Bàng Lạc Tuyết vừa ra khỏi viện liền nhìn thấy Tử Quyên đang chờ đợi ở đó, thế là cười cười: “Nhìn vẻ mặt tỷ sốt ruột, đã có chuyện gì sao?”
Tử Quyên nói: “Là Liên Diệp trở về nói có chuyện tìm người, tiểu thư có lời muốn nói cùng tứ di nương sao, chẳng lẽ người đã quên ban đầu bà ấy đã vu tội cho phu nhân.”
Bàng Lạc Tuyết cười cười: “Chỉ là thấy bà ấy đáng thương, vốn tứ di nương xuất thân không tốt, mặc dù có chút thông minh, dù sao cũng không có tâm tư gì lớn, chờ bà ấy nghĩ thông suốt, tự nhiên nguyện ý giúp mẫu thân một phen.”
“Nhị tiểu thư suy nghĩ thật là chu đáo, phu nhân biết nhất sẽ định hài lòng.” Tử Quyên nói.
Bàng Lạc Tuyết cũng không phủ nhận.
“Nhị tiểu thư, phu nhân phái người đến nói đại công tử ngày mai trở về, chắc hẳn trong nhà muốn sớm chuẩn bị một chút, người giúp xem lại bố trí, đại công tử trở về trong nhà nhất định sẽ tổ chức yến hội, cho nên trong nhà sẽ chỉnh chu lại, phương diện bố trí sẽ nhờ nhị tiểu thư người.” Tử Quyên nói.
“Ngày mai ca ca trở về, thế thật sự quá tốt, chắc hẳn mẫu thân cũng có thể phát tiết, không cần nóng ruột nóng gan ở trong người. Chuyện bố trí lúc trở về mẫu thân đã nói cho ta biết, để cho mẫu thân ta chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Bàng Lạc Tuyết một đường trở lại Lạc Tuyết các, Liên Diệp đã đợi một lúc lâu, vừa thấy Bàng Lạc Tuyết liền vội vàng tiến lên đón, Bàng Lạc Tuyết phất phất tay, Tử Quyên cung kính lui ra, tiểu chủ tử thế nhưng càng ngày càng có khí phách.
Bàng Lạc Tuyết ngồi ở bên cạnh bàn tự rót cho mình chén nước, lại rót cho Liên Diệp một chén hỏi: “Thế nhưng Thích Dao tỷ có chuyện gì?”
Liên Diệp trả lời: “Chỗ Dao tỷ tỷ trái lại không có chuyện gì, Liên Ngẫu đã dựa theo lời tiểu thư phân phó bắt đầu thu mua lương thực, đã có hiệu quả. Còn có, Dao tỷ tỷ gọi tỷ hôm nay cần phải đi tới Thích phủ, còn là chuyện gì, Dao tỷ tỷ trái lại cũng không nói.”
Nàng gật gật đầu: “Gần đây vất vả cho hai người rồi, hôm qua lão phu nhân thưởng vòng tay phỉ thúy, ta nhìn thấy rất đẹp, liền cho ngươi với Liên Ngẫu. Đúng rồi ta bảo Liên Ngẫu thu mua tửu lâu thế nhưng đã làm xong chưa?”
“Hồi tỷ tỷ, việc đã làm xong, mặc dù có người quấy rối, nhưng đã được Thích Dao tỷ tỷ tìm cách giải quyết, tửu lâu trong kinh thành trên danh nghĩa Dao tỷ tỷ đã thu được năm nơi, Đế Cư lâu chúng ta cũng đã bỏ vào túi, thêm việc Dao tỷ tỷ toàn lực hỗ trợ, đầu bếp tốt nhất đều ở tửu lâu của chúng ta, ngay cả đệ nhất Lâm Giang lâu cũng không làm ăn phát đạt nữa, bất quá Dao tỷ tỷ nói ông chủ Lâm Giang lâu không phải người hiền lành, may mà có Lâm Thanh Lâm công tử, mấy lần ông chủ Lâm Giang lâu làm khó đều được Lâm công tử giúp giải quyết.” Liên Diệp từng chút từng chút trả lời.
“Vậy bây giờ ta liền đi Thích phủ tìm Thích Dao, muội đi cùng ta, thuận tiện đi xem Liên Ngẫu.”
“Vâng, tỷ tỷ.”
Bàng Lạc Tuyết về phòng thay đổi y phục lại, mang sa lên mặt, cùng Liên Diệp từ cửa sau ra, ngồi lên xe lập tức đi đến Thích phủ.
Bàng Lạc Tuyết đang nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ vài chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, đột nhiên xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Liên Diệp không vui nói: “Ngươi lái xe làm sao vậy, làm quấy nhiễu tiểu thư.”
Người đánh xe vội vàng nói: “Có một đứa nhỏ nằm trên đường, hình như là đang bị thương.”
“Vậy xuống xe cho đứa nhỏ một chút bạc, đừng làm chậm trễ hành trình của tiểu thư.” Liên Diệp không vui nói.
Bàng Lạc Tuyết vén rèm cửa sổ lên, nhìn thấy một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi nằm trên mặt đất, trên đùi đầy máu tươi, tư thế của đứa nhỏ này thật kỳ quái, hình như đang ôm thứ gì trong lòng.
Thế là nàng đỡ tay Liên Diệp xuống xe, ra ý bảo người đánh xe ôm đứa bé này đến, ai ngờ người đánh xe còn chưa động, liền thấy đứa bé này trong lòng giật giật, người đánh xe hoảng sợ, l.q.d không dám tiến lên, Bàng Lạc Tuyết tự mình tiến lên, Liên Diệp vội vàng chặn ở phía trước nói: “Tỷ tỷ đứng một bên đi, những chuyện nhỏ nhặt này cứ giao cho muội. Tốt xấu gì cũng theo Dao tỷ tỷ học được một vài chiêu.”
Trong lòng Bàng Lạc Tuyết biết Liên Diệp là quan tâm đến an nguy của nàng, trong lòng ấm áp, giọng điệu chầm chậm: “Hắn bị thương nặng như vậy, làm sao có khí lực thương tổn ta. Mau một chút dìu hắn đến đây, ta xem trong ngực hắn tựa hồ là có thứ gì.”
Liên Diệp tiến lên một bước đỡ thiếu niên kia xoay người lại, chỉ thấy hắn mặc dù toàn thân bẩn thỉu, thế nhưng xác thực ngũ quan tuấn lãng, chỉ là thật sự rất gầy yếu, trong ngực của hắn ôm một em bé khoảng chừng năm tuổi, nắm thật chặt y phục của hắn, trong đôi mắt thật to tràn đầy kinh hoàng, tiểu hài tử này trái lại thật đáng yêu. Chỉ là thực nhát gan, nắm thật chặt y phục của thiếu niên đang hôn mê kia, một câu cũng không nói.
“Tiểu hài tử, người nhà của ngươi ở đâu?” Liên Diệp hỏi.
Tiểu hài tử ngẩng mặt lên nhìn Liên Diệp liếc mắt một cái, lại chăm chú chôn mặt ở trong lòng thiếu niên kia.
Bàng Lạc Tuyết nói với hắn: “Chắc hẳn lời nói tỷ tỷ ngươi cũng nghe hiểu được, ca ca này bị thương, ngươi nếu không muốn hắn chết, thì cùng đi với chúng ta đi.”
Tiểu hài tử nghe thấy vậy liền ngẩng đầu, mắt to chớp chớp, cuối cùng cái hiểu cái không gật gật đầu, nàng đưa tay sờ sờ mặt đứa trẻ, nhìn đôi mắt đứa trẻ này trong suốt phản chiếu lại hình dáng của nàng, đột nhiên nhớ lại kiếp trước nàng không thể sinh ra đứa nhỏ, mũi đau xót. Thân thủ ôm lấy đứa bé, không đếm xỉa đứa bé bẩn thỉu tay cầm lấy sa y màu trắng của nàng, Liên Diệp cùng người đánh xe cùng nhau đỡ thiếu niên kia lên xe, nhanh chóng lái xe đi đến Thích phủ.
Bàng Lạc Tuyết ôm thân thể mềm mại trong lòng, tiểu hài tử này tựa hồ thực nhát gan, đôi mắt chưa từng rời đi thiếu niên đang hôn mê kia, lại duỗi tay kéo mạng che mặt của Bàng Lạc Tuyết xuống.
Bàng Lạc Tuyết cũng không tức giận, một lớn một nhỏ cứ yên tĩnh nhìn nhau như vậy.
Tới Thích phủ, Liên Diệp gọi người tới giúp, tiểu hài tử trong lòng Bàng Lạc Tuyết giống như rất vội muốn giãy giụa chạy theo, Bàng Lạc Tuyết nói: “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ cứu sống hắn. Ngươi ngoan ngoãn , mới có thể làm cho hắn nhanh trị hết thương tích được.”
Đứa nhỏ ở trong lòng cũng không lộn xộn nữa, hai mắt thật to chớp chớp, ôm thật chặt cổ Bàng Lạc Tuyết, thân thể nhỏ run nhè nhẹ, Bàng Lạc Tuyết dịu dàng vỗ vỗ lưng bé, động tác này là ở kiếp trước Bàng Lạc Tuyết ảo tưởng vô số lần mong chờ hài tử của mình như thế.
Lúc Thích Dao đi ra nhìn thấy trên mặt Bàng Lạc Tuyết còn nhỏ mà lại hiện ra tình cảm của người mẹ dành cho con.
Thích Dao cũng hoảng sợ, vội hỏi: “Tuyết nhi, đứa bé này là…?”
Bàng Lạc Tuyết thấy vẻ mặt Thích Dao khiếp sợ, trừng nàng một cái nói: “Đây là ta ở trên đường gặp được, người kia đang bị thương nghiêm trọng, ngươi mau một chút mời đại phu đến đây trị thương cho hắn. Còn đứa bé này đi cùng hắn, chỉ có điều đang bị khiếp sợ.”
Thích Dao lập tức thở phào nhẹ nhõm nói: “Thật tốt thật tốt, ta còn tưởng rằng mấy ngày không thấy, Tuyết nhi liền có một đứa nhỏ lớn như vậy.”
Bàng Lạc Tuyết cũng bất đắc dĩ, Thích Dao này càng ngày càng không đứng đắn, bản thân nàng bất quá chỉ mới mười ba tuổi, sao có thể có hài tử lớn như vậy, tức giận nói: “Tỷ mau một chút, nếu có chuyện gì muội sẽ không để yên cho tỷ.”
Trên mặt Thích Dao có chút bất đắc ý: “Muội yên tâm, dù cho chỉ còn một hơi thở, ta cũng làm cho hắn sống lại.”
Bàng Lạc Tuyết nghi hoặc, vừa định hỏi, liền nghe thấy Thích Dao gọi vào: “Sư huynh, ngươi còn không mau ra đây một chút, nếu đã chết, muội sẽ đánh huynh sống lại.”
Thích Dao luôn luôn trầm ổn, khó thấy được có lúc bướng bỉnh như thế.
Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, một nam nhân mặc cẩm y ngọc bào bước ra từ trong phòng, mắt hoa đào hẹp dài, môi mỏng, tóc đen chỉ dùng một cây trâm ngọc tử bới lên, bộ dáng bất đắc dĩ.
Người này là thái tử nước Nam Chiếu Sở Mộc Dương.
Lần đầu tiên Sở Mộc Dương nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết là một hình tượng như thế này: Tiểu sư muội nhe nanh múa vuốt kêu tên của hắn, đứng bên cạnh là một hình dáng tiểu cô nương ước chừng mười ba tuổi, áo trắng như tuyết, chân mày như núi xa, hai mắt thật to lại giống như suối sâu thăm thẳm, môi nhỏ kinh ngạc khẽ nhếch, trong lòng ôm một tiểu hài tử, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía sư muội của mình. Lúc này bộ dáng của Bàng Lạc Tuyết chiếu vào trong lòng Sở Mộc Dương cấm rễ thật sâu, cũng không phai nhạt………