Editor: Lam Tuyết Hàn
Tô Mặc Nhi đi tới trước bàn, đưa tay tò mò đâm đâʍ ɦộp ngọc, quả thật như đúng như lời người kia, hàn độc này đối với nàng không tác dụng!
Nàng chỉ cảm thấy chạm vào tay có chút lạnh lẽo, cũng không có giống Phong Đạc lúc trước, cả người đều chết lặng.
Tô Mặc Nhi cẩn thận đem cái hộp mở ra.
Trong phòng, trong nháy hào quang chói lọi!
Tô Mặc Nhi nhanh chóng đưa tay che ở trước mắt.
Trong cái hộp kia chứa một hạt châu màu u lam, giờ khắc này đang tản ra tia sáng chói mắt!
Nhưng chỉ là trong nháy mắt, lam quang đã thu về.
Tô Mặc Nhi từ từ buông cánh tay xuống, nhìn chăm chú hạt châu Âu lam kia, phảng phất có ma thật sâu hấp dẫn linh hồn của nàng!
Hai con mắt dần dần có chút mê ly, không khống chế được bàn tay nhỏ bé của Tô Mặc Nhi đưa về phía hạt châu kia.
Mà hạt châu kia như là cảm nhận được một cỗ uy hϊế͙p͙, mơ hồ run rẩy lên...
Ngày hôm sau, Phong Đạc vừa sáng sớm đã cảm giác có chút nhức đầu, theo bản năng sờ sờ vị trí bên cạnh, lại phát hiện giường đã lạnh từ lâu!
Hắn đột nhiên mở mắt, lúc này mới nhớ tới chuyện đã xảy ra đêm qua.
Hắn chỉ nhớ đến lúc ấy sau khi hắn đụng phải cái hộp kia, trên người cực kỳ lạnh, là Mặc Nhi ôm lấy hắn, sau đã không nhớ gì nữa.
Nhưng là bây giờ, Mặc Nhi không có ở bên cạnh hắn!
Phong Đạc vội vàng đứng dậy, chuyển con mắt lại phát hiện, Tô Mặc Nhi té xỉu ở trước bàn!
Trên bàn hộp ngọc mở ra, bên trong nhưng là không hề có vật gì!
Sắc mặt Phong Đạc biến sắc, liền vội vàng tiến lên ôm lấy Tô Mặc Nhi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, tâm trong nháy mắt treo lên!
Trong lòng hắn ý nghĩ duy nhất là, Tô Mặc Nhi cùng với hắn, bởi vì đụng phải cái hộp kia mới như vậy!
"Mặc Nhi, Mặc Nhi!" Thanh âm của Phong Đạc run rẩy gọi nàng hai tiếng, Tô Mặc Nhi nhắm chặt hai mắt, không có phản ứng gì.
Phong Đạc lập tức có chút hoảng hốt , ôm nàng đi tới thiện phòng của Tuệ Ngạn đại sư.
Tuệ Ngạn đại sư làm xong bài kinh buổi sáng vừa mới trở về phòng, gặp Phong Đạc ôm Tô Mặc Nhi đến, biết ngay có chuyện không tốt!
Tuệ Ngạn đại sư để cho Phong Đạc đem Tô Mặc Nhi đưa tới trên giường, một bên tiếp tục bắt mạch cho nàng, một bên nói lời trấn an: "Vương gia chớ vội, có thể hay không đem sự tình nói rõ ràng cho lão nạp nghe một chút."
Phong Đạc đem sự việc kì lạ của đêm qua nói cho Tuệ Ngạn đại sư biết, sau cùng, có chút không dám xác định nói: "Bản vương cảm thấy Mặc Nhi khả năng cũng là bởi vì đụng phải hộp ngọc kia mới có thể té xỉu. Chỉ là, nàng tựa hồ chỉ là ngủ thϊế͙p͙ đi..."
"Ân?" Tuệ Ngạn đại sư đột nhiên lộ ra thần sắc kinh ngạc, chưa đáp lại lời nói của Phong Đạc, ngược lại càng thêm nghiêm túc vì Tô Mặc Nhi xem lại mạch.
Phong Đạc thấy thế, cũng không tự giác nín thở, sợ quấy rầy đến hắn.
Một hồi lâu, Tuệ Ngạn đại sư có chút nghi hoặc hỏi Phong Đạc: "Nếu như lão nạp không có chẩn sai, vương phi đã ăn băng tằm phách! Vương gia có biết đây là chuyện gì xảy ra?"
Phong Đạc rất là kinh ngạc.
Băng tằm phách? Ăn?
Chẳng lẽ trong hộp ngọc kia đựng đúng là băng tằm phách sao?
"Bản vương cũng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, sáng nay tỉnh dậy, đã nhìn thấy Mặc Nhi té xỉu ở trước bàn." Phong Đạc trầm giọng nói.
Tuệ Ngạn đại sư nhíu mày: "Vương phi tuy rằng ăn băng tằm phách, cũng không có cho nó phát huy tác dụng. Băng tằm phách ở trong cơ thể vương phi áp chế một đường kinh mạch, vì vậy mới đưa đến nàng hôn mê bất tỉnh."
"Vậy hiện thời phải làm sao cho phải?" Phong Đạc nóng lòng hỏi.
Tuệ Ngạn đại sư trầm ngâm nói: "Cần phải nhanh một chút tìm được một người nam tử, đem máu của hắn đến trong huyết mạch của vương phi, ngăn chặn nguyền rủa, lại thúc giục băng tằm phách, triệt để giải độc!"
Phong Đạc không hề nghĩ ngợi nói: "Dùng máu của bản vương! Không cần đi tìm nam nhân khác!"
"Vương gia cần phải suy nghĩ kỹ càng. Giải độc nguy hiểm quá lớn, ngay cả lão nạp cũng không có nắm chắc hoàn toàn! Sơ sẩy một cái, tiếp theo sẽ làm cho hai người đều bị mất mạng!"