Tấn vương không hiểu, hôm nay hắn ăn mặc không đủ đẹp trai hay là trước khi ra cửa chưa chải tóc, hắn tình tứ nhìn nhị tiểu thư Bàng gia như vậy, mà ở trong mắt của nàng lại chỉ thấy được lạnh lùng cùng xa cách. Trong lòng Tấn vương nói thầm, hắn cũng tuấn tú lịch sự lại là thiên gia nhi tử, dù gì cũng là vương gia trong hoàng thất, vậy mà nửa điểm động tâm cũng không có. Chẳng lẽ sức quyến rũ của hắn kém như vậy sao, Tấn vương không khỏi thầm nghĩ.
Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy Tấn vương tình tứ nhìn mình, toàn thân cảm thấy đều muốn nổi da gà, Thích Dao còn ở đây nói lời châm chọc: “Ta thấy ánh mắt của Tấn vương gia này trái lại cực nóng, bất quá ta rất coi trọng đôi mắt này, nếu có thể lấy đôi mắt kia xuống, ta chắc chắn sẽ tìm một cái bình giúp Tấn vương gia bảo quản thật tốt.”
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh một tiếng nói: “Chỉ sợ Tấn vương keo kiệt, không chịu buông bỏ những thứ mình yêu thích.”
Thích Dao nhún vai, làm ra vẻ mặt tỷ tỷ ta đây còn không thèm dáng vẻ của hắn, làm cho Bàng Lạc Tuyết hoàn toàn hết chổ nói rồi.
Tấn vương thấy hắn liếc mắt đưa tình không có tác dụng, liền đứng dậy cầm ly rượu lên đi tới trước mặt Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết cúi đầu cười, một màn này có bao nhiêu quen thuộc, kiếp trước hắn cũng thâm tình chân thành như vậy đi tới, làm cho mình toàn tâm kích động, chỉ tiếc kiếp này, Bàng Lạc Tuyết nàng chỉ muốn lấy mạng của đôi cẩu nam nữ các ngươi.
Bàng Lạc Tuyết làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của Tấn vương, hết sức chuyên chú nói chuyện phiếm cùng mấy vị bằng hữu.
Tấn vương cũng không nắm bắt được tính tình của nàng, đành phải chủ động tiến lên phía trước nói: “Tiểu vương muốn mời Bàng tiểu thư uống ly rượu, không biết Bàng tiểu thư có bằng lòng cho tiểu vương phúc phần này hay không?”
Bàng Lạc Tuyết chuyên tâm nói chuyện với Thích Dao giống như không chú ý tới hắn, Tấn vương cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, lại không muốn lãng phí cơ hội tốt này. Lại nén tính nết xuống nói: “Nhị tiểu thư có thể cho tại hạ một viễn phúc hay không?”
Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc nói: “Vương gia là đang nói chuyện với ta sao?”
Khóe mắt khóe miệng Tấn vương đều co rút dữ dội: “Đương nhiên là như vậy.”
Bàng Lạc Tuyết giả vờ nghi ngờ nói: “Nghe vương gia nói Bàng gia tiểu thư còn tưởng rằng người đang nói tỷ tỷ của ta.” Quay đầu nhìn về phía Bàng Lạc Vũ, trong mắt nàng tràn ngập hận ý rõ ràng như vậy, kiếp trước đầu mình thực sự là bị con lừa đá mới có thể không nhìn thấy nét mặt này.”
Tấn vương không còn cách nào đành phải nói: “Là bản vương nói không rõ ràng lắm, khiến tiểu thư hiểu lầm, bản vương tự phạt một chén.” Nói xong ngửa đầu uống rượu, nâng cái chén không nhìn Bàng Lạc Tuyết.
"Tiểu thư đã hài lòng chưa?"
Bàng Lạc Tuyết lấy một tay chống cằm nói: "Nhưng ta cũng không có ý trách cứ vương gia nha, vương gia liền tự phạt mình, vương gia cũng đã uống, cũng coi như Tuyết nhi cũng uống rồi đi, dù sao Tuyết nhi tuổi còn nhỏ, đương nhiên không thể chống lại được men rượu.”
"Muội muội, nếu Tấn vương đã tự mình đến mời, muội muội cần gì phải cự tuyệt chứ, chỉ là một ly rượu thôi mà?”
Bàng Lạc Tuyết liếc nhìn Bàng Lạc Vũ "Tỷ tỷ nói rất đúng, chẳng qua chỉ là một ly rượu, vậy tỷ tỷ thay ta uống được không, chắc hẳn Tấn vương điện hạ cũng sẽ đồng ý, Tấn vương điện hạ sẽ không khinh thường tỷ tỷ của ta chứ?”
Bàng Lạc Vũ chỉ có thể nhìn về phía Tấn vương xin giúp đỡ, nếu như Tấn vương không đồng ý, vậy mặt mũi của mình đúng thật là một chút cũng không còn.
Tấn vương đang tức giận vì Bàng Lạc Vũ mở miệng, vốn không muốn trả lời với nàng, cuối cùng không biết nghĩ đến cái gì mà vẻ mặt lại thay đổi tươi cười nói: "Là lỗi của bản vương, rất mong đại tiểu thư nhận cho.”
Bàng Lạc Vũ đương nhiên là cầu còn không được, thân thủ cầm lên cái chén, ngửa đầu uống cạn.
Bọn người Thích Dao lắc lắc đầu, tâm tư của Bàng Lạc Vũ này biểu hiện cũng quá rõ ràng, nửa điểm rụt rè cũng không có.
Bàng Lạc Vũ đương nhiên không biết các nàng đang nghĩ gì, nếu như biết được ý nghĩ của các nàng có lẽ sẽ muốn tức chết.
Tấn vương là người thế nào chứ, da mặt dày chọc thủng cũng không được, chưa đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, khó khăn nho nhỏ này sao có thể ngăn chặn được hắn.
“Nhị tiểu thư da trắng như tuyết, mấy ngày trước Nghi quý phi tự mình thưởng cho một cây trâm huyết ngọc, nếu đưa cho nhị tiểu thư là thích hợp nhất.” Nói rồi, từ trong ngực lấy ra một cây trâm chỉ điêu khắc một con phượng, Bàng Lạc Tuyết không nhìn còn được, nhìn rồi tức giận lại dâng lên, kiếp trước bà ta cho mình tín vật đính ước, nàng xem như trân bảo, lúc nào cũng mang theo bên người. Lúc này lại hận không thể đoạt lấy bẻ gãy thành bảy tám đoạn mới cảm thấy hả giận.
Mấy quý nữ kia nhìn thấy huyết ngọc quý báo như vậy lập tức hâm mộ, ánh mắt ghen tị nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết vẫn chưa trả lời, Tấn vương nghĩ nữ nhân nào nhìn thấy ngọc đẹp như vậy mà không động tâm, tưởng rằng hắn đã làm nàng vô cùng vui vẻ.
Bàng Lạc Tuyết vừa định cự tuyệt, liền thấy từ bên cạnh có một đôi tay to lớn vươn ra lấy cây trâm đến, quan sát nói: “Ngũ đệ dùng cây trâm này tặng cho giai nhân, có chút nói không nên lời nha.”
Tấn vương nhíu mày. Cây huyết ngọc này chính là vật phẩm được dâng nạp, sợ là tìm khắp hoàng cung cũng tìm không ra được cây huyết ngọc thứ hai giống như vậy, nhìn về phía người đang cầm cây trâm nói: “Sao tam ca lại nói như vậy, cây huyết ngọc này chính là vật phẩm ưu tú, sợ là tìm khắp nơi trong kinh thành cũng không có cái nào tốt hơn như vậy.”
Dự vương cười xấu xa nói: "Ngũ đệ, không phải là ca ca chướng mắt vật của đệ, chỉ là Bàng tiểu thư, da trắng như tuyết, nếu phải đeo loại huyết ngọc tinh khiết như vậy, ta chỉ sợ không phải vì giai nhân mà làm rạng rỡ, mà là đang chế nhạo giai nhân.”
Tấn vương không vui nói "Chẳng lẽ tam ca có cái gì tốt hơn? Nếu như không có, mong tam ca trả cây trâm lại." Cây huyết ngọc này là vô giá, nếu không phải đến đưa cho Bàng Lạc Tuyết, sợ là Bàng Lạc Vũ, hắn cũng chưa chắc đưa cho.
Thích Dao lặng lẽ nói: “Dự vương điện hạ thật thú vị, ta thấy huyết ngọc này chính là vật thượng hạng, rất khó tìm được cây thứ hai đẹp giống như vậy, nếu như không có cái tốt hơn đúng là sẽ bị chê cười.”
Các công tử, tiểu thư đều nhìn chằm chằm Dự vương, Bàng Lạc Tuyết cũng không ngoại lệ, nàng thật muốn biết trên người hắn rốt cuộc mang theo bao nhiêu bảo bối.
Dự vương cũng không trì hoãn, lấy từ trong ngực ra một cây trâm ngọc đỏ như máu, điêu khắc phượng hoàng đang giương cánh bay, trên thân thể phượng hoàng dùng sợi tơ vàng viền tỉ mỉ ở phía trước, l.q.d cẩn bảo thạch, trong miệng phượng hoàng ngậm một chuỗi minh châu. Nếu nhìn sơ cây huyết ngọc kia của Tấn vương thì không tồi, nhưng đặt cùng nhau liền phân rõ cao thấp.
Dự vương tự mình cài trâm cài tóc lên cho Bàng Lạc Tuyết, ngọc minh châu cài lên đầu, tôn lên màu tóc đen óng ả, da trắng như tuyết, hai tròng mắt sáng sủa.
Dự vương cười nói: “Ngũ đệ cảm thấy thế nào? Có phải càng tốt hơn hay không, vật thứ phẩm này chắc hẳn ngũ đệ cũng không cần nữa.” Nói xong ném lên trời.
Tấn vương muốn nhảy dựng, mặc dù hắn không muốn thừa nhận huyết ngọc của Dự vương tốt hơn, thế nhưng cái của mình cũng không tồi chỗ nào, cái nào vô giá hơn, hắn đương nhiên cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đưa tay định tiếp lấy.
Dự vương rút ra một thanh kiếm trên người, nhảy lên không trung chém mấy kiếm, hào quang lóe ra, một cây trâm huyết ngọc liền nứt ra như cánh hoa, trong lòng Bàng Lạc Tuyết một trận trầm trồ khen ngợi, ngay cả Thích Dao cũng đối với Dự vương thêm mấy phần tán thưởng, người này ngược lại thật thú vị.
Dự vương tới gần Bàng Lạc Tuyết cực nhanh nói một câu, rồi quay đầu lại nói: “Ngũ đệ sẽ không trách ta chứ.”
Tấn vương nói: “Tam ca đã nhìn không thuận mắt, làm đệ đệ sao lại dám xen vào chứ. Trâm cái tóc này của tam ca là từ đâu mà có vậy?”
Dự vương nhìn trâm huyết ngọc nát vụn không thể nát hơn rơi tán loạn trên mặt đất, ngẩng đầu cười nói: “Đương nhiên là của phụ hoàng đưa cho mẫu hậu.”
Hai tay Tấn vương nắm chặt, phụ hoàng người chính là thiên vị như vậy, rõ ràng đã nói với mẫu phi cây trâm này là độc nhất vô nhị, mẫu phi vô cùng quý trọng, nếu như không phải lấy đến đưa cho Bàng Lạc Tuyết chắc hẳn mẫu phi chưa chắc sẽ nguyện ý bỏ những thứ mà người yêu thích, bây giờ xác thực nhìn thấy chuyện châm chọc như thế. Cái vỡ thành từng mảnh từng mảnh kia dường như không phải trâm ngọc mà là tâm của hắn.
Tấn vương nói: “Hôm nay mạo phạm, đa tạ tam ca, Tuyết nhi, ngày khác ta sẽ đến nhà thăm hỏi.” Nói xong liền dẫn quản gia rời đi.
Tô Ấp nhìn Bàng Lạc Tuyết cài trâm ngọc càng thêm tươi đẹp, một nụ cười của nàng cứ như vậy mà mạnh mẽ khắc thật sâu trong lòng của hắn, mọc rễ nảy mầm đến cuối cùng là trưởng thành khỏe mạnh.
Nam Cung Trạch nhìn Bàng Lạc Tuyết, cứ lẳng lặng nhìn nàng như vậy, nhìn nàng càng phát ra mỹ lệ chói mắt.
Có một số người sinh mệnh chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, mà bọn họ lại nguyện ý trọn đời chờ đợi.