“Ai ya, tên gia hỏa này, làm sao, làm sao lại tắt rồi a!” Trong phòng bếp, Lạc Tuyết một tiếng oán giận, dùng cành cây trong tay chọc chọc củi gỗ bên trong kệ bếp
Trời mới vừa tờ mờ sáng, tiểu công chúa này liền chạy đến trong phòng bếp một trận mân mê, mắt thấy sắc trời sáng choang, nhưng ngay cả lửa cũng còn chưa cháy lên…
“Ai nha!” Mắt thấy ngọn lửa thật vất vả đốt lên lại tắt, Lạc Tuyết tức giận ném xuống cành cây trong tay, gương mặt không cao hứng
“Tiểu Tuyết Nhi, ngươi ở đây làm gì chứ?”
Lạc Tuyết nghe vậy sững sờ, quay đầu nhìn lên, lại là Mục Khuynh Tuyết dậy sớm đi ra tản bộ!
“Mục di nương!” Lạc Tuyết một mặt hưng phấn chạy hướng về Mục Khuynh Tuyết
“Ừ” Mục Khuynh Tuyết cười ha ha xoa xoa đầu nhỏ của Lạc Tuyết
“Là đói bụng rồi sao?” Hướng về nhà bếp liếc mắt nhìn, Mục Khuynh Tuyết ôn nhu mở miệng
“Ừ, ta muốn ăn hoa quế lộ, nhưng mà Thiên Hựu giận ta, không làm cho ta!” Lạc Tuyết quệt mồm cáo trạng
Mục Khuynh Tuyết mỉm cười, tự nhiên cũng là Thiên Hựu đang vì chuyện ngày hôm qua bị bắt làm tức giận
“Mục di nương, bằng không, ngươi làm cho ta đi!” Lạc Tuyết đây là trùng "ăn" lên não, lôi ống tay áo của Mục Khuynh Tuyết một trận lay động
“Ta….” Mục Khuynh Tuyết nghe vậy sững sờ, trong đầu không khỏi nghĩ lại tới kinh nghiệm đau đớn thê thảm khi còn bé…
“Đúng rồi, di nương ngươi không biết, Thiên Hựu lén lút nói xấu ngươi, nói ngươi không biết làm cơm! Nói ngươi, xuống phòng bếp như lên chiến trường!”
Nhà bếp không còn gì để nói, làm sao vô lực phản bác…
“Thế nhưng Tuyết Nhi không cảm thấy a, di nương ngươi làm gì đều lợi hại như vậy, làm sao sẽ không biết làm cơm chứ! Di nương ngươi chứng minh cho nàng thấy được hay không!”
“Cái này…”
Thành thật mà nói, Lạc Tuyết mấy câu nói này, xem như là nói vào trong tâm khảm cô rồi…
Chỉ hơi trầm ngâm, Mục Khuynh Tuyết cũng là quyết tâm liều mạng, không phải là làm cơm! Có việc gì lớn lao đâu… Lại đốt nhà bếp một hồi! Dù sao lần này… Không ai dám giáo huấn ta!
…
Phòng ngủ của Thiên Hựu, tiểu gia hỏa mới vừa thức dậy, ngồi ở trêи giường hãy còn phát ngốc
Tối hôm qua thời điểm mơ mơ màng màng, cảm giác có người ở trêи mặt mình hôn một cái?
Không phải là cô chứ
Hẳn không phải là đâu…
Hình như cũng có khả năng…
Ai nha
Thiên Hựu vừa nghĩ tới, một bên sờ sờ gò má nóng bỏng, nhớ lại trong giấc mộng tối hôm qua, nụ hôn ngọt ngào kia…
Đang tự phát ngẩng, không ngờ cửa phòng bị người một cước đá văng
Thiên Hựu đột nhiên giật mình, quay đầu nhìn lại, đã thấy người đến…
Người đến…
Chỉ thấy trêи mặt người đến, từng đạo từng đạo lọ nồi, pha tạp vào phấn trắng, tóc rối bên tai lờ mờ có một tia dấu vết đốt cháy khét, y phục trêи người thỉnh thoảng bốc lên một hai sợi khói xanh…
“Người tới…Là…. Người phương nào…” Thiên Hựu cũng là ngây dại
“Đi mau, bén lửa rồi!” Người đến một tiếng thở nhẹ, chạy đến bên giường, đem Thiên Hựu ôm vào trong ngực, liền hướng phía ngoài chạy đi
Thiên Hựu sững sờ một lát… Thanh âm này… Rõ ràng là Mục Khuynh Tuyết a!!!
“Đây là thế nào?” Thiên Hựu dở khóc dở cười dò hỏi
Mục Khuynh Tuyết làm sao có thời giờ để ý tới, ôm nàng một mạch chạy đến ngoài sân, lúc này mới xem như là thở phào nhẹ nhõm
Thiên Hựu quay đầu nhìn lại, không chỉ là Mục Khuynh Tuyết ôm chính mình chạy ra, cả Lạc Tử Y và An Lương, đã ở dưới dẫn dắt của Lạc Tuyết, vội vội vàng vàng chạy ra
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? An Lương một tiếng dò hỏi, quay đầu nhìn về phía nhà tranh của chính mình, nhất thời mặt xám như tro tàn….
Thế lửa từ phòng bếp bắt đầu lan tràn, hiện tại… Nhà bếp đã không thấy…
Hai gian phòng ngủ liền nhau cũng đã cháy bảy bảy tám tám, bên cạnh nữa, chính là thư phòng và gian phòng của Thiên Hựu…
“Khụ khụ…” Mục Khuynh Tuyết thả xuống Thiên Hựu, vung vung tay, tựa ở hàng rào bên cạnh thở hổn hển
“Tuyết Nhi ngươi nói!” Lạc Tử Y vội vã lên tiếng chất vấn Lạc Tuyết, người sau vội một mặt căng thẳng trốn đến phía sau Mục Khuynh Tuyết
“Ta ta ta… Chúng ta muốn làm… Làm bữa sáng cho mọi người ăn…”
“Kết quả… Kết quả… Nhà bếp… Nhà bếp thì tự bén lửa! “
Lạc Tuyết lắp ba lắp bắp, ngược lại cũng đem lời nói rõ ràng ra, mấy người nghe xong lập tức thì sững sờ rồi….
Thiên Hựu nghe vậy càng là dở khóc dở cười nhìn Mục Khuynh Tuyết, cũng may mắn trêи mặt Mục Khuynh Tuyết một mảnh vết bẩn, không nhìn ra nét mặt già nua mắc cỡ đỏ bừng kia!
“Khụ…. Ngươi… Nhìn… Nhìn ta làm gì!” Mắt thấy Thiên Hựu nhìn mình chằm chằm, Mục Khuynh Tuyết tâm trạng hư nhược
“Ngươi so với ta còn nhớ ăn không nhớ đánh” Thiên Hựu chậm rãi nôn ra một câu
“Ngươi!” Mục Khuynh Tuyết nghe vậy suýt chút nữa phát điên!
“Lửa này là thế nào đốt lên?” Lạc Tử Y cũng là hết chỗ nói rồi, dở khóc dở cười nhìn Mục Khuynh Tuyết vô cùng chật vật
“Ta nếu như biết làm sao cháy lên, ta còn sẽ để nó cháy lên sao!?” Mục Khuynh Tuyết trừng Lạc Tử Y một chút, nghĩa chánh ngôn từ nói đến
“Ngươi… Đại tướng quân, ngài hiện tại đem nhà của người ta đều đốt rồi! Có thể đừng lẽ thẳng khí hùng như vậy hay không a!?” Lạc Tử Y cũng là hết chỗ nói rồi, quay đầu liếc nhìn An Lương hãy còn chìm đắm ở trong bi thương….
Mục Khuynh Tuyết tự biết đuối lý, bĩu môi không nói nữa
“An… An sư phụ, trong nhà lá có đồ vật quan trọng?” Lạc Tử Y cẩn thận từng li từng tí một lên tiếng dò hỏi
An Lương nghe vậy trầm mặc một lát, vừa mới chất phác lắc lắc đầu
“Đó ngược lại không có, thư tịch trong ngày thường cất giấu cũng đều ở phủ tướng quân”
Lạc Tử Y nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, “Vậy dễ xử, nhà tranh này đốt thành như vậy, cũng là không cứu lại được rồi, sau này, ngươi trước hết ở hồi tướng quân đi”
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy tất nhiên là lão đại không vui, nhưng làm sao lửa này là bởi vì chính mình mà lên… Cũng không thể để An Lương đầu đường xó chợ….
Suy nghĩ một chút, không lên tiếng, xem như là ngầm cho phép đề nghị của Lạc Tử Y
Thiên Hựu trong lòng vui vẻ, âm thầm giơ ngón tay cái lên cho Lạc Tử Y, chỉ cảm thấy lúc này cháy đi đích thực tốt!
Mọi người cứ như vậy mỗi người một tâm sự, nhìn nhà tranh trước mắt hãy còn chị cháy
“Aiz… Thư phòng của ta a…” An Lương một tiếng ai thán, mắt thấy thư phòng bị đốt hơn nửa, những thư tịch chính mình thường ngày thích xem kia không một quyển may mắn thoát khỏi
“Thư phòng….?” Mục Khuynh Tuyết nghe vậy sững sờ, quay đầu nhìn qua tầm mắt của An Lương, trong lòng run lên, đột nhiên nhớ lại cái gì
“Trông lấy Thiên Hựu!” Mục Khuynh Tuyết nói nhỏ một tiếng, đứng dậy một bước xa nhảy vào thư phòng lung lay sắp đổ!
“Ngươi đi làm gì!?” Thiên Hựu một tiếng thét kinh hãi, căn bản phản ứng không kịp nữa, bóng người của Mục Khuynh Tuyết liền nhấn chìm ở biển lửa!
“Khuynh Tuyết!” Lạc Tử Y cũng lên tiếng hô to, thuận tay kéo lại Thiên Hựu
“Mẹ nuôi ngươi thả ta ra!” Thiên Hựu quát to một tiếng, vung lấy tay của Lạc Tử Y, nhưng mà mới vừa chạy hai bước, rồi lại bị An Lương một phát bắt được!
“Sư phụ!” Thiên Hựu quay đầu nhìn về phía An Lương, đầy mặt lo lắng
“Đừng nóng vội, mẹ ngươi sẽ không sao!” An Lương lên tiếng động viên, nhưng trong lòng nàng cũng không triệt để….
“Sư phụ ngươi thả ta ra!” Thiên Hựu giẫy giụa muốn thoát thân, nhưng không nghĩ Lạc Tử Y vừa vung ra cũng vội chạy lên giúp đỡ An Lương kéo lại nàng
“Các ngươi!” Thiên Hựu ra sức giãy dụa, An Lương và Lạc Tử Y liếc mắt nhìn nhau, đều không biết làm sao, nhưng họ duy nhất nhận định, không thể buông tay!
Hết chương 60