Đứng đầu bọn cướp, sắc mặt có chút khó coi, trong giọng nói mang theo tức giận, hỏi người bên cạnh: “ Lão Tam, đến cùng thì nữ nhân này có lai lịch như thế nào?”
“ Lão đại, nàng, nàng đúng là từ trong Tam vương phủ đi ra….” Người bị hỏi tới, cũng chính là người phu xe kia, cẩn thận từng chút một trả lời.
Người đứng đầu bọn cướp tức giận, mắng hai câu, trừng mắt tàn nhẫn nhìn về phía Tô Mặc Nhi: “ Nữ nhân đáng chết, trên người ngươi có gì đó đều giao hết ra đây, bản đại gia tạm thời sẽ tha cho ngươi một mạng, thực là xúi quẩy!”
Tô Mặc Nhi chỉ về xe ngựa phía sau, nói: “ Đồ đạc đều ở trong xe, nếu các ngươi muốn, thì lấy đi!”
“ Trên người ngươi còn có cái gì thì ngoan ngoãn giao ra đây cho đại gia, không đúng, đại gia đây phải tự mình lục soát ngươi rồi! Ha ha ha….” Đứng bên cạnh tên cầm đầu, mặt vẫn không có chút thay đổi, nhìn chằm chằm vào Tô Mặc Nhi.
“ Trên người ta không có vật gì đáng tiền.” Tô Mặc Nhi nhíu mày, trên người nàng bây giờ xác thực không có gì đáng tiền, ngoại trừ con dao kia.
Những người kia vốn không tin, đặc biệt là người xuất thân giàu có như Tô Mặc Nhi, thì trên người làm sao không có vật đáng tiền.
“ Ngươi đã không nghe lời, vậy thì nghe theo lão nhị, để bản đại gia tự mình đến lục soát ngươi!” Nói xong, khuôn mặt kẻ cầm đầu nở nụ cười ɖâʍ đãng, hướng phía nàng đi tới.
Tô Mặc Nhi chậm rãi lùi về phía sau, tay phải mò vào trong ống tay áo, nắm chặt con dao găm giấu trong ống tay áo.
Chỉ là, mới lui được vài bước, Tô Mặc Nhi đã đụng phải xe ngựa, mà một bên khác chỉ có một người canh gác.
Tô Mặc Nhi hít một hơi thật sâu, quyết định nhanh chóng vọt về phía người kia.
Tất cả mọi người bị động tác này của nàng làm cho kinh ngạc một lúc, chờ khi phản ứng lại, thì người canh gác bên cạnh xe ngựa kia đã bắt đầu đánh nhau với Tô Mặc Nhi.
Những người còn lại thấy tình hình đó, lập tức vây lại.
Tô Mặc Nhi âm thầm buồn bã, kế hoạch của nàng sai lầm rồi, vốn cho là đây là nơi phá vòng vây, không ngờ người canh gác kia còn lợi hơn so với dự đoán của nàng rất nhiều.
“ Cho thể diện mà không cần! Các anh em, bắt nàng lại, bản đại gia phải giáo huấn nàng một chút…… Ạch……!” Mặt của tên cầm đầu sợ hãi, đứng nguyên tại chỗ, trên cổ có một vết thương nhỏ không thể nhận ra. Mắt mở thật to, còn chưa nói xong, thân thể to lớn nặng nề nện xuống đất.
Máu của hắn không ngừng từ cổ chảy ra,nhiễm đỏ cả một vùng đất.
Một đao mất mạng, thủ pháp nhanh gọn.
Tô Mặc Nhi là người đầu tiên phản ứng lại, thấy tình cảnh này, tâm không khỏi nhấc lên, nhìn chính xác một khe hở, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.
“ Lão đại!”
“ Lão đại chết rồi!”
“ Nhất định là nữ nhân kia làm!”
“ Giết nàng báo thù cho lão đại!”
Phía sau, âm thanh tức giận của bọn cướp không ngừng truyền vào tai Tô Mạc Nhi.
Những người kia đều ngu ngốc, lúc đó nàng cách xa hắn như vậy, làm sao giết được hắn, nàng cũng chỉ có chút võ mèo cào mà thôi, lại không giỏi ám khí!
Bỗng nhiên, đột nhiên Tô Mặc Nhi dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch, vẻ mặt đề phòng nhìn về phía trước.
Nơi đó có mấy người mặc áo đen bịt mặt đứng đó, trang phục của bọn họ giống như đúc những người tập kích lúc trước nàng và Phong Đạc trong miếu đổ nát kia.
“ Mặc Nhi, đã lâu không gặp, còn nhớ rõ bản vương sao?” Phía sau đám người mặc áo đen có một người chậm rãi đi ra, âm thanh có chút quen thuộc, chính là Phong Mục.
Trong mắt Tô Mặc Nhi lóe qua một chút chán ghét, nhìn đến Phong Mục làm ra vẻ thoải mái thì cảm thấy buồn nôn!
Phong Mục thấy Tô Mặc Nhi không che giấu chút nào vẻ chán ghét đối với hắn, sắc mặt trong phút chốc trầm xuống.
Tô Mặc Nhi cười lạnh, khinh thường nhìn hắn: “ Ngươi muốn làm gì?”
“ Nhiều ngày không gặp, bản vương là nhớ Mặc Nhi, sao vậy, Mặc Nhi không muốn gặp bản vương sao?” Phong Mục nở nụ cười nham hiểm, đối diện nàng như là phun ra lưỡi rắn độc .
Tô Mặc Nhi bị hắn nhìn đến cả người không được thoải mái.