Mắt phượng của Phong Đạc sáng ngời, khóe môi cong lên biểu hiệntâm tình của hắn rất tốt.
"Không phải là bản vương không muốn giết hắn, chỉ là bản vương đã từng đã đáp ứng mẫu phi, không giết huynh giết đệ của mình."
"Mẫu phi ngươi?" Tô Mặc Nhi có chút kinh ngạc.
Hắn làm sao sẽ phát ra lời thề kỳ quái như vậy đối với mẫu phi hắn?
Hoàng thất không thể so với gia đình bình thường, có thể có được tình huynh đệ sâu nặng. Thậm chí vì vị trí vạn người mê kia mà giết hại tay chân là chuyện thường xảy ra.
Tựa như Phong Mục đối với Phong Đạc, Phong Mục là muốn dứt khoátđẩy hắn vào chỗ chết!
"Mẫu phi đã từng nói, phụ hoàng lúc trước vì đạt được ngôi vị hoàng đế, đã tự tay hắn giết bào đệ của mình. Trong ngoài hoàng thành đều nhuộm đầy máu, cái cảnh tượng thê thảm đó khiến nàng cả đời này khó quên nhất ." Phong Đạc thở dài.
Sâu kín nói ra: "Cho nên, trước khi chết mẫu phi muốn ta thề, tuyệt đối không thể vì ngôi vị hoàng đế mà hy sinh tay chân của mình!"
"Mẫu phi ngươi nhất định là một tài nữ, trong hoàng cung này còn có thể lòng nhân từ như vậy, thật sự không dễ." Tô Mặc Nhi cũng có chút cảm thán.
Không thể không nói, mẫu phi hắn xác thực là một vị kỳ nữ, trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn!
"Có lúc ta cũng suy nghĩ, nếu như mẫu phi có thể dùng một chút mưu kế, có phải hay không phụ hoàng có thể để ý nhiều nàng một chút." Phong Đạc nhìn phía xa, ánh mắt tĩnh mịch, hoàn toàn lọt vào trong hồi ức.
"Ngươi thế nào lại...... Nghĩ như vậy?"
Tô Mặc Nhi chú ý tới, thời điểm mỗi lần nhắc tới mẫu phi, hắn luôn gọi là "Nàng" . Nàng có thể hiểu được một ít cảm thụ của hắn.
Phong Đạc trào phúng cười cười: "Hậu cung ba nghìn mỹ nữ, người cũ đi, người mới đến, mẫu phi bất quá cũng là một người trong đó. Vốn tưởng rằng nói mẹ vinh nhờ con, nhưng cuối cùng vẫn là buồn bực mà chết......"
Trong con mắt Phong Đạc chợt lóe lên đau xót, một lát lại khôi phục bình tĩnh.
Tô Mặc Nhi cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì, trong khoảng thời gian ngắn lặng im không nói gì.
Phong Đạc nói những thứ này, đúng là nói đúng chỗ lo lắng của nàng. Cho nên nàng mới liều lĩnh muốn rời khỏi!
Nhưng mà bây giờ đã không quan hệ rồi... Nàng đã không còn sống lâu nữa, ở nơi nào đều là giống nhau.
Phong Đạc quay đầu nhìn Tô Mặc Nhi, lập tức nghĩ tới điều gì, cảm thấy hơi đau.
"Mặc Nhi, bản vương sẽ không đối với ngươi như vậy." Phong Đạc nhàng nhẹ nói.
Tô Mặc Nhi sững sờ, mờ mịt nhìn Phong Đạc, hiển nhiên là không nghe thấy lời hắn nói.
Phong Đạc cầm tay của nàng thật chặt, cũng không nói lại.
Sáng sớm hôm sau, Tô Mặc Nhi đang trong cơn ngủ say, đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng chó sủa bên ngoài truyền đến.
Nàng đưa tay trùm chăn lên đầu, muốn tiếp tục ngủ.
Sau một khắc, Tô Mặc Nhi bỗng dưng từ trên giường ngồi dậy, lập tức thanh tỉnh!
Tiếng chó sủa? Trong viện của nàng tại sao có thể có tiếng chó sủa?
Chẳng lẽ Phong Đạc đem Tiểu Bạch trả lại rồi?
Tô Mặc Nhi vội vàng mặc quần áo tử tế, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Chỉ là vừa mở cửa, thiếu chút nữa đụng phải người.
"Nguyệt Bích?"
Người trước mặt trong tay bưng đồ dùng rửa mặt, nghe được nàng kêu tên liền ngẩn người, lập tức vẻ mặt cung kính hành lễ nói: "Thuộc hạ gặp qua vương phi, sợ là vương phi nhận lầm người rồi. Thuộc hạ tên là Vân Phàm, Nguyệt Bích là muội muội sinh đôi của ta."
Tô Mặc Nhi bán tín bán nghi đánh giá Vân Phàm.
Một hồi lâu, nàng mới thật sự tin lời của nàng, nàng không phải là Nguyệt Bích!
Nàng lớn lên xác thực cùng Nguyệt Bích giống nhau như đúc, chỉ là, trên vầng trán của nàng thêm nhiều vài phần anh khí, thoạt nhìn tư thế oai hùng hiên ngang.
Còn Nguyệt Bích lại là ngây thơ chiếm đa số, vừa nhìn sẽ cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Hai người khí chất khác nhau một trời một vực.
Tô Mặc Nhi nhìn trái nhìn phải: "Như thế nào không thấy Nguyệt Bích?"
"Hồi vương phi, trong người Nguyệt Bích có chuyện quan trọng, đã ra ngoài phủ." Vân Phàm cung kính đáp.
Tô Mặc Nhi gật gật đầu, nghiêng người cho nàng đi vào trong phòng.