Tử Quyên trở lại Lạc Tuyết các, Bàng Lạc Tuyết đã trang điểm xong, thấy Tử Quyên trở lại còn tưởng rằng đã thông báo với Bàng Lạc Vũ, thuận tiện nói: “Đã làm xong rồi sao?”
Lúc này Tử Quyên mới nhớ tới chuyện nhị tiểu thư phân phó, thế là nói: “Nô tỳ có chuyện quan trọng hơn muốn bẩm báo.”
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Tử Quyên một cái, thầm nghĩ, chẳng lẽ mẫu thân phân phó chuyện gì, thế là phất tay để tất cả hạ nhân ra ngoài.
“Nói đi, chuyện gì.”
Tử Quyên liền kể tường tận chuyện đã xảy ra cho Bàng Lạc Tuyết nghe, nhìn vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết yên tỉnh, trong lòng không khỏi bồn chồn, chẳng lẽ tiểu thư thực sự đưa cho đại tiểu thư, như vậy chẳng phải mình giống như cố ý châm ngòi, vậy phải làm sao bây giờ.
Bàng Lạc Tuyết như có điều suy nghĩ, quả nhiên, cuộn vải kia do Tấn vương đưa cho Bàng Lạc Vũ. Nhìn Tử Quyên quỳ trên mặt đất nói: “Chuyện này ngươi làm rất tốt, không được nói cho người khác biết chuyện ngươi nhìn thấy mớ vải trong phòng đại tiểu thư, biết không?”
Tử Quyên nói: “Vâng, nhị tiểu thư, Tử Quyên còn có một chuyện, muốn cầu nhị tiểu thư.”
Bàng Lạc Vũ nói: “Ngươi cứ nói.”
Tử Quyên cắn cắn môi: “Tử Quyên không muốn gả đi, mong rằng nhị tiểu thư đừng gả nô tỳ ra ngoài, nô tỳ nguyện ý phụng dưỡng tiểu thư trọn đời, tuyệt đối không hai lòng.”
Bàng Lạc Tuyết còn tưởng có chuyện đại sự gì, nghe vậy liền đỡ Tử Quyên dậy: “Ngươi cũng đã trưởng thành, mẫu thân chẳng qua là lo lắng cho ngươi, nếu ngươi không muốn, chắc hẳn mẫu thân cũng sẽ không miễn cưỡng, ta sẽ tự mình nói với mẫu thân, khi nào ngươi gặp được ý trung nhân, ngươi muốn gả, ta nhất định sẽ để ngươi đi. Vừa lúc nhân thủ bên ta không đủ, ngươi ở lại cũng có thể giúp ta nhiều việc.”
Tử Quyên nói: “Nô tỳ tạ ơn tiểu thư.”
“Được rồi, ngày mai ca ca trở về, hôm nay ta với ngươi cùng đến Thính Vũ hiên gọi tỷ tỷ cùng đi thỉnh an mẫu thân, thuận tiện thăm tam muội muội.”
Tử Quyên biết, đây là nhị tiểu thư đã chấp nhận mình, vội vàng đi ở phía trước cầm đèn lồng chiếu sáng đường đi.
Hai người chủ tớ cùng nhau đến Thính Vũ hiên, vừa lúc gặp được nha đầu cung kính nói: “Tham kiến nhị tiểu thư, Tử Quyên tỷ tỷ vừa nãy đã đi đâu, đại tiểu thư đã trở về.”
Tử Quyên nói: “Đợi lâu chưa thấy đại tiểu thư trở về, Lạc Tuyết các có việc nên ta trở về, vừa lúc nhị tiểu thư tự mình qua đây, ngươi dẫn đường đi.”
Tiểu nha hoàn gật gật đầu, ở phía trước dẫn đường.
Bên ngoài nhà chính Cúc Thanh bưng trà rót nước hầu hạ, vừa thấy Bàng Lạc Tuyết đến, trong lòng liền khẩn trương.
Bàng Lạc Tuyết chỉ làm như không thấy nét mặt của nàng nói: “Tỷ tỷ có ở đây không?”
“Đại tiểu thư vừa mới tắm rửa xong, đang ở trong thư phòng luyện chữ. Nô tỳ liền đi bẩm báo.”
“Không cần, ta tự mình vào là được rồi, ngươi cùng Tử Quyên ở chỗ này chờ đi.”
Cúc Thanh không dám phản bác, đành phải vâng vâng dạ dạ gật đầu.
Bàng Lạc Tuyết đi tới thư phòng, liền nhìn thấy Bàng Lạc Vũ xõa tóc chuyên tâm viết chữ trên bàn. Bàng Lạc Tuyết đi tới bên cạnh, nàng cũng không cảm giác được, Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy trên giấy một chữ Tấn thật to, đường nét sống động. Không ngờ ngón tay ngươi bị phế mà còn có thể viết ra chữ như vậy, quả nhiên thực công phu, thế là nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ viết chữ này thật là đẹp.”
Bàng Lạc Vũ kinh sợ, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: “Muội muội tới, nha đầu Cúc Thanh này thật là, muội muội tới cũng không báo một tiếng thực sự là thất lễ.”
“Tỷ tỷ viết chữ Tấn này thật không tệ.”
Trong lòng Bàng Lạc Vũ khẩn trương, dùng giấy che lên nói: “Chỉ là đêm nay trong lúc rảnh rỗi, vừa lúc ngón tay bị thương, đại phu dặn ta luyện tập viết chữ nhiều hơn có thể khôi phục ít nhiều.” Nói xong, bày rộ bộ mặt nhàn nhạt đau thương.
Bàng Lạc Tuyết nhìn nàng làm bộ làm tịch, cũng thương tâm nói: “Đều là muội muội không tốt, làm cho tỷ tỷ thương tâm, muội muốn định đến chỗ mẫu thân thăm tam muội muội, tỷ tỷ cũng cùng đi chứ?”
Bàng Lạc Vũ thấy đã thành công dời đi lực chú ý của Bàng Lạc Tuyết, cũng thông thả nói: “Đây là có thể, đã lâu không nhìn thấy tam muội muội, vừa lúc có thể cùng muội muội đến đó.”
Trong thiên điện Cẩm Tú các.
Tiểu Ngọc đang quở trách Bàng Lạc Băng: “Tam tiểu thư, mấy ngày nay, tam di nương mỗi ngày không dễ chịu, người ở đây được hầu hạ no đủ, phu nhân bây giờ nhung nhớ tiểu thư đến sinh bệnh, đại phu nhân hiện tại không cho người đi thăm tam di nương, đáng thương tam di nương bị thương nặng như vậy, còn tâm tâm niệm niệm người nha.”
Bàng Lạc Băng nghe lời Tiểu Ngọc lòng giống như đao cắt, nàng làm sao không muốn trở lại chỗ mẫu thân, mặc dù đại phu nhân đối xử với nàng không tệ, nhưng đến cùng cũng không phải là mẫu thân ruột thịt của nàng, mẫu thân bị thương nghiêm trọng như vậy, nàng lại không thể tránh được, hỏi: “Mẫu thân ta khỏe không? Ta làm sao không muốn trở lại bên cạnh mẫu thân. Tiểu Ngọc ngươi nói ta phải làm thế nào cho được đây.” Nói xong che mặt mà khóc.
Tiểu Ngọc chẳng qua là lo lắng tam tiểu thư còn nhỏ, sợ nàng được đại phu nhân đối xữ tốt mà quên mẫu thân ruột thịt của mình, tam di nương cũng lo lắng như vậy mới trăm kế ngàn phương để Tiểu Ngọc đến cùng nàng. Nhìn vẻ mặt tam tiểu thư bi thương cũng yên lòng nói: “Tam tiểu thư, nô tỳ cũng là do sốt ruột cho di nương, hiện tại phu nhân không cho tiểu thư gặp tam di nương, tiểu thư cần phải tìm cách mới được.”
Bàng Lạc Băng bất quá cũng chỉ là đứa nhỏ mười tuổi, mặc dù tâm tư nhiều lại không biết phải làm thế nào, vẻ mặt mờ mịt nhìn Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía Bàng Lạc Băng nói: “Tiểu thư đưa lỗ tai qua đây.”
Bàng Lạc Băng nghe thấy, cắn răng, gật gật đầu. Vì mẫu thân, nàng cái gì cũng nguyện ý làm.
Bàng Lạc Vũ cùng Bàng Lạc Tuyết cười cười nói nói đi tới Cẩm Tú các, đại phu nhân đang ở trên giường xem thư, cười đến toe toét.
Bàng Lạc Tuyết phất tay cho hạ nhân đi xuống, cùng Bàng Lạc Vũ đi đến bên cạnh Dương thị nói: “Mẫu thân thế nhưng có chuyện gì vui? Lại cười vui vẻ như vậy.”
Dương thị nhìn Bàng Lạc Vũ đang ở đây, tuy nói chuyện lần trước trong lòng có chút xa cách, trên mặt lại không có biểu lộ ra: “Hai người tỷ muội các ngươi thế nào lại rãnh rỗi qua đây, ca ca con gửi thư nói sáng sớm ngày mai về tới, lần này Sách nhi, Trạch nhi cũng đã đại thắng trở về.”
Bàng Lạc Tuyết nói: “Quả thật là chuyện tốt, con cũng rất lâu chưa gặp Nam Cung ca ca, lúc này đại thắng trở về chắc hẳn sẽ được hoàng đế phong thưởng.”
Bàng Lạc Vũ cũng ở một bên nhanh nhẹn gật đầu nói: “Không phải chứ, đại ca cùng Nam Cung ca ca lúc này trở về, chắc hẳn cũng có thu hoạch.”
Dương thị gật gật đầu.
Bàng Lạc Vũ nói: “Hôm nay con cùng Tuyết nhi qua đây là muốn vấn an Băng nhi muội muội.”
Dương thị gật gật đầu nói: “Ngày mai có yến hội, không thể thiếu xã giao, Băng nhi cũng nên học giúp chào hỏi khách khứa.” Thế là nháy mắt với Tử Tước.
Tử Tước gật gật đầu, chỉ chốc lát sau liền dẫn một thân quần áo cạn bích sắc cẩn thận từng li từng tí qua đây hành lễ nói: “Băng nhi thỉnh an mẫu thân. Tham kiến nhị vị tỷ tỷ.”
Dương thị nói: “Hôm nay nhị vị tỷ tỷ tới thăm ngươi, ngày mai đại ca các ngươi trở về, buổi tối nhất định sẽ có yến hội, ngươi cũng ra giúp đi.”
Bàng Lạc Băng gật đầu nói: “Đa tạ mẫu thân.”
Mẹ và con gái bốn người thân thân thiết thiết nói chuyện, liền có hạ nhân đến báo nói lão gia cùng nhị phu nhân đến đây.
Bốn người đứng dậy nghênh tiếp, quả thực thấy nhị phu nhân như chim nhỏ nép vào người Bàng quốc công tiến vào.
“Tham kiến lão gia.”
“Tham kiến phụ thân.”
Nhị phu nhân cũng nhàn nhạt hành lễ: “Tham kiến phu nhân.”
Từ khi nhị phu nhân có quyền quản gia, càng bộc lộ cảm giác chướng mắt với đại phu nhân, bất quá hiện tại không có biện pháp diệt trừ nàng, mặc dù lòng không cam lòng, thế nhưng nhị phu nhân là người hiểu chuyện, nên vẫn còn một chút nhẫn nại.”
Dương thị chỉ nhìn như không thấy cười nói: “Muội muội khách khí, mấy ngày nay cũng làm phiền muội muội.”
Nhị phu nhân chỉ là cười nói: “Làm sao lại nói như vậy, ta cũng là một phần trong nhà, nên vì lão gia phu nhân mà gánh vác, tỷ tỷ không cần khách khí.”
Dương thị chỉ cười không nói gì, Bàng quốc công nói: “Hôm nay sao mọi người đến đông đủ như vậy?”
Bàng Lạc Tuyết nói: “Một phần là sợ muội muội ở chỗ mẫu thân có chỗ bất tiện, cho nên mới đến thăm nàng. Phụ thân cùng nhị di nương thế nào qua đây.”
Bàng quốc công nói: “Ngày mai đại ca con trở về, nhị di nương sợ mẹ của con bận rộn, cho nên đến đây xem có cái gì có thể giúp đỡ hay không.”
Trong lòng Bàng Lạc Tuyết khinh bỉ, quả nhiên, đã có quyền lợi trong tay càng muốn nhiều hơn, nhị di nương này thủ đoạn quả nhiên là lợi hại. Lúc này trong lòng Bàng Lạc Tuyết đối với Bàng quốc công có điều bất mãn, vợ chính của mình ở đây, hiện tại lại thiên sủng thiếp thất.
Thế là nói với Bàng quốc công: “Đại ca trở về, tất cả đều được mẫu thân chuẩn bị xong, l.q.d lại nói Tuyết nhi thân là tiểu thư con vợ cả Bàng quốc công phủ, hiện tại cũng nên học tập quản gia. Tuyết nhi đã bố trí yến hội thỏa đáng, nhị di nương thế nhưng cảm thấy Tuyết nhi có chỗ nào làm không tốt?”
Trong lòng Nhị di nương khó chịu, trên mặt không dám biểu hiện ra ngoài, tươi cười nói: “Nhị tiểu thư làm sao lại nói như vậy, ta chẳng qua là lo lắng phu nhân bận nên mới đến mà thôi, sao dám chất vấn nhị tiểu thư.”
Bàng Lạc Tuyết nói với Bàng quốc công: “Phụ thân cảm thấy bố trí thế nào?”
Bàng quốc công nói: “Vừa đi ngang qua hoa viên, nhìn thấy Tuyết nhi bố trí thật không tầm thường, tự nhiên mà hào phóng. Đã có con giúp đỡ mẹ của con, như vậy là tốt nhất.”
Bàng quốc công nói như thế, nhị di nương cũng không còn cách nào xen mồm, dù sao Bàng Lạc Tuyết mới là tiểu thư chân chính của Quốc công phủ.
Bàng Lạc Vũ nhìn biểu tình của mẫu thân, nàng càng thêm căm hận đại phu nhân và Lạc Tuyết nói: “Phụ thân, mẫu thân cũng là có ý tốt.”
Bàng Lạc Tuyết nói: “Cái này đương nhiên, tỷ tỷ nghĩ sai rồi, muội muội chỉ là cảm thấy trách nhiệm của các di nương đa số chính là lo những việc vặt vãnh, không nên quản đến những chuyện này, tốt nhất không cần lo, chỉ sợ các di nương làm lộn xộn.”
Bàng Lạc Tuyết nói xong hạ chân mày nhìn về phía Bàng Lạc Vũ tiếp tục nói: “Tỷ tỷ dù sao cũng là thứ nữ, có một số việc vẫn là không cần tham dự vào thì tốt, miễn bị người khác nghị luận, có suy nghĩ khác.”
Bàng Lạc Vũ hận không thể xé nát mặt Bàng Lạc Tuyết, lại chỉ có thể cắn răng cười nói: “Đa tạ muội muội nhắc nhở.”
Bàng quốc công nói: “Ngày mai đại ca các ngươi trở về, đã lâu trong nhà không có náo nhiệt. Hôm nay ta cùng phu nhân muốn thương lượng một chút, các ngươi lui ra đi.”
Mặc dù trong lòng Nhị phu nhân thật khó chịu nhưng cũng không thể tránh được. Đành phải lui ra, Bàng Lạc Tuyết cũng nói: “Sắc trời không còn sớm, phụ thân mẫu thân nghỉ ngơi sớm một chút, chúng ta cũng lui xuống.”
Bàng quốc công gật gật đầu. Ba người cáo lui ra.
Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ khó chịu, vẻ mặt Bàng Lạc Băng u sầu, Bàng Lạc Tuyết nói: “Tỷ tỷ không thoải mái sao, sao sắc mặt lại tệ như vậy?”
Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ khẩn trương nói:” Có lẽ do không nghỉ ngơi tốt, sắc trời cũng không còn sớm, ta đi về trước.”
Bàng Lạc Vũ đỡ tay Cúc Thanh đi đến Thính Vũ hiên, Bàng Lạc Vũ nhìn về phía Bàng Lạc Băng nói: “Nếu muội muội có cái gì thiếu có thể nói với ta, không nên tự mình làm chủ, tránh làm hại chính mình.”
Bàng Lạc Băng nói: “Đa tạ nhị tỷ tỷ, mẫu thân đối với Băng nhi vô cùng tốt, Băng nhi không thiếu cái gì.”
Bàng Lạc Tuyết nói: “Thật sự không có?”
Bàng Lạc Băng chột dạ nói, nàng đã đáp ứng Tiểu Ngọc, dù sao trở về chỗ mẫu thân mới là quan trọng nhất, cắn răng ngẩng đầu lên nói: “Đa tạ nhị tỷ tỷ quan tâm, thật sự không có.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Bàng Lạc Băng, ánh mắt dần dần sâu thẳm. Đưa tay sờ sờ đầu của nàng nói: “Trở về sớm một chút đi.”
Bàng Lạc Băng gật gật đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết rồi đi ra ngoài, nắm thật chặt nắm tay, người không vì mình trời tru địa diệt.