Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 240: Kết cục thiên (3)

Vị Minh nhận ra hạt châu kia, đó chính là khi Phong Đạc bị phạt xuống phàm trần, nội đan bị bức ra từ trong cơ thể.
Hiện tại hắn muốn một lần nữa phi thăng, đương nhiên cần phải có vật này.
Tối nay tất cả đều rất thuận lợi, chỉ là không nghĩ tới Diệp Ánh Hàn lại đột nhiên xuất hiện quấy rối!


Nếu không có nội đan, cho dù Phong Đạc không hồn phi phách tán, thì cũng không thể mọc cánh thành tiên.
Thiên Chi ở một bên nhìn xem cũng vô cùng lo lắng, hắn lại nhìn Tô Mặc Nhi an tĩnh, nhỏ giọng dặn, "Chủ nhân, Phong Đạc không có việc gì hết, ngươi ngoan ngoãn chờ ở nơi này nha, để tiểu gia đi giúp hắn."


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi tái nhợt không còn nửa chút huyết sắc, những lời Thiên Chi nói, nàng hoàn toàn không nghe thấy.
Thiên Chi không lên nghênh tiếp bọn họ ở chính diện, mà dùng ám chiêu ở sau lưng bọn họ.


Dư quang ngoài khoé mắt của Vị Minh lướt đến phía Thiên Chi ra tay, hắn vội vàng lách mình tránh thoát, mà Úc Huyền lại bị Thiên Chi đánh phun ra một búng máu.
Úc Huyền oán hận nhìn Vị Minh một cái, vẻ mặt Vị Minh không chút thay đổi, một chút áy náy cũng không có.


Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, mặc dù ai cũng không chịu được ai, nhưng vẫn lên quyết định, giải quyết xong trước phiền toái tên Thiên Chi này.


Công lực của Thiên Chi cũng không tính là cao, mà bọn họ một chút cũng không để vào mắt, nhưng bọn họ lại không ngờ tới tốc độ của Thiên Chi rất nhanh, vào lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng, thì trước mắt đã không tìm thấy bóng dáng của hắn.


Rất nhiều lần, bọn họ đều bị trúng phải ám chiêu của Thiên Chi.
Dù sao mỗi người bọn họ đều có lòng riêng, dù có phối hợp cũng không được ăn ý.
Có Thiên Chi trợ giúp, Diệp Ánh Hàn cũng có thể chuyên tâm truyền nội đan vào trong cơ thể của Phong Đạc.


Hắn chuyển một ít linh lực vào trong cơ thể của Phong Đạc, giúp cho nội đan của hắn có thể trở về vị trí cũ, dần dần, vết thương trên người Phong Đạc từ từ khép lại, quanh thân cũng dần dần tản ra ánh sáng trắng nhu hòa.
Diệp Ánh Hàn vui mừng, trong lòng vẫn không khỏi toát mồ hôi vì hắn.


Mọc cánh thành tiên không hề dễ dàng giống như trong tưởng tượng như vậy, nhất là mượn cơ thể từ phàm trần.
Điều này cần phải thay đổi huyết nhục (cơ thể) lại một lần nữa, rút xương phàm, thay thế bằng xương tiên. Nếu không có ý chí cường đại, thì thật sự rất khó để chống đỡ.


Bạch quang càng lúc càng vượng, Diệp Ánh Hàn kịp thời lui xa cách mấy trượng.
Lúc mọc cánh thành tiên, là lúc không được quấy rầy, nếu không Phong Đạc sẽ tan thành mây khói.


Trong lòng Vị Minh biết đây là cơ hội cuối cùng, thừa dịp Úc Huyền đối phó với Thiên Chi, vận pháp lực tấn công về phía Phong Đạc.
Chỉ là, một kích này đã bị Diệp Ánh Hàn ngăn lại.


Diệp Ánh Hàn nghĩ đến tình cảnh lúc trước Phong Đạc bị bọn họ giết chết, đôi mắt lập tức hơi đỏ lên, ra tay lại càng không có chút lưu tình.


"Tất cả dừng tay lại cho ta! Nếu như các ngươi không muốn để cho nàng chết!" Tiếng nói của Minh Mị từ cách đó không xa truyền đến, mọi người theo bản năng nhìn về  phía nàng.
Trong tay nàng cầm một cây chủy thủ, mà lưỡi dao găm lại để ngang cần cổ của Tô Mặc Nhi.


Ánh mắt của Tô Mặc Nhi đã không còn trống rỗng như lúc trước, trên mặt là vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn không ra một nửa tâm tình.
Nàng nhìn hàn quang từ dao găm, nhẹ giọng nói, "Minh Mị, thả ta ra."
Minh Mị lạnh lùng cười một tiếng, dao găm lướt qua cổ của nàng, để lại một vết máu dài.


Tô Mặc Nhi nháy mắt mấy cái, thở dài, "Ta cũng không muốn làm như vậy với ngươi."
Minh Mị còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời này, thì đã cảm thấy trước mắt chợt lóe lên bạch quang chói mắt, mà đôi mắt lại lập tức truyền đến một hồi cảm giác nóng như bị thiêu đốt.


"A! !" Nàng hét lên một tiếng, dao găm bị nàng tiện tay vứt trên mặt đất, nàng che lại đôi mắt, đau nhức la hét không ngừng.
Tô Mặc Nhi lẳng lặng nhìn nàng mấy giây, lập tức đi đến bên cạnh Phong Đạc.


Mới vừa chạm vào thân thể của hắn, cả người đã cảm nhận được một hồi đau đến khoan tim thấu xương.
Nàng cười cười không hề để ý, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một mảnh kiên định, sau đó, nàng không chút do dự mà ôm chặt lấy Phong Đạc.


Cơn đau rút cốt thay xương, cứ để nàng và hắn cùng chịu!