Editor: Lam Tuyết Hàn
Tô Mặc Nhi: "......"
Hắn biểu hiện như vậy, tính là bình thường sao?
Không có ý định cùng hắn rối rắm, Tô Mặc Nhi chậm chạp lấy tới bộ quần áo kia, đang muốn thay.
Đột nhiên cảm giác có một ánh mắt nóng bỏng rơi vào trên người nàng.
Khóe mắt Tô Mặc Nhi kéo lên, quay đầu lại, thấy Phong Đạc không chớp mắt nhìn nàng.
"Ngươi đi ra ngoài trước......" Vẻ mặt Tô Mặc Nhi đầy hắc tuyến.
Phong Đạc giễu cợt nói: "Cái nên xem, không nên xem, bản vương đều xem rồi, ái phi không cần phải thẹn thùng."
"......"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi đỏ lên, đối với gương mặt tuấn tú của hắn ném cái gối đi qua.
Phong Đạc thoải mái tiếp nhận gối đầu, chỉ là ngay sau đó, nàng lấy áo ngủ bằng gấm trên giường quay đầu bao hắn lại.
Tô Mặc Nhi bi phẫn, hận không thể trực tiếp đập chết hắn!
Chiếm tiện nghi người khác còn nói dõng dạc như vậy, có vô sỉ như vậy sao?
Đáng giận!
Một lát, Phong Đạc theo áo ngủ bằng gấm lăn qua lăn lại đi ra. Bàn tay nhỏ bé Tô Mặc Nhi chỉ cái cửa phòng, tức giận nói: "Cút ra ngoài!"
Phong Đạc tà mị cười một tiếng: "Vậy bản vương ở bên ngoài chờ ái phi."
Ái phi?
Khóe môi Tô Mặc Nhi vừa kéo, yên lặng không nói gì, người này não có vấn đề rất nghiêm trọng!
Chờ Tô Mặc Nhi thu thập xong, mới biết hiện tại đã là buổi trưa rồi.
Hai người cùng ăn trưa xong, Phong Đạc nói muốn dẫn Tô Mặc Nhi đi gặp một người.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời ấm áp, chiếu lên người, từng đợt khó chịu đánh tới.
Tô Mặc Nhi thật sự không muốn đi cùng hắn, lúc này, nên ở trên giường êm ái ngủ trưa nha.
Đi vào cổ đại đến giờ, nàng mỗi ngày nhàn rỗi không có gì làm, đồng hồ sinh học đã cố định xuống rồi.
Mặc dù nàng mới vừa tỉnh lại không bao lâu, nhưng mà rất muốn tiếp tục ngủ.
Phong Đạc có chút bất đắc dĩ, nghĩ thuận theo nàng, nhưng lại sợ nàng ngủ nhiều ban đêm không ngủ được, rất mạnh mẽ kéo nàng đi tới một chỗ ở thiên viện
Tô Mặc Nhi ngáp một cái, nghĩ sắp nhìn thấy người, có chút hiếu kỳ.
Chỗ thiên viện này không lớn không nhỏ, không giống Thủy Vân Các có phòng trước hậu viện, bố cục đan xen hợp lí.
Trong thiên viện này chỉ có một hàng phòng ở chỉnh tề, có mấy viên cây hòe dựa vào tường, nhìn rất vắng vẻ.
Tô Mặc Nhi có chút nghi hoặc nhìn Phong Đạc một chút, không biết hắn mang nàng tới đây để làm cái gì.
Chẳng lẽ trong viện này có giấu người?
Phong Đạc kéo tay nhỏ của nàng, đẩy ra một cửa phòng.
Tô Mặc Nhi miễn cưỡng nhìn lướt qua bên trong, bàn tay nhỏ bé che trên môi, đang muốn ngáp, đột nhiên dừng lại!
Nàng có chút kinh ngạc nhìn nam nhân bị trói trong phòng, giật mình.
Khóe môi Phong Đạc cười cười, mang nàng đi vào.
Nam nhân bị trói, trong miệng còn nhét một miếng vải, sắc mặt xanh mét nhìn bọn họ, hai mắt đều muốn phun ra lửa.
"Phong Mục? Hắn sao lại ở đây?" Tô Mặc Nhi khó hiểu.
"Đương nhiên là bản vương cho người bắt tới." Phong Đạc khẩu khí lười biếng, nhưng nghe như thế nào lại có một ý tứ có loại cảm giác nàng rất ngu ngốc.
Tô Mặc Nhi tự nhiên nghe ra, cười mỉa một tiếng, không lên tiếng nữa. Nàng xác thực hỏi một câu nhảm nhí!
Phong Đạc đi qua, có chút lòng tốt lấy ra miếng vải trong miệng Phong Mục.
Phong Mục hít sâu thở dốc một hơi, hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Phong Đạc, tức giận nói: "Phong Đạc, ngươi thật to gan! Cũng dám đối xử với bản vương như vậy! Nếu để cho phụ hoàng biết, ngươi......"
"Phụ hoàng? Hừ!" Phong Đạc hừ lạnh khinh thường một tiếng, đùa cợt nhìn hắn: "Ngươi còn dám nói tới phụ hoàng? Thời điểm ngươi muốn giết bản vương, như thế nào không nghĩ tới phụ hoàng?"
"Ngươi cho rằng, ngươi ở trong bóng tối làm mấy chuyện này, bản vương sẽ không có chứng cớ sao? Đừng quên, ba năm trước đây, thủ phạm làm cho phụ hoàng bệnh nặng còn chưa có tìm ra!" Phong Đạc dùng phương thức giống nhau uy hϊế͙p͙ hắn.
Thân thể Phong Mục chấn động, không dám tin nhìn Phong Đạc, đáy lòng hắn mặc dù đối với lời nói này có chút hoài nghi, nhưng chỉ sợ vạn nhất thật sự như vậy, vậy hắn triệt để xong rồi!