Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 220: Hỗn độn lực (5)

"Tâm trận?" Tô Mặc Nhi kinh ngạc nhìn xem tảng đá lớn kia, sắc mặt càng thay đổi.
"Tảng đá kia có cái gì đặc biệt sao?"
"Phong Đạc, đừng đụng vào tảng đá kia, chúng ta vẫn nên mau đi ra mới được!" Tô Mặc Nhi không kịp trả lời Phong Đạc.
Liền kéo hắn, muốn xông lên ra ngoài.


Mới vừa rồi vị trí lối ra đã bị thay đổi sau khi Phong Dương đi ra ngoài, Tô Mặc Nhi tinh tế quan sát, một lần nữa đã tìm được lối ra.
Nhưng trong hồ vật kia lại không vui.
Tô Mặc Nhi và Phong Đạc vừa rời khỏi mặt hồ, nó bắt đầu tạo sức ép.


Hơn nữa sắc trời tối xuống, dường như nó lại phát ra năng lượng công kích mạnh hơn!
Từng giây từng phút trôi qua, khí đen lại từ từ tràn lên mặt hồ, mơ hồ có dấu hiệu chạy tới đây!
Tô Mặc Nhi đua mắt nhìn phía dưới một cái, ánh mắt hơi trầm xuống.


Trong nội tâm nàng càng lo lắng hơn, nhìn thấy trận pháp đã bị thay đổi, có chút bối rối.
Bàn tay nhỏ lúc này được người nắm lấy, tiếng nói của Phong Đạc vang lên ở bên tai, "Từ từ sẽ đến, đừng nóng vội."
"Ừ."
Tô Mặc Nhi thi triển ra pháp lực, dè dặt dò xét lối ra kết giới.


Rốt cục, sau một nén nhang, hai tròng mắt nàng sáng ngời, vui vẻ nói, "Phong Đạc, ta tìm được rồi!"
"Vậy chúng ta mau..."
Phong Đạc lời còn chưa dứt, trong nháy mắt đã bị dìm xuống trong tiếng bọt nước khổng lồ.


Trước một khắc Tô Mặc Nhi tìm được lối ra, nước ao đột nhiên bị một luồng năng lượng khuấy đây, bọt nước bị tác động dâng lên cao mấy trượng, bay thẳng đến phía bọn họ!


Phong Đạc muốn giữ vững Tô Mặc Nhi, cũng không ngờ, vào lúc nước ao đánh tới, tay của nàng lại trượt từ trong tay hắn ra ngoài!
Tim Phong Đạc căng thẳng, chưa đợi bọt nước rơi xuống, đã lập tức tìm kiếm bóng dáng của Tô Mặc Nhi bóng dáng.
Mặt ao là một mảnh yên tĩnh, không có gì cả...


Chỉ có tung tích của tảng đá kia trong nước, lộ ra bên ngoài càng ngày càng lớn.
Mắt phượng Phong Đạc lạnh lẽo, nhìn thẳng vào trong nước, đập vào mắt chỉ là một mảnh tối đen, cái gì cũng đều nhìn không thấy.


Ngay cả đoàn khí đen lúc trước liên tục công kích bọn họ, lúc này cũng không biết tung tích!
Phong Dương cùng Phất Tâm cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện ra biến cố như thế, nhưng bây giờ bọn họ không vào được, gấp gáp cũng không giúp được...


Từ trước đến nay bầu trời trong trẻo trong Minh U Cốc, nay lại mây đen quay cuồng, gió lạnh thổi vào trong động, Phất Tâm không tự giác mà rùng mình một cái.
Phong Dương nhíu chặt lông mày lại, dưới đáy lòng dự cảm xấu từ từ khuếch tán.


Xung quanh yên tĩnh đến cực hạn, mặt ao yên tĩnh không thấy một tia gợn sóng.
Dưới ống tay áo Phong Đạc nắm chặt lại bàn tay thành nắm đấm, một hồi lâu, ánh mắt của hắn đột nhiên loé lên, cả người trực tiếp nhảy tới phía trong ao.


Chỉ là, hắn vừa mới tiếp xúc đến mặt hồ, thân thể liền bị nhất luồng lực lượng quỷ dị bắn ra mấy mét!
Lực lượng kia cùng với lực lượng khí đen công kích bọn họ hoàn toàn khác nhau, giống như là lúc trước hắn và Phong Dương nghĩ muốn ra ngoài, thì ở trên bờ gặp phải lực lượng đó!


Xem ra, mặt hồ cũng bị kết giới bao quanh, vốn không đến gần được!
Chẳng lẽ cũng chỉ có thể chờ đợi như vậy thôi sao?
Mặc Nhi không có ở trên mặt ao, khả năng duy nhất chính là đã bị cuốn vào trong ao.
Hắn phải làm như thế nào mới có thể cứu nàng?


"Không được! Ta muốn đi tìm sư phụ!" Phất Tâm vội vội vàng vàng chạy về phía cửa động.
Phong Dương cũng không ngăn cản, dưới tình huống này, hắn cũng không biết phải làm như thế nào cho phải!


"Tam ca, Tam tẩu có pháp thuật cao cường, nhất định sẽ không có việc gì!" Phong Dương ở ngoài kết giới an ủi Phong Đạc.
Mà lúc này, Phong Đạc đứng yên ở trên mặt hồ, hoàn toàn không chú ý tới Phong Dương nói.
Hắn nhìn chằm chằm vào tảng đá ở trong ao.


Mặc Nhi mới vừa nói đó là tâm trận, nếu hắn hủy diệt tâm trận, phá kết giới, có phải là có thể đi vào trong ao này hay không...