Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 52: Đây là nguyền rủa (3)

Editor: Tử SắcY


Nhưng mà, đến cùng là ai đã đến vương phủ đây, lại còn có thể làm cho Phong Đạc cố kỵ đến vậy?


Tô Mặc Nhi âm thầm suy đoán, hỏi, "Chúng ta trở về vào ngày mai, bọn họ sẽ không đến vương phủ chứ?"


Muốn thật sự trốn người, một buổi tối như vậy thì có ích lợi gì?


Chỉ cần Phong Mục vẫn còn ở Tam vương phủ một ngày, thì sẽ có nhiều phiền toái tìm đến tận cửa đếm không hết.


Trốn, vốn cũng không phải là một biện pháp tốt.


Huống chi, theo nàng nhìn, người Phong Đạc này tuyệt đối sẽ không để cho những người kia lớn lối quá lâu!


Quả nhiên, Phong Đạc lại nhàn nhạt nói ra, "Ngày mai, Phong Mục đã không còn ở tam vương phủ rồi, nếu bọn họ lại đến nữa, bản vương cũng sẽ không khinh địch buông tha cho bọn họ như vậy


Chuyện xảy ra quá mức đột nhiên, hắn còn chưa kịp làm bất cứ chuẩn bị gì, nên chỉ có thể tạm thời quyết định ra ngoài phủ.


Những người kia một hai người đó, thực sự xem hắn là quả hồng mềm có thể tùy tiện bóp nắn sao?


Tam vương phủ cũng không phải là địa phương có thể mặc cho bọn họ tùy ý ra vào, không để lại cái giá cao thì làm sao được!


"Bọn họ... Làm sao biết rõ Phong Mục ở tam vương phủ?" Tô Mặc Nhi đột nhiên nghĩ đến một điều mấu chốt của vấn đề.


Thật sự là, trước đó nàng đã bỏ quên!


Nghe Phong Đạc nói, ngày đó ở trong rừng cây đánh một trận, Phong Mục bị bắt, cùng ngày đó vào ban đêm hắn trực tiếp bị Niếp Nghị mang về vương phủ, vốn người ngoài không có khả năng biết rõ


Lúc này mới hơn một ngày, làm sao người ngoài biết rõ tin tức này!


Trừ phi...


"Vương phủ có nội gian!" Phong Đạc lạnh lùng nói.


"Ngươi cũng đoán được? Vậy ngươi có tìm nội gian ra chưa..." Tô Mặc Nhi càng nói, thanh âm lại càng nhỏ đi


Nàng hiện giờ lại dùng thân phận này đến hỏi chuyện như thế, thật sự là rất lúng túng! Dù sao, lúc trước hắn cũng hoài nghi nàng là...


Phong Đạc lại không thèm để ý chút nào chỉ cười cười, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, không nhanh không chậm nói, "Bản vương sốt ruột đi ra ngoài phủ, làm sao có thời gian diệt trừ hắn? Huống chi, lần này, hắn còn có chút tác dụng với bản vương!"


"Ngươi đã biết là người nào rồi? Ngươi vừa mới nói, ngày mai Phong Mục không ở vương phủ... Là có ý gì?" Tô Mặc Nhi càng thêm nghi hoặc, hoàn toàn không biết trong hồ lô của hắn đang bán thuốc gì.


Ngay cả Phong Đạc cũng không giải thích rõ chỉ nắm tay của nàng, nàng cũng không để ý nhiều.


"Đã sớm tìm được nội gian! Trước giờ chưa kịp diệt trừ hắn, hiện tại, bản vương muốn dùng hắn một chút!" Khóe môi Phong Đạc thoáng khẽ gợi lên nụ cười tà mị vui vẻ, trong con mắt lóe lên ánh sáng đầy hưng phấn, làm nổi bật lên cả người vô cùng tao nhã.


Tô Mặc Nhi nhìn đến ngẩn ngơ, đang lúc nghi hoặc lời hắn nói đã sớm tìm được nội gian, thì ngực, đột nhiên truyền đến một trận đau nhức kịch liệt!


Một búng máu được phun ra mãnh liệt, trong nháy mắt nhiễm đỏ một phía của thềm đá!


"Mặc Nhi!" Sắc mặt Phong Đạc bỗng dưng trắng bệch.


Nhìn thấy vẻ mặt Tô Mặc Nhi thống khổ ngã ở trong lòng hắn, hai tay hắn đều có chút run rẩy, trong lòng cũng lập tức luống cuống.


"Ách..." Tô Mặc Nhi cắn chặt môi dưới, trên thái dương lại hiện đầy mồ hôi lạnh, bàn tay nhỏ nắm lấy tà áo trước ngực, đến đầu ngón tay cũng đều đã trắng bệch.


Phong Đạc thấy nàng như này, trong lòng từng đợt thấy đau, hận không thể thay nàng chịu đựng thống khổ này!


Không nghĩ nhiều, Phong Đạc lập tức ôm lấy Tô Mặc Nhi, dùng hết toàn lực nhảy lên trên đỉnh núi.


Càng đi lên cao, khí lực sử dụng lại càng lớn. Chờ đến lúc mơ hồ có thể chứng kiến được ánh sáng, thì khí lực của một thân Phong Đạc đều nhanh gần như muốn hết sạch!


Chỉ là, bước chân hắn vẫn như cũ không hề ngừng, mạnh mẽ chống đi lên!


Tô Mặc Nhi nằm ở trong lòng hắn, độc trên người đã không còn phát tác nữa.


Lần này độc phát tán vừa nhanh lại vừa mạnh, cảm thụ thống khổ kia so với lần trước còn mạnh hơn không chỉ một lần!


Nàng khẽ mở mắt, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú tràn đầy mồ hôi của Phong Đạc.


Hiện giờ bộ dạng hắn thật sự là rất chật vật, nhưng hắn vẫn nhìn về phía trước, ánh mắt kiên định kia làm cho lòng nàng trong nháy mắt an định lại...