“Ừ! Chờ xong chuyện tình ở Đế Đô, bản vương sẽ mang theo Mặc Nhi rời đi.” Phong Đạc không có ý định lừa gạt bọn họ, trực tiếp nói thẳng.
“Vậy chúng ta sau này phải đi nơi nào tìm Tam ca?” Phong Kỳ vội vàng hỏi.
“Bản vương……”
“Chủ nhân, trong cung có người đến, nói Hoàng thượng muốn mời ngài tiến cung một chuyến.” Phong Đạc còn chưa nói xong đã bị một người hầu cắt đứt.
“Có nói là có chuyện gì hay không?” Phong Đạc trầm giọng hỏi.
“Cũng không nói. Nhưng người truyền tin có nói, nếu là có Thất vương gia cùng với Tứ vương gia ở đây thì để cho bọ họ cùng tiến cung.”
Phong Dương, Phong Kỳ nhìn nhau, xem ra Hoàng thượng đã biết bọn họ từ trong ngục thoát ra.
“Bản vương đã biết, ngươi lui xuống trước đi.” Phong Đạc nói.
“Vâng.”
“Các người thấy thế nào?” Phong Đạc quay đầu hỏi Phong Dương và Phong Kỳ.
“Phụ hoàng có phải là muốn trị tội chúng ta?” Phong Kỳ cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Hắn chắc cũng không có ý định muốn bắt chúng ta.” Phong Dương phân tích nói, “Nếu hắn thật sự muốn trị tội sẽ trực tiếp phái người tới bắt chúng ta.”
“Đi thôi, bản vương cũng muốn nhìn xem hắn làm gì!” Phong Đạc ánh mắt lạnh lẽo, đi trước ra ngoài.
Phong Dương, Phong Kỳ nhìn bóng lưng hắn, cũng bước nhanh ra ngoài.
Trước khi rời khỏi vương phủ, Phong Đạc căn dặn thị vệ phải luôn bảo vệ tốt Tô Mặc Nhi.
Hiếm khi thấy Hoàng thượng phái xe ngựa đến đón bọn họ, chỉ một lúc đã tới hoàng cung.
Vừa mới bước vào Phong Hà uyển, đã nhìn thấy tiểu Thanh tử đứng trước cửa phòng Hoàng thượng chờ bọn họ.
Tiểu Thanh tử nhìn thấy Phong Đạc tới, bước nhanh đến, hành lễ nói, “Chủ nhân.”
“Ừ. Hắn (hoàng thượng) tìm chúng ta đến cùng là có chuyện gì?” Phong Đạc hỏi.
Tiểu Thanh tử luôn ở bên cạnh Hoàng thượng, hẳn phải biết mục đích Hoàng thượng gọi bọn họ vào cung lần này.
Nhưng không ngờ, tiểu Thanh tử lại lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Thuộc hạ cũng không biết, chỉ là nhìn thấy Hoàng thượng hình như muốn viết thánh chỉ.”
Phong Đạc trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn Phong Dương và Phong Kỳ phía sau, nói, “Vào đi thôi.”
Nhìn thấy bọn họ gật đầu, tiểu Thanh tử liền tiến vào tẩm cung, hướng về phía Hoàng thượng bẩm báo.
Một lát sau, tiểu Thanh tử đi ra, đối với bọn họ nói, “Tam vương gia. Tứ vương gia, Thất vương gia, Hoàng thượng mời các ngài đi vào.”
Bên trong thư phòng, Hoàng thương ngồi ngay ngắn trước án thư, đang cầm bút viết gì đó.
Nhìn thấy bọn Phong Đạc, trên khuôn mặt già nua không khỏi mang theo chút ý cười, “Phong Đạc, các ngươi đã tới.”
“Phụ hoàng.” Phong Dương thanh âm ôn nhuận nói.
“Phụ hoàng.” Phong Kỳ mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng gọi hắn một tiếng.
Chỉ có Phong Đạc, đứng ở một bên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Hoàng đế không nói một lời.
“Đều ngồi đi.” Hoàng đế thấy Phong Đạc không để ý đến hắn, ánh mắt có chút ảm đạm, một lần nữa cúi đầu viết cái gì đó.
Một lát, hắn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, hài lòng đem bút đặt ở trên giá. Lại đưa tay cầm lấy ngọc tỷ ở một bên, ấn xuống giấy.
“Tiểu Thanh tử, lại đây.” Trong thanh âm của Hoàng đế cũng mang theo vài phần ý cười.
Hắn đem đồ trên bàn cho tiểu Thanh tử, nghiễm nhiên là một đạo thánh chỉ, “Cho Tam vương gia nhìn.”
Tiểu Thanh tử lơ đãng nhìn qua nội dung trong thánh chỉ, trong nháy mắt đôi mắt mở to, trong mắt tràn ngập khϊế͙p͙ sợ.
Hoàng đế tựa như muốn nhắc nhở, ho nhẹ một tiếng.
Tiểu Thanh tử bừng tỉnh hoàn hồn, hai tay run run đưa thánh chỉ cho Phong Đạc.
Nhanh chóng lướt qua nội dung trong thánh chỉ, lại nhìn ánh mắt Hoàng đế thỉnh thoảng nhìn mình, Phong Đạc rốt cuộc lên tiếng, “Đây là cái gì?”
Hoàng đế trên mặt duy trì bộ dáng uy nghiêm, hắng giọng nói, “Trên thánh chỉ trẫm đã viết rõ ràng, Phong Đạc ngươi cảm thấy thế nào?”
Phong Đạc nhếch môi cười gằn, ánh mắt lạnh lẽo, nói, “Đây xem như là bố thí sao?”