Ngân Lan làm chút thức ăn trở lại, mới giải pháp thuật cho Phong Đạc.
Phong Đạc rõ ràng không yên lòng, ăn không có mùi vị gì, thẫn thờ ngồi, cũng không nói chuyện.
Đột nhiên, hắn giống như là nghĩ tới điều gì, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn hướng Ngân Lan, "Tiền bối, ngài kỳ thật chính là sư phụ Mặc Nhi đi."
Ngân Lan đuôi lông mày khẽ nhíu, "Làm sao ngươi biết?"
"Mặc Nhi đã từng không chỉ một lần đối với ta nhắc tới sư phụ của nàng, nàng nói ngài dung mạo còn có thanh âm cùng sư phụ của nàng tất cả đều giống nhau như đúc." Phong Đạc dừng một chút, ngước mắt nhìn Ngân Lan thần sắc vẫn bình thản như cũ, "Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Nếu ngài cùng Mặc Nhi không quen biết, lúc trước vì sao phải cứu ta? Hơn nữa còn chỉ dẫn ta cùng với Mặc Nhi gặp lại?"
"Tiểu tử ngươi quả nhiên thông minh!" Ngân Lan than một tiếng, "Ta xác thực là sư phụ của nàng, nhưng lại không hoàn toàn đúng là người sư phụ kia của nàng."
"Nói như thế nào?" Phong Đạc trên mặt hiện lên vài phần nghi hoặc, lông mày cau lại.
"Nói rất dài dòng." Ngân Lan gặp Phong Đạc thấy hứng thú, vì để ngừa hắn tâm huyết dâng trào đi quấy rầy Yên Thụ cứu Mặc Nhi, dự định nói rõ chi tiết.
"Mặc Nhi có phải nói qua với ngươi, nàng cũng không thuộc về thế giới này."
Phong Đạc gật gật đầu, cái này hắn đã sớm biết, "Mặc Nhi nói là Ngưng Bích Lưu Quang mang nàng đến nơi này."
"Ân. Mặc Nhi nguyên bổn chính là thuộc về thế giới này, nếu là không có Ngưng Bích Lưu Quang, nàng sớm muộn cũng là phải trở về nơi này ."
Phong Đạc hô hấp dừng lại, không thể tin nghe Ngân Lan tiếp tục nói, "Hai mươi năm trước, Mặc Nhi sinh ra, vốn tưởng rằng hết thảy thuận lợi, sẽ không xảy ra chuyện gì, đối với chúng ta cũng tính sai mệnh! Mặc Nhi là song mạng, cũng chính là nhất định phải đem hồn phách của nàng chia ra làm hai, đưa đi hai thời không khác nhau, nàng mới có thể còn sống sót."
"Nói như vậy, phủ tướng quân Tô Mặc Nhi, cùng Mặc Nhi vốn là một cái hồn phách, về sau mới bị tách ra?"
"Xác thực như thế. Mặc Nhi một nửa hồn phách lưu ở nơi đây, một nửa kia bị ta đến hiện đại." Ngân Lan giải thích.
Phong Đạc trong lòng kinh hãi, sợ là Mặc Nhi cũng không nghĩ tới lại là như thế này.
"Mặc Nhi vì cái gì không có ở nơi này, mà là tới phủ tướng quân, trở thành nữ nhi Tô Diễn?"
Chẳng lẽ mẫu thân của Mặc Nhi cùng Tô Diễn trong lúc đó...
"Mẹ của nàng là Yên Thụ." Ngân Lan liếc thấy ý tưởng của Phong Đạc, giọng nói lập tức trở nên có chút không tốt.
Phong Đạc ngượng ngùng sờ sờ mũi, tình cảm của Ngân Lan đối với Yên Thụ, ai nấy đều thấy được, may mắn vừa rồi hắn cũng không có nói thẳng ra.
Ngân Lan trầm ngâm một hồi lâu, giống như nghĩ đến nên làm như thế nào biểu đạt mới để cho hiểu roc ràng Phong Đạc, "Phụ thân của Mặc Nhi, từ mấy ngàn năm trước đã chết."
"Mặc Nhi hồn phách bị chia ra làm hai, chỉ có thể làm cho nàng nhiều tiếp nhận hơi thở trần gian, nàng mới có thể sống tốt hơn. Sau khi Yên Thụ bói toán, phát hiện chỉ có phủ tướng quân là thích hợp nhất để Mặc Nhi sinh tồn. Lúc ấy, vừa vặn một người thϊế͙p͙ thất của Tô Diễn đang muốn lâm bồn. Không biết là may mắn hay là bất hạnh, thời điểm người tiểu thϊế͙p͙ kia khó sinh mà chết, hài tử trong bụng nàng cuối cùng cũng không thể bảo trụ."
"Cho nên Yên Thụ tiền bối, liền dùng Mặc Nhi thay thế đứa trẻ kia?" Phong Đạc trong nội tâm đã không thể bình tĩnh.
Ngân Lan gật đầu, chấp nhận.
Yên Thụ về sau biết cuộc sống của Mặc Nhi trong phủ tướng quân, liền liên tục rất hối hận, trong lòng cảm giác, cảm thấy là thua thiệt nàng.
Ngân Lan ánh mắt phức tạp rơi vào trên người Phong Đạc, "Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ, Mặc Nhi vốn là công chúa hồ tộc, tại sao lại phải trùng sinh?"