thanh Lưu nhìn người tới, khóe môi câu lên, chỉ còn lại quanh bọn họ rơi vào trong thiên địa, ánh nhìn tràn đầy thản nhiên.

” Đại nhân, may mắn ngươi đã đến rồi, ta chính không biết làm sao bây giờ.”