Triệu Tấn một thân y phục màu chàm nho nhã, tay cầm một cây quạt trái lại có vài phần nhàn nhạt bộ dáng vương gia, nếu như nhìn thấy bộ mặt lòng tham không đáy kia của hắn, sợ là sẽ làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Bàng Lạc Tuyết vốn không muốn so đo với hắn, chỉ tiếc có một số người không biết xấu hổ, nàng càng không nói tới hắn, hắn càng muốn gây sự chú ý.
Bàng quốc công hành lễ với Tấn vương: "Rất hân hạnh được đón tiếp Tấn vương điện hạ, lão phu đã không tiếp đón chu đáo. Mời ngồi.”
Tấn vương khách khí nói: “Quốc công gia khách khí, tiểu vương chẳng qua là đến xem náo nhiệt, nghe nói đại công tử đã trở về, mẫu phi cho ta mang đến một chút lễ vật qua đây, xin Quốc công gia vui lòng nhận cho.”
Bàng quốc công cũng cười ha hả nhận lấy, hai người cùng nhau hàn huyên một hồi. Giới thiệu: “Đây là đại nữ nhi Bàng Lạc Vũ của lão phu, cùng nhị nữ nhi Bàng Lạc Tuyết.”
"Tham kiến Tấn vương gia."
"Nhị vị tiểu thư hữu lễ."
Bàng Lạc Tuyết thấy Bàng quốc công hình như vô ý cũng có chút sốt ruột với Tấn vương, thế nhưng nàng cũng không thể nói gì, không ngờ chính là, chuyện làm cho nàng sốt ruột hơn đang chờ nàng phía sau.
Quản gia ở bên kia đến nói, Vinh thân vương tới, Bàng quốc công đương nhiên không dám chậm trễ, Vinh thân vương này chính là đệ đệ duy nhất của hoàng thượng, hai người là huynh đệ ruột thịt, từ nhỏ cảm tình rất sâu nặng, ông ấy vậy mà đồng ý đến, ông rất hân hạnh được đón tiếp, Bàng quốc công liền cao hứng.
Tấn vương coi như là thức thời: "Bàng quốc công bận thì cứ đi, bản vương tùy ý ở đây xem là được rồi."
Bàng quốc công nói câu xin lỗi, gọi Bàng Lạc Vũ dắt Tấn vương đến phòng khách của yến hội, ông cùng Bàng Lạc Tuyết rời đi.
Mặt mày Tấn vương lạnh nhạt, lão già này, thực sự là không để mình vào mắt.
Bàng Lạc Vũ cùng nha hoàn nói: “Mời Vương gia đi bên này.”
Tấn vương gật gật đầu, lại nói: “Ta cùng Bàng tiểu thư đi là được rồi.”
Mọi người vâng mệnh lui ra.
Bàng Lạc Vũ một đường dẫn Tấn vương đến một nơi yên tĩnh, Tấn vương nhíu mày cũng không nói một câu.
Đợi đến khi đi tới chỗ tối trong vườn, không còn người nào, Bàng Lạc Vũ mới xoay người lại ôm thật chặt Tấn vương nói: “Vương gia, Vũ nhi rất nhớ người.”
Tấn vương nhíu mày nói: “Thế nào mới xa nhau một ngày, liền nhớ ta nhiều như vậy.” Trêu đùa nâng cằm Bàng Lạc Vũ lên.
Bàng Lạc Vũ xấu hổ đỏ mặt không dám đối diện nhìn hắn, nhưng lại thở dài nói: “Phụ thân cùng mẫu thân đã dự tính chuyện hôn sự của Vũ nhi.”
Tấn vương cũng không nói gì, Bàng Lạc Vũ càng nóng ruột.
Nói tiếp: "Tâm tư của Vũ nhi, chắc vương gia cũng đã hiểu rõ, Vũ nhi, Vũ nhi đã là người của vương gia, nhất định không thể lại đi gả cho người khác.”
Tấn vương làm sao không biết, trách thì trách thân phận của Bàng Lạc Vũ, chỉ bằng xuất thân của nàng muốn làm thứ phi thì còn phải căn nhắc. Bàng quốc công chỉ yêu thương Bàng Lạc Tuyết, cho dù mình cưới Bàng Lạc Vũ tác dụng cũng không lớn. Nếu mình cưới Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Tuyết kia không thể lợi dụng. Bây giờ cách tốt nhất chỉ có thể trấn an Bàng Lạc Vũ trước.
Tấn vương hạ quyết tâm, nắm tay Bàng Lạc Vũ nói: “Vũ nhi, nàng biết trong lòng ta chỉ có nàng, dù cho nàng là thứ xuất, ta cũng sẽ nguyện ý cưới nàng làm chính phi.”
Mặt Bàng Lạc Vũ đầy e thẹn.
"Thế nhưng, nàng cũng biết, Nghi quý phi nhất định sẽ không đồng ý, huống chi hôm nay mẫu phi cho người đến truyền lệnh."
"Nói cái gì?" Bàng Lạc Vũ vội vàng hỏi.
Vẻ mặt Tấn vương khó xử gắt gao siết chặt lấy thân thể Bàng Lạc Vũ nói: "Mẫu phi nói, yến hội Mẫu Đơn lần trước đã vừa ý nhị tiểu thư của Bàng quốc công, bảo ta cần phải đến kết thân với nàng.”
Bàng Lạc Vũ nghe nói như thế liền phát điên đẩy Tấn vương ra: “Tại sao, tại sao, chàng đã nói chàng chỉ yêu ta, tại sao muốn kết thân cùng muội muội của ta!”
Tấn vương không để ý đến nước mắt Bàng Lạc Vũ rơi như mưa, "Nàng cũng biết, ta chỉ một lòng muốn cưới nàng, dù cho cưới Bàng Lạc Tuyết làm vợ ta cũng sẽ không vui vẻ, nếu như không được sống cùng Vũ nhi, ta dù cho ngồi trên đỉnh giang sơn làm sao cảm thấy hứng thú đây?”
Lúc này Bàng Lạc Vũ cái gì cũng nghe không lọt, lắc đầu như điên, không dám tin đây là sự thực, nàng một lòng chờ mong Tấn vương sẽ mặc trang phục đỏ đến cưới nàng, đổi lấy chỉ là hắn muốn cầu thân muội muội của mình, chính mình còn tính toán, thật giống như một trò cười.
Trong chuyện cảm tình, người ta luôn ích kỷ, chỉ muốn luôn luôn được yêu thương.
Tâm Bàng Lạc Vũ đau như muốn nứt ra, giống như nhớ tới điều gì liền cầm lấy y phục của Tấn vương nói: “Vũ nhi đã là người của vương gia, đây là sự thực không thể chối cãi.”
Tấn vương nhìn mắt Bàng Lạc Vũ đỏ hồng đang nhìn hắn, không biết vì sao trong lòng một chút thương tiếc cũng không có, hắn ghét nhất chính là nữ nhân không thức thời, lại còn dám lấy chuyện này đến uy hiếp hắn. Giọng điệu cũng hơn mấy phần không vui.
"Bởi vì nàng là nữ nhân của ta, ta mới ở đây để tâm an ủi nàng, bằng không nàng cảm thấy bản vương sẽ ở đây dỗ nàng sao?"
Bàng Lạc Vũ bị giọng nói lạnh nhạt của hắn làm hoảng sợ, nàng chưa từng thấy Tấn vương lạnh nhạt như vậy, lạnh nhạt giống như ma quỷ tới từ địa ngục.
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Vũ co rúm lại, dìu nàng lại, thấy nàng không còn ầm ĩ làm khó dễ, giọng nói ôn nhu dụ dỗ: “Lời Mẫu phi ta không dám không tuân theo, đơn giản là ta không phải người nắm quyền, nếu như lấy nàng, nhiều nhất cũng chỉ là trắc phi, Vũ nhi sẽ cam tâm sao? Dù cho Vũ nhi không so đo, ta cũng không muốn như vậy. Đều tại ta vô dụng, ngay cả cho nàng một địa vị ta cũng không làm được.”
Tấn vương dịu dàng làm tan cơn nóng giận của Bàng Lạc Vũ, dường như chuyện mới vừa rồi chỉ là nhìn lầm, đây mới thực sự là Triệu Tấn, đối với nàng vĩnh viễn dịu dàng săn sóc như vậy.
Bàng Lạc Vũ xoa mặt Triệu Tấn nói: “Ta không cho chàng tự nói mình như vậy, tiếc rằng thế gian này có trăm ngàn người, huống chi chàng thân là hoàng tử, thiếp thân đương nhiên biết thân phận của ta sẽ làm cho Nghi quý phi không đồng ý chuyện hôn sự này, cũng trách xuất thân của ta không tốt, không thể tiếp quyền lực cho vương gia.”
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Vũ đã nghĩ thông suốt lại đưa tay lên thề với trời: “Ta Triệu Tấn thề với trời, nếu ngày sau ta có thể lên ngôi hoàng vị, thề nhất định sẽ cho Bàng Lạc Vũ vị trí hoàng hậu, nếu ta thất hứa, nhất định cho thiên lôi đánh xuống, chết không tử tế được.”
Bàng Lạc Vũ vội vàng che miệng Tấn vương lại, nhưng trong lòng lại ngọt ngào không thôi.
Tấn vương thâm tình chân thành nhìn về phía Bàng Lạc Vũ nói: “Ta biết đoạn đường này, nàng theo ta nhất định sẽ gặp nhiều ủy khuất, thế nhưng Vũ nhi, đều là vì tương lai của chúng ta, mặc kệ Bàng quốc công gả nàng cho ai, cuối cùng nàng cũng sẽ là của ta. Vũ nhi, nàng có bằng lòng giúp ta thực hiện nguyện vọng này hay không?”
Bàng Lạc Vũ nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt Tấn vương, có lẽ hiện tại trong mắt nhiểu người hoàng tử Tấn vương không được để mắt tới, thế nhưng chuyện tương lai ai mà biết trước, không bằng đánh cược một trận, vì hắn, cũng là vì mình sẽ được đại phú đại quý, đến lúc đó nàng đã ngồi lên vị trí hoàng hậu, chuyện làm đầu tiên là bầm thây vạn đoạn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Vũ cắn răng nói: “Ta đã là người vương gia, đương nhiên lời của phu quân phải nghe theo, vương gia đã có tâm chí mạnh mẽ như vậy, thì cho dù thiếp thân phải đánh cược tính mạng cũng phải giúp người thực hiện nguyện vọng này.”
Rốt cuộc Tấn vương cũng yên tâm, hắn chẳng những có thể dễ dàng theo đuổi Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Vũ cũng sẽ khăn khăn một mực giúp mình, nghĩ đến chỗ này liền dùng sức ôm Bàng Lạc Vũ thật chặt.
"Vũ nhi, làm nàng phải ủy khuất rồi, nàng yên tâm, nhất định có một ngày, ta sẽ bồi thường cho nàng gấp bội."
Bàng Lạc Vũ vùi đầu vào lòng Tấn vương, nếu cuộc đời này đã quyết định như vậy, nhất định phải vì hắn mà tính toán.