Kịch Bản Cuộc Đời

Chương 10

Cả chiều hôm đó công việc của cô vẫn tiếp diễn. Khoảng hơn 1 giờ đồng hồ sau thì a ta và cô gái đó xuống.

Nếu như ban đầu là a ta lấy chìa khoá, thì khi giao trả phòng là cô ta trả chìa khoá.

Cô ta cáu gắt khi đưa chìa khoá, khiến cô cũng chẳng ưa cái tính ấy. Còn a ta thì đeo kính râm bản to đi thẳng ra bên ngoài.

- Chi này, e có thấy cô gái đó buồn cười k?

Chị Thanh cũng làm lễ tân như cô hỏi

- buồn cười sao cơ chị?

- thì đó. E k thấy ai vào khách sạn cũng là để nghỉ ngơi làm chuyện đó sao. Đáng ra xong thì phải vui chứ đằng này mặt cô ta lầm lầm lì lì.

- thôi chuyện người ta mà chị

Cô cười cười nói, rồi lại bắt đầu công việc. Còn a ta sau khi ra xe liền phóng đi luôn mặc kệ cô ta đứng đó.

- alo

- sao a lại đối xử với em như thế

- a k thích. Chia tay đi

- Thế Kiên, a k thể đối xử với em như thế được. Tại sao a bỏ mặc e như thế

- tôi chán cô rồi. Ok?

Nói rồi a ta tắt máy rồi vứt sang một bên. Cô ta vẫn liên tục gọi điện, 1 cuộc, 2 cuộc, 10 cuộc thậm chí 20 cuộc. Đến mức a ta tức quá phải tắt nguồn điện thoại.

A ta nhấn ga đến thẳng quán bar, chọn một bàn trong góc khuất ngồi uống rượu.

" cô ấy nhìn thấy anh, liệu có nghĩ gì k?"

" mà tại sao a phải quan tâm cô ta nghĩ gì nhỉ?"

" mà cô ta cười có ý gì"

.......

Cứ mỗi một suy nghĩ a ta liền uống 1 ly, cứ vậy nốc liên tục cho đến khi say, a ta loạng choạng ra xe phóng về.

Về đên nhà a ta loạng choạng đi lên phòng, tiếng bước chân cộp cộp khiến cô cũng tỉnh giấc. Cô coi như k nghe tiếng gì, nhắm mắt ngủ tiếp.

" rầm...rầm..."

tiếng đập cửa rầm rầm vang lên, cô nhíu mày lại. A ta lại định giở trò gì nữa đây?

Cô mặc kệ bịt kín tai ngủ mặc kệ a ta đứng đập cửa

Sáng hôm sau, cô dậy sớm tập thể dục ngoài vườn rồi chơi với con phốc ngay gần bể bơi. Bỗng nhiên con phốc oẳng lên rồi chạy đi, cô chạy theo thì trượt chân ngã xuỗng bể bơi.

Cô đưa tay lên chới với, bản thân cô k biết bơi. Ngày bé ba cho đi học bơi nhưng cô k đi, cô sợ nước nên nhất quyết k đi học bơi. Đúng là để bây giờ nghĩ lại thấy thật hối hận.

" Tùm..."

Cô chìm dần, chìm dần, trước khi khép đôi mắt lại cô nhìn thấy một bóng người đang lao về phía cô.

A ta túm lấy cô rồi kéo cô lên bờ, thật may là a luôn quan sát cô. Cả đêm qua k hiểu sao a lại đứng trước cửa phòng cô mãi. Đến khi cô dậy a ta mới quay về phòng, về phòng lại đứng ngoài cửa sổ quan sát cô. Chẳng hiểu tại sao a lại muốn quan sát muốn nhìn cô đến như vậy. Giống như hôm qua, bị cô bắt gặp đi vào khách sạn, a lo lắng nói với cô bồ cho đi mua sắm rồi lại phóng xe về. Cũng chính vì quan sát cô anh ta thấy cô bị trượt chân ngã xuống hồ bơi. Nhìn cô chới với cáng tay, anh chạy nhanh ra hồ. Hồ này thiết kế độ sâu 2,5m, k có mức thấp nhất, cô ngã xuống đấy chới với là đúng rồi.

Đưa cô lên bờ, a vỗ vỗ vào mặt cô

- này, tỉnh lại đi

- cô tỉnh lại đi

Mặc a ta vỗ lay người cô vẫn nhắm mắt. A ta ấn mạnh tay vào bụng cô để nước trào ra. Rồi 1 tay bịt mũi, 1 tay cậy miệng cô. A ta hô hấp nhân tạo cho cô,

" hụ hụ.."

Cô ho sặc sụa ộc nước ra ngoài, từ từ mở măt nhìn a ta. A ta thấy cô mở mắt cơ mặt cũng nhíu ra. Nếu cô có mệnh hệ gì a sẽ giết chết con chó kia.

( vì tại con chó làm cô bị ngã xuống hồ bơi ???)

A ta bế cô lên phòng, gọi người làm lên thay đồ cho cô rồi trở về phòng mình. Trong đầu a ta cứ nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, mặc dù là hô hấp nhân tạo cho cô, nhưng lại rất kích thích anh. Đôi môi ấy khiến a k muốn rời.

Buổi hôm đó cô xin nghỉ làm vì ốm, a ta từ lúc đó cũng ở luôn trong phòng k ra ngoài.

- có thông tin gì chưa?

- hôm nay cô Chi bị ngã xuống hồ bơi, cậu chủ hô hấp nhân tạo cứu cô ấy

- được rất tốt. Khoảng cách 2 đứa hình như đang kéo gần lại với nhau hơn.

- vâng ạ.

- chiêu đầu tư cho cả trường đi du lịch của ông chủ thật cao tay.

Thư kí của chú Trung nói, chú Trung cong môi cười. Ông tin kế hoạch của ông nhất định sẽ thành công.

Phải, trường cô là do chú Trung đầu tư, hay nói cách khác chú Trung là cổ đông lớn ở trường cô, việc tổ chức du lịch cho toàn trường cũng là điều bình thường.

- ông chủ khi nào chúng ta về. Công việc bên này cũng xong rồi ạ.

- vài hôm nữa. Ngày mai ta phải đi gặp một người

- vâng.

Hôm sau cô phải đi làm cả ngày bù cho ngày hôm qua xin nghỉ đổi ca cho người khác. Cô đến khách sạn từ sớm làm thay ca. Đến muộn về, bên đường một chiếc xe ô tô đen bóng đang đỗ, một bên cửa kính xe hạ xuống ánh mắt dõi theo nhìn về phía cô.

- ông chủ, đến giờ rồi, chúng ta đi thôi ah

- ừ

Chú Trung ra khỏi biệt thự bước lên xe đến nhà hàng 6 sao nổi tiếng nhất London.

- chào ông bạn, lâu rồi k gặp

- chào ông.

Chú Trung cười tươi nói,

- dạo này tập đoàn tốt chứ

- vẫn tốt, còn chỗ ông

- vẫn vậy.

- chỗ thằng Kiên sao rồi

- còn lông bông lắm. Chỗ con bé Hiền Anh nhà ông thì sao

- nó còn trẻ con lắm ông ạ

- sắp tới con bé 20t cũng nên cho chúng nó đính hôn với nhau thôi

Chú Trung cười to nói, người chú Trung nói chuyện mà phải cả nể như vậy là Vũ Văn Kiệt, con trai cả của gia tộc Vũ Văn. Một trong những gia tộc lớn mạnh nhất về kinh tế, chính trị và xã hội. Họ sống trong một hòn đảo riêng cách biệt với thế giới bên ngoài. Muốn tìm họ nhờ sự giúp đỡ cũng rất khó, trừ khi họ tự xuất hiện. Và đương nhiên chú Trung muốn bắc cầu nối cho con trai ông ta và con gái ông Kiệt. Vì nghe nói họ Vũ Văn chỉ còn mỗi ông ta, em trai ông ta mất tích mấy chục năm nay. Vậy nên người thừa kế gia tộc Vũ Văn chắc chắn sẽ thuộc về Vũ Văn Kiệt.

" qua lại bây giờ vẫn k thừa "

- chỗ lão gia gia sức khoẻ thế nào rồi

- cũng suy yếu hơn rồi

- vậy chẳng phải ông sẽ là người thừa kế duy nhất của Vũ Văn sao.

- đúng vậy

2 người đàn ông cười to đưa ly rượu cạch chúc mừng nhau.

- khi nào phải cho hai đứa nhỏ gặp mặt thôi nhỉ

- phải, phải cho. Dù gì nhà Nguyễn Thế và Vũ Văn cũng có hôn ước với nhau.

- đươcj vậy thu xếp đi

- được được

Sự kiện du lịch trường cô thay đổi lịch, 3 hôm nữa mới về. Cô liền xin nghỉ làm 3 hôm để về nhà. Từ lúc lên trên này cô cũng chưa về thăm ba mẹ lần nào. Cô thực sự rất nhớ họ.

Cô nói chuyện với quản gia về nhà rồi sắp ít đồ bắt xe về quê. Sau vài tiếng ngồi xe khách đến đầu ngõ, cô chạy nhanh về nhà. Gọi to

- ba mẹ, con về rồi

Nghe tiếng cô, ba mẹ cô từ trong nhà chạy ra, mẹ cô ôm chầm lấy cô cười tươi nói

- con về rồi. Sao k nói ba ra đón mà lại đi bộ vào nhà

- con muốn làm ba mẹ bất ngờ mà

- mẹ bị con làm cho bất ngờ lắm rồi.

- nào vào đây, mẹ xem con có béo lên k nào

( truyện được up bởi face tác giả thu huong)

Cô cười tươi khoác tay mẹ đi vào trong nhà. Cả chiều ngồi nói chuyện với mẹ cô. Rồi sang nhà ba mẹ nuôi cô. Đến chiều tối cô về mẹ cô đã chuẩn bị bữa tối xong. Cả nhà quây quần ngồi ăn cơm vui vẻ. Đang ăn ba cô nhận được cuộc điện thoại rồi ra ngoài nghe.

Cô k biết cuộc điện thoại đó như thế nào, chỉ biết sau khi nghe xong điện thoại, ông quay trở vào gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng, bất an.

.....

......