Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 200: Vị được gọi là tiên tử (3)

"Xem ra hôm nay vận khí của bổn tiểu thư coi như không tệ, rất vất vả mới chạm mặt với người thiên giới, có thể nào mà không chiến cho sảng khoái được!" Như cảm nhận được chiến ý mà nữ tử không kìm nén được, trường tiên ở trong tay nàng cũng phát ra một tiếng kêu nhẹ.


Sắc mặt bình tĩnh của Vị Minh lập tức biến hóa, "Trường tiên đã tu được linh trí rồi sao? Chỉ sợ là uống không ít máu người đi?"


"Quả nhiên vẫn là ngươi biết nhiều hơn vật kia (chỉ Linh Hàm, vì chị này không xem LH là người)! Đúng, roi của ta, đã uống máu của Ma tộc, từng uống qua máu yêu tộc, nhưng chưa từng uống thử máu của ngườii thiên giới các ngươi! Hôm nay vừa vặn để cho bổn tiểu thư thử xem năng lực của ngươi!" Nói xong, nàng không chút lựa chọn xông lên đánh về phía Vị Minh.


Vị Minh liên tục phòng bị nàng, lúc này thấy roi quét tới, thân hình chợt lóe lên, không chút do dự né tránh nói, "Đã không biết hối cải như vậy, thì hôm nay ta sẽ đánh cho ngươi hồn phi phách tán!"


"Hồn phi phách tán?" Nữ tử bên cạnh vừa run rẫy với Vị Minh, vừa cười nói, "Bổn tiểu thư ngay cả hồn phách cũng không có, ta thật sự muốn nhìn một chút ngươi làm sao để cho ta phải hồn phi phách tán!"
Không có hồn phách?!


Thần sắc lạnh nhạt của Vị Minh rốt cuộc cũng không giữ được, hơi thất thần, roi nhọn sắc bén liền lướt qua lỗ tai của hắn. Trong tiếng nói của hắn mang theo một ít khϊế͙p͙ sợ, "Ngươi là người âm ti (địa ngục/ cõi âm)!"


"Coi như ngươi thông minh." Nữ tử cười rực rỡ một tiếng, Vị Minh lại cảm thấy chướng mắt đến cực điểm.


Hắn sợ sệt lùi lại mấy bước, luôn luôn tránh né roi của nữ tử, cho đến khi nữ tử dừng lại công kích, không thú vị xoay người nhảy xuống đất, "Ngươi không đánh à? Bổn tiểu thư còn chưa đã ghiền đâu!"


Hận ý trong lòng Vị Minh càng thêm tăng, lúc trước không biết thân phận của nàng, cho rằng nàng chỉ là một tiểu yêu không biết trời cao đất rộng, chỉ cần dùng mấy chiêu thì có thể đuổi nàng đi.


Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới nàng chính là người âm ti, bất lão bất tử (không già không chết), bất cứ công kích nào đối với các nàng mà nói cũng không có tác dụng!
Trừ phi lấy được sách ghi số mạng, rồi ở trên sách đó ghi vào tên của các nàng, các nàng mới thật sự chết đi!


Linh Hàm không biết ngọn nguồn, thấy Vị Minh dừng lại, cho là hắn là không địch lại được, trong lòng lập tức có chút bối rối.
Nhớ đến, miệng nàng nhanh chóng đọc lên câu thần chú, lỗ đen ở trên trời lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, dần dần mở rộng.


Một hồi lâu, tất cả sự chú ý của mọi người dường như đều dừng ở trên người Vị Minh và nữ tử hồng y kia, cũng không có ai chú ý đến Linh Hàm.
Đột nhiên, lại nghe nàng hô lớn lên một tiếng, "Khốn!"


Ánh mắt của mọi người, trong nháy mắt tập trung lên trên người của nàng, không hiểu một tiếng nàng nói này, là từ nguyên nhân nào.
Bốn phía, ngoại trừ một ít đá nhỏ bị gió thổi bay vòng quanh dưới lỗ đen và tiếng người Ảnh môn dùng nước dập lửa, hoàn toàn yên tĩnh.


Linh Hàm trợn to hai mắt nhìn về phía bầu trời, không thể tin nhìn lên bầu trời mênh mông không có nửa điểm động tĩnh kia, không cam lòng lại hô một tiếng, "Khốn!"
"..." Xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ.
"Xem ra pháp thuật của tiên tử bị mất tác dụng rồi nha!" Một tiếng nói khiến cho Linh Hàm cực kỳ chán ghét vang ở bên tai nàng.


Linh Hàm đảo mắt nhìn lại, nữ tử hồng y lười biếng đang dựa lên người Phong Dương, mà dưới khóe mắt đuôi mày, đều tràn đầy nụ cười trào phúng.


Trên mặt nữ tử hiện lên một nụ cười quỷ dị, lười nhác nhìn nàng một cái, nói, "Được rồi, nhìn ngươi vất vả như vậy, vẫn là tỷ nên tới giúp ngươi một tay ngươi!"


Linh Hàm còn chưa suy nghĩ cẩn thận lời của nàng, thì đã thấy nàng phất phất tay về phía bầu trời, bắt chước theo giọng của Linh Hàm, hô lên một tiếng, "Khốn!"
"Ngươi cho rằng pháp khí này ai cũng có thể khống chế hay sao?" Linh Hàm khinh thường cười nhạo nói.


Nữ tử hồng y đá lông nheo với Linh Hàm, duỗi ra một ngón tay, chỉ chỉ lên trời.
Linh Hàm hừ lạnh một tiếng, nhìn lại bầu trời.