[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Chương 22

“Mẹ, đây là???????” Thấy một đống con gái đang ngồi sắp hàng trên sô pha, Kaito hai mắt trợn tròn…. Chuyện gì đang xảy ra….?

“Mấy cô này đều là những cô gái xnh đẹp nhất mà mẹ tìm tới đây đó” Cô Kuroba cười nói, “Con nhìn xem, bọn họ có phải rất xinh không?”

Mỹ nữ?? Mấy cô này mà là mỹ nữ, thì tiểu trinh thám là tiên nữ à? “Mẹ, rốt cuộc mẹ đang tính làm gì vậy?”

“Thì kiếm bồ cho con, con nhớ không, mấy cô này hồi nhỏ đều là bạn chơi rất thân với con, chỉ là sau này lại từ từ quên nhau, mẹ vất vả lắm mới kiếm được họ về đấy”

“Mẹ??” Nguy rồi, tiểu trinh thám, sắc mặt không tốt rồi, anh đã sớm nói, ngày hôm nay khắc tuổi với mình mà, còn xuất môn xông đất làm gì vậy trời!!! Mấy cô này thật ra rất tốt, chỉ là anh không thích thôi, viện cớ gì mà từ chối người ta đây?

“A, chị Aoko, chị cũng ở đây à?” Thấy được người quen trong hàng đó, Conan liền gọi

“Ừa chị đây, ở đây đều là thanh mai trúc mã của Kaito, sao thiếu chị được, hí hí” Aoko che miệng cười nói, trong thản nhiên lại có len vào đau xót

“Sức khoẻ chị sao rồi?”

“Nhờ em ra tay cứu, chị nghe nói, em đã hút độc rắn khỏi người chị, cám ơn em nhiều nhé”

“Aoko, cậu không sao là tốt rồi, tớ…”

“Kaito, con qua chào hỏi mấy cô bạn coi, người ta khó khăn lắm mới tụ lại đây được đó” Kaito vốn đang muốn nói gì, lại bị mẹ cắt ngang, mạnh bạo lôi anh vào giữa trùng trùng… gái đẹp…

Nhìn bộ dạng nhiệt tình của mẹ Kaito, Conan nhíu chặt đôi chân mày lại, nhưng cái gì cũng không nói ra miệng.

“Em sợ à?”

“Dạ?”

“Sợ Kaito thay lòng đổi dạ.” Aoko thật muốn nhìn thấy thằng nhóc kiêu ngạo kia lộ ra thần sắc lo lắng hoặc hoảng sợ, nhưng thật không ngờ, nó vừa nhíu mày một chút, khóe miệng lại giương lên.

Conan xoay người, con mắt nhìn thẳng Aoko, “Em sao lại phải sợ?”

“Những người này trước đây đều chơi rất thân với Kaito”


“Trong bọn họ, là ai chơi thân lâu nhất với Kaito? Không phải chị sao?”

“Thật ra là vì, hồi trước bọn họ dọn nhà đi, chỉ còn chị ở gần cậu ấy nhất, nên đương nhiên thân với cậu ấy trong khoảng thời gian dài hơn, tình cảm cũng sâu nặng hơn ”

“Mà em thì không phải lo lắng chị rồi, thì việc gì phải lo mấy người khác?” Cậu nhíu mày là vì, mẹ kaito sẽ không dễ dàng tiếp nhận cậu đâu

“Em quả nhiên không tầm thường như người khác” Thảo nào Kaito thích em, “Thua dưới một người như vậy, chị cũng còn dễ chịu một chút, còn hơn bại dưới tay những nữ nhi tầm thường khác” Aoko từ bỏ, một người vừa là tình địch, lại có ơn cứu mạng cô, cô còn gì để nói.”Em thật là rộng rãi, vốn là đối đầu tranh chấp, lại có thể liều mình cứu mạng”

“Đây cũng không tính là rộng rãi gì đâu, đối với tình yêu, em vẫn cho rằng mình thật ra là kẻ ích kỷ nhất, nhưng nếu thấy chết không cứu, thì có khác gì tội phạm sát nhân, còn tư cách đâu đi làm thám tử phán xét người khác? Hơn nữa…” Conan ngẩng đầu, “Nếu như lúc đó là em bị thương, em nghĩ chị Aoko cũng sẽ cứu em, không phải sao?”

“Thua bởi em, thực sự là xứng đáng” Aoko cười nựng nựng gương mặt của Conan, từ khi nghe Hakuba nói Conan vì hút độc khỏi người cô mà ngất xỉu, tình trạng nguy cấp, trong lòng Aoko vốn là biết thua, nhưng hôm nay thật là tâm phục triệt để, “Kaito, chị từ bỏ cậu ta, từ hôm nay trở đi, chị chỉ là thanh mai trúc mã của cậu ấy.”

“Cảm ơn chị đã từ bỏ.” Conan tựa hồ như thở phào, “Nếu như chị cứ nhất quyết bám theo, Kaito sợ là sẽ rất khó xử, nhưng dù sao ảnh cũng chọn em thôi hà”

“Thật là, à… Kaito hắn đã “áp” qua em rồi à…?”

“…………..”

“Coi kìa, đỏ mặt rồi, xem ra là đã từng… “ba chấm” nha, mà tên này cũng tê thật, cư nhiên dám làm như vậy với con nít, em yên tâm đi, sau này nó dám làm vậy nữa chị đạp nó văng tám mét cho”

“………….”

“Bây giờ thấy, nhóc con thiệt là dễ thương nha, ôm cái nha”

Nỗ lực chạy khỏi vòng tay của Aoko, Conan vừa hoảng sợ vừa nghi hoặc, mọi người đều nói “nữ nhân tâm, hải để châm”, nhưng trở mặt thế này thì cũng quá nhanh rồi, vừa mới cai bộ dạng từ bỏ người thương chết đi sống lại đây, thế nào đã thành bà chị tận tuỵ vì em trai rồi, thật là…

“Kaito, đây là Sơn Mỹ ở kế bên nhà mình hồi đó.” Mẹ Kaito lôi tay con gái người ta cứ như thân thiết lắm, “Hồi nhỏ con từng nói, muốn cho cô ấy làm cô dâu mà”

“Gì?” Kaito giật nhẹ khóe miệng, trò chơi trẻ con mình còn chả nhớ mà mẹ nhớ dai thế, hơn nữa, cái cô này, môi quá dày, làm sao so được với tiểu trinh thám mà nói đẹp hơn…

“Còn đây là con gái của dì kết nghĩa của con, Trung Kỷ Hương.”

“……” Mình có dì kết nghĩa từ hồi nào vậy, mà cô này, ánh mắt sắc bén lợi hại quá đi, oa, không dịu dàng như tiểu trinh thám gì hết

“Mình là Hải Đằng Hoa, bạn hồi cấp hai của bạn đó”

Ờ mình có nhớ cô này, cũng không khác hồi đó nhiều, rất xinh, nhưng mờ tiểu trinh thám vẫn….

“Kaito, đã lâu không gặp, cậu càng ngày càng đẹp trai í”

“Ồ, làm quen cả rồi” Thấy mẹ Kaito cứ cố tình muốn sáp Kaito lại với mấy cô bạn ngày xưa, Conan di chuyển quanh những người đó dò xét. Để cho Kaito thấy lại những cô bạn anh vốn rất thích ngày trước, nói không chừng sẽ khiến anh hồi tâm chuyển ý. Thật ra, cái đó thì cậu cũng không lo lắm đâu, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu

Làm sao bây giờ?

Không lẽ giờ nói thẳng ra với họ là mấy người cút hết đi cho ta, anh Kaito là người của ta?

Không được đâu… Cách này vừa nghĩ ra đã không ngại ngần tẩy chay ngay lập tức rồi

Làm sao bây giờ?? Conan gật đầu, rồi lại lắc đầu, ánh mắt hướng Kaito đứng kia, mặt càng đen hơn. Đáng ghét, nó còn để gái ôm cánh tay thân thiết nữa kìa, rồi còn cười ơi là thản nhiên nữa kìa!!!!!

Bình thường cười nói với cậu cũng không thản nhiên như vậy

Quên đi, Kudo Shinichi thì phải rộng lượng đề cao giá trị của một thám tử lừng danh Nhật Bản và sợ là lừng danh thế giới luôn rồi đó chứ, sao có thể đi ghen tuông với con gái được? Bình tĩnh, nhịn đợt một, tận lực nhẫn nhịn

Nhịn đợt hai, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.

Nhịn đợt ba, không tha thứ được nữa, giết!

“Tiểu quỷ, em đang suy nghĩ gì vậy, trán đổ mồ hôi đầm đìa rồi kìa.” Thật hiếm khi thấy tiểu quỷ này sắc mặt vật vã thần tình dữ tợn như vậy, nó đang có ý niệm gì trong đầu đây?? Xem ra, nó cũng rất để ý tới Kaito, còn nói không thèm lo lắng không thèm sợ sệt cái gì?? Aoko buồn cười nhìn gương mặt Conan hết bốc nộ khí lại bốc sát khí ngùn ngùn.

“Đổ mồ hôi??” Conan sờ sờ trán, không phải chứ, đổ mồ hôi nhiều thật, “Không sao, em chỉ thì hơi mệt chút thôi, cảm giác có chút khó chịu thôi ạ” Conan cố nặn ra nụ cười, cậu sao có thể chịu thua được, nếu Kaito mà lăng nhăng với người khá, thì cậu cũng có thể kiếm bồ mới, ai mới phải nhịn ai chứ?

“Reng reng reng….” Tiếng chuông điện thoại vang lên, giờ này mà ai còn gọi? Chẳng lẽ Ran?

“A-LÔ, KUDO!!!!!!!!!” Vừa mới bật điện thoại, một tiếng reo thập phần phấn chấn đã xuyên thẳng hai lỗ tai Conan, cậu theo quán tính nhìn trái ngó phải rồi lẩn vào một góc tường nói chuyện

“Đã nói rồi, Hattori, đừng có mở mồm là Kudo được không, người khác mà nghe được thì tính làm sao?” Mà lỡ người khác đó là tổ chức áo đen thì sao?

“Ờ ờ ờ ờ, Kudo, chừng nào cậu rảnh rang một chút?” Giọng Hattori vẫn nhiệt tình như vậy, bây giờ lại có thể vài phần chờ mong

“Hả? Hỏi chi? Bộ lại nằm mơ nằm mộng rồi thấy phải ác mộng gì nên gọi cho tớ nhắc nhở à” Cậu vẫn nhớ lần trước, Hattori một mực linh cảm được tính mạng cậu gặp nguy, đưa cho cậu bùa hộ mạng, ngoài mặt như không cảm kích, nhưng trong lòng cậu thật sự cảm động không biết nói gì hơn. Người này… thật sự coi cậu là bằng hữu…

“Ê ê…” Nghĩ đến lần trước ác mộng một trận làm mình cả ngày hoang mang, Hattori cười trừ, “Nhưng lần trước đúng là có linh cảm thiệt mà” Nếu như không phải hắn đưa bùa hộ mệnh cho Kudo, chỉ sợ ngay sau đó…sau đó…. Còn nhớ rõ trong mộng cảnh, Kudo máu tươi đầy người, thân thể từng đợt run lên báo hiệu sinh mệnh sắp cạn, làm Hattori tim không khỏi thắt lại, cảm giác như đang rơi xuống vực đen vạn trượng, cũng vì vậy mà choàng tỉnh lại…

“Chứ gọi chi đây?”

“Ờm, lần này không có kinh dị vậy đâu, ở osaka đang có họp fan, fan của Sherlock Holmes đó ”

“Trời ơi!! Tui muốn đi!!!! Muốn đi!!!!” Hattori còn chưa nói xong, Conan đã quắn quéo la lên, tuyệt quá, fan Sherlock Holmes, “Lúc nào, ở đâu, khi nào?”

“Ở chùa Tứ Thiên Vương ở Osaka, bắt đầu vào trưa ngày mốt, 11 giờ, tớ đã ghi danh giúp cậu rồi, biết ngay cậu thế nào cũng đi cho kỳ được mà”

“Rảnh chứ rảnh chứ, phải đi chứ, Hattori, cám ơn cậu quá sức” Đụng tới thần tượng là Conan không cần phải diễn bộ mặt trẻ con nữa, mà biểu cảm là thật tâm vốn vẫn luôn như con nít vậy đấy

“Vậy tớ chờ cậu ở đây”

“Được, tớ sẽ đến đúng giờ” Hài lòng cúp máy, những vẻ lo lắng nãy giờ đã tiêu thất không còn vết tích, quá tuyệt vời, Sherlock Holmes, trước giờ mới chỉ họp fan có một lần, lại bị án mạng cắt ngang, phá huỷ hết, hi vọng lần này sẽ không, hi vọng… sẽ có cái gì tốt đẹp xảy ra, hì hì, tỷ như, di vật nào đó của Conan Doyle??

“Em cười cái gì?” Một giọng nói âm trầm vang lên từ phái sau Conan, cậu quay người nhìn lại, thấy vẻ mặt trầm thấp của Kaito đang khó chịu nhìn cậu

“Kaito?”

“Em vừa nói chuyện điện thoại với ai thế” Ngữ khí của Kaito rất không thiện cảm, thành thật mà nói, ngày hôm nay tâm tình của anh vốn đang rất tốt, không thèm vì mẹ anh kéo tới một đống gái gú mà sinh bực bội đâu. Chỉ là anh phát hiện Conan đang ghen, nên mới khoái chí không đẩy tay bọn họ ra, vậy mà vừa nãy…

Vừa nãy người nào đó lại hí hửng nói chuyện điện thoại với thằng đen thui anh dư biêt là ai đó, làm phá huỷ tâm tình vốn đang rất tốt của anh

“Ờ.. thì là Hattori, cậu ấy giúp tôi ghi danh họp fan Sherlock Holmes”

“……” Thấy chưa, rõ ràng là bê thui Osaka mà

“Kaito, mình cùng đi ha, anh thích tôi thì cũng phải thích Holmes chứ, Holmes tuyệt thật chứ, nhỉ nhỉ nhỉ?” ^_^

“…….” Thì ra là em nó thích Sherlock Holmes, Kaito thở phào một hơi, sắc mặt cũng dịu hơn, “Conan, thật sự thích Holmes như vậy sao?”


“Đương nhiên, còn anh?”

“Tôi… ờ…rất thích” Thật ra mình thích Lupin…

Thời gian có lâu hơn đi nữa cũng không xoá được nỗi đau mất đi tình thân, cho dù tình yêu có nhiều thêm chăng nữa, cũng vô pháp bù đắp nổi. Sự việc ngày hôm nay là cậu vì Kaito, vì không muốn Kaito vì cậu mà khắc khẩu với gia đình, mất đi thân tình duy nhất, nên mới cùng anh trở về nói thẳng thắn tâm ý cho mẹ anh biết. Nhưng kinh ngạc chính là, bà Kuroba lúc chào đón rất niềm nở, nhưng bên trong…. Rốt cuộc cậu làm sao mới làm hài lòng được bà, để bà tiếp nhận hai đứa đây?

“Tiểu trinh thám, em thực sự muốn đi sao?” Nghĩ lại bê thui Osaka kia đảm bảo là có tình ý với tiểu trinh thám, mà Kaitou KID anh như vậy lại phải đi tranh ra mặt với bê thui Osaka sao?

“Đương nhiên, bộ họp fan là ngày nào cũng tổ chức sao? Anh không phải cũng thích Sherlock Holmes à? Vậy lần này đi với tôi luôn đi, anh biết không, tôi thích nhất là câu nói này của Holmes. Because of my esse, the air of London can delightfully fresh. In my more than 1,000 legal cases that do, I believe, I have never use mistake to my power place.”

“Vì sự tồn tại của tôi, không khí của Luân Đôn có thê trong sạch hơn rất nhiều. Trong hơn 1000 vụ án tôi đã phá, tôi tin chắc mình không bao giờ dùng tài năng của mình sai mục đích” Đây cũng là tiếng lòng của tiểu trinh thám sao?

“Tuy rằng tôi cũng không nghĩ tôi có thể làm không khí Nhật Bản trong sạch hơn, ô tô dày đặc và nhà máy công nghiệp cũng nhả khói làm nó ô nhiễm lại thôi”

“Tiểu trinh thám, em không có hiểu ý của người ta gì cả.”

“Ha hả, nói giỡn vậy thôi.” Conan cười nói, “As long as the course of time, nothing can not be overcome. Đây cũng là một câu nói hay của Sherlock Holmes, vì vậy, tôi tin tưởng,mẹ của Kaito nhất định sẽ tiếp nhận chúng ta” Không sai, Kudo Shinichi này sao có thể dễ dàng chịu thua như vậy, tâm ý vốn đã sắp thất lạc lại được Sherlock Holmes dấy lên hoả diễm trở lại, ý chí so với trước đây càng quyết tâm hơn.

“Tiểu trinh thám…..”

“Được rồi, để gọi cho Hattori nói, để cậu ấy còn ghi thêm một vé, còn phải cảm ơn cậu ấy nữa”

“…………” Mình không được thả lỏng cảnh giác.

“Kaito, đang nói chuyện với bạn sao lại bu theo thằng nhóc kia rồi” Nhìn ánh mắt con mình nhìn thằng bé kia, mẹ Kaito cảm giác có chút gì không đúng. Thằng nhóc kia… có gì đó kỳ lạ

“Mẹ, mẹ để Conan nó đi lung tung một mình không được đâu” Kaito ôm chặt lấy Conan, “Conan nó còn nhỏ mà, thân thể yếu ớt, vô cùng nhát gan, lại dễ xấu hổ, với lại… ui da….” ai cắn tay tui thế >…<

Cái tên vô duyên, tự nhiên nói ta nhát gan xấu hổ cái gì?? Cắn vậy là còn nhẹ đó

“Thằng nhóc này không phải hồi nãy được Aoko coi chừng rồi sao? Rồi con bé kia đâu rồi?”

“Ừ nhỉ nãy giờ không thấy cô ấy đâu.”

“Á!!!!!”

“Aoko” Ôm Conan, Kaito nhanh chóng hướng phía phát ra tiếng thét mà chạy tới. Aoko, cậu sẽ không gặp chuyện gì nữa chứ