Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 314: Như người dưng nước lã

Edit: Sóc Là Ta - 

Tâm tư hoàng đế thực sự rất độc ác, hắn không những muốn hại chết hoàng hậu, mà còn có dã tâm muốn mối quan hệ giữa hoàng hậu và phủ Bàng Quốc Công thậm chí là mối quan hệ giữa dòng họ Nam Cung và phủ Bàng Quốc Công tan rã. Khi đưa ra lệnh chiếu chỉ cho người nam tử duy nhất của phủ Nam Cung đến biên quan để rèn luyện thì cũng cho thấy dã tâm của người hoàng đế này là muốn nuốt cả Nam Cung gia và phủ Bàng Quốc Công rồi.

Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng hậu: "Mẫu hậu, nhi thần có một chuyện không rõ, kính xin mẫu hậu giải thích nghi hoặc giúp nhi thần."

Hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Hỏi đi."

"Nhi thần muốn biết nương nương có liên quan đến những hành động của hoàng đế hay không?” Bàng Lạc Tuyết nhìn vào mắt hoàng hậu nói.

Hoàng hậu mỉm cười nói: "Rốt cuộc con vẫn là một cô nương thông minh nhất. Vậy con muốn mẫu hậu làm gì thì mới tin?"

Bàng Lạc Tuyết hiểu rõ ý của hoàng hậu chính là những việc này đều do một tay hoàng đế làm.

Hai bàn tay Bàng Lạc Tuyết nắm chặt, người hoàng đế này thực sự là “rất tốt”.

"Tuyết Nhi, hiện giờ hoàng đế đang cảm thấy căm ghét tất cả các chướng ngại vật cản trở hắn. Vì thế hắn muốn tiến hành thanh tẩy một lần đối với triều đình và hậu cung chúng ta đây."

"Tuyết Nhi hiểu rõ. Mẫu hậu,Tuyết Nhi có một bình dược gọi là thù đồ dược, có lẽ sẽ có chút hữu dụng với mẫu hậu."

Bàng Lạc Tuyết lấy ra một bình sứ..màu trắng, trên bình chỉ có khắc một đóa hoa màu tím nhạt.

Hoàng hậu nhận chiếc bình sứ nhìn một chút: "Thù đồ dược sao? Tên nghe thật hay"

Bàng Lạc Tuyết mỉm cười nói: "Dược này có tác dụng thúc tình (giống một loại thuốc xuân dược vậy) rất hiệu quả."

Hoàng hậu cười có thâm ý khác: "Xem ra Tuyết Nhi đã có chủ ý."

Bàng Lạc Tuyết mỉm cười "Loại qua đến qua loại đậu đến đậu (tương tự câu thành ngữ “bánh ít có đi thì bánh quy có lại” ý chỉ mình làm thế nào với người khác thì sẽ nhận lại kết quả giống như vậy). Rốt cuộc loại quả đắng như thế này chỉ có một mình hoàng đế ăn mà thôi."

"Tuyết Nhi nói không sai, dược này rất thích hợp với hắn mà tác dụng phụ của nó có thể trừ cỏ tận gốc."

Bàng Lạc Tuyết khẽ gật đầu

"Tuyết Nhi nói vậy thì mẫu hậu yên tâm, dược này chắc chắn sẽ có tác dụng. Người đâu tiễn công chúa ra ngoài." Hoàng hậu nói.

"Thưa hoàng hậu nương nương."Bàng Lạc Tuyết đội mũ lên đầu mình nhìn hoàng hậu nương nương.

"Sao vậy?"

Bàng Lạc Tuyết nhìn xuống bụng của hoàng hậu nương nương.

"Vừa nãy nhi thần ngửi thấy một mùi vị quen thuộc, hẳn là mùi hương từ trên người của công chúa Vũ Dương toả ra. Mùi này có thể làm cho người khác luôn luôn cảm thấy vui vẻ lạc quan yêu đời nhưng nó lại có một chỗ hổng chính là nếu ai ngửi mùi này quá nhiều sẽ có thể bị sẩy thai thậm chí vô sinh.”

Hoàng hậu gật gù, nở nụ cười: "Chắc hoàng đế đang cho rằng quý nhân Vũ Dương là kẻ đáng thương."

Bàng Lạc Tuyết mỉm cười nói với hoàng hậu: "Sau này, khi hoàng thượng ban thưởng thứ gì thì mong nương nương đừng dùng đến. Nương nương, người  hãy nhìn loại trà nhân đào này, tuy ngon nhưng không tốt đối với thai nhi. Hoàng Đế đã ra tay rồi, nương nương cũng nên cẩn thận. Nương nương chỉ còn khoảng nửa tuần trăng thì lâm bồn, nên nhi thần sợ Hoàng Đế đang không muốn có đứa bé này."

Hoàng hậu sờ sờ bụng mình: "Đứa bé này là nhi tử của bổn cung. Nó thật có số khổ, chính phụ thân ruột thịt mà cũng không muốn có nó."

"Vậy sau này nương nương phải làm thế nào? Hay là Tuyết nhi phái người  đến đây bảo vệ người."

"Tuyết Nhi yên tâm. Ta tự có cách thu xếp. Trời cũng đã khuya lắm rồi, con mau nghỉ sớm một chút thôi.”

"Tuân lệnh, mẫu hậu."

Bàng Lạc Tuyết đi ra ngoài nhìn thấy Triệu Chính Dương đang đứng ngoài cửa chờ mình. Ánh mắt hoà vào đêm tối, trông hắn cực kỳ lạnh lùng.

"Tuyết Nhi bái kiến Vương gia."

Triệu Chính Dương gật gù.

"Công chúa đi thong thả."

Bàng Lạc Tuyết mỉm cười hành lễ; hai người chỉ gặp thoáng qua mà trong phút chốc cả hai đều quay mặt đi như chưa từng quen biết. Vào thời điểmđó, khoé mắt long lanh của Bàng Lạc Tuyết trông như có nước chỉ chực tuôn ra như sóng biển cuồn cuộn đột ngột kéo tới. 

"Tuyết Nhi, có thật là phải như vậy không? Có thật là không có lựa chọn khác không? "

"Huynh có biết, người kia là ai?"

"Huynh biết nhưng Bàng Lạc Tuyết, nếu muội chấp nhận thì chúng ta cũng có thể mà."

"Ha ha, chúc Vương gia ngủ ngon!"

Bàng Lạc Tuyết nhìn bóng lưng Triệu Chính Dương dần khuất mà nước mắt dâng trào.

Bàng Sách nhìn Bàng Lạc Tuyết khổ sở, nước mắt trên mặt nàng cũng từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Muội muội, sao rồi?"

"Là hoàng thượng!" Bàng Lạc Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.

"Giờ huynh sẽ lập tức đi giết chết tên hôn quân kia."

Bàng Sách muốn làm thịt tên hoàng đế kia ngay lập tức.

"Ca ca, được rồi! Sẽ có người lấy mạng của Die nd da nl e q uu ydo n, 

, die,n; da.nlze.qu;ydo/nnhắn, mà nếu hắn cứ vậy mà chết thì lợi cho hắn quá rồi."Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng.

Nàng nhìn bầu trời đêm nói: "Ca ca, sắp trở trời rồi."

.........

Ba ngày sau, trời đột nhiên trở lạnh, bầu trời bắt đầu lất phất hoa tuyết, phủ Bàng Quốc Công bao phủ một không khí ảm đạm và bi thảm.

Bàng Lạc Tuyết nhìn thân thể Bàng Quốc Công càng ngày càng tệ thì trong lòng cũng đã bình tĩnh. Nàng nhìn chung quanh, người của Bàng gia đã gầy đi rất nhiều.

Lại qua mấy ngày, Bàng Lạc Tuyết bẩm tấu lên Hoàng Đế về việc thành thân của công chúa Trường Nhạc và Bàng Sách. Hoàng Đế nhìn Bàng Lạc Tuyết kiên quyết như vậy cũng đành chấp nhận chuyện này.

Bàng Lạc Tuyết không hề nói gì với Bàng Sách nhưng nàng cảm thấy thật ra lão hoàng đế này cũng không  để ý nhiều đến Vinh Thân vương. Nhưng vì không muốn đêm dài lắm mộng, nàng vẫn quyết định thành thân thì tốt hơn. 

Ba ngày sau nữa, tuy Bàng Sách, một thân tân lang với y phục màu đỏ trông thật phong thần tuấn lãng nhưng trên mặt lại không có chút vui vẻ nào.

Y phục màu vàng có thêu chim phượng hoàng bay lên trời chói lọi rực rỡ trên người của công chúa Trường Nhạc khiến nàng nổi bật giữa đám người chung quanh. Toàn thân điểm đầy châu ngọc, phượng quan như ẩn như hiện muốn che giấu dung nhan mỹ nhân dưới lớp vải vóc kia.

Cẩm Tây hồng trang có thêu sợi vàng rộng rãi với tay áo lớn đơn giản, trên áo còn có thêu hoa văn uyên ương, trước ngực còn có một viên khảm Hồng Bảo Thạch bằng vàng ròng. Áo khoác màu hồng nhạt hình chim Khổng Tước kết hợp với khăn quàng vai thêu Vân Kim, nhìn chim Khổng Tước xòe đuôi trông thật sống động. Còn lại là đôi chim vân hạc được thêu màu hồng đang uốn lượn quanh bầu trời. Quần dài lượt là thanh thoát, phía trên còn có cặp đôi đồng tử đang đứng chúc phúc, bên dưới có đính sợi vàng kéo chấm đất, trên y phục còn có nạm ngọc ngũ sắc. Nàng cất bước đi như có tiếng suối chảy róc rách, búi tóc ở giữa đầu có cài thêm hoa sen uyên ương, hai bên còn để đế hoa sen, buông xuống xoắn thành hai cỗ san hô trân châu. Cái ấn màu xanh ngọc do hoàng đế ngự ban ôm hết trán nàng khiến ai nhìn cũng không rời mắt nổi. 

Ánh mắt sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, làn da trắng mịn ướt át, đôi môi mỏng như hoa hồng mới nở e ấp nụ hoa ướt át. Tóc dài búi lên, rồi lại xoã xuống vài lọn khiến nàng càng thêm quyến rũ. Dải lụa có thêu đóa Mẫu Đơn nạm ngọc xinh đẹp tuyệt trần, uốn lượn quanh eo nàng kết hợp với mũ phượng, trông nàng đẹp như đóa hoa sen e ấp nở vào đầu thu. 

Y phục của công chúa Trường Nhạc chính là do một tay đại phu nhân chuẩn bị, Trường Nhạc nhìn mình trong gương, hít thở sâu không tin người trong gương chính là mình.

"Thành thân vào lúc này cũng là một chuyện tốt."

Vinh thân vương đứng phía sau công chúa Trường Nhạc nhẹ nhàng nói. 

Hết chương 314.