Trong đại sảnh xa hoa phung phí, trên lầu, phòng ba người nhàn nhạt cạn chén. Tấn vương ngồi ở chủ vị, ngồi bên cạnh là hai vị công tử, một nhạc công tỳ bà ngồi ở một bên đàn.
Tấn vương không có nửa phần không kiên nhẫn, trái lại vẻ mặt Tô Ấp thật không kiên nhẫn, "Chỉ là một cầm cơ mà thôi, mà cái giá thật lớn thật không tầm thường."
Tấn vương lắc đầu cười bất đắc dĩ, “Tính tình Tô Ấp luôn luôn cổ quái, để cho hắn đợi lâu như vậy cũng là kỳ tích.”
Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết cùng nhau đi tới, vừa mới đi tới cửa, đương nhiên nghe thấy lời nói bên trong. Thích Dao hung hăng nắm nắm tay lại, hít sâu một hơi ngăn chặn phẫn nộ, l.q.d thầm nghĩ: ‘Nếu như không phải không muốn Tuyết nhi chịu thiệt, đương lão nương ta nguyện ý tới đây, thật sợ ta nhịn không được một kiếm giết chết ngươi.’
Bàng Lạc Tuyết nhẹ nhàng nắm lấy tay Thích Dao, Thích Dao nhìn Bàng Lạc Tuyết cười cười, gõ cửa đi vào.
Quả nhiên, Tấn vương vẫn cười dịu dàng ấm áp như vậy, ngọc thụ lâm phong, Tô Ấp thì mặt đen xuống, Lâm Thanh trái lại thích thú thưởng thức bộ tranh vẽ trong phòng.
Thích Dao cố ý giả ngu cười nói: “Công tử đợi lâu, không biết là vị công tử kia là muốn nghe Như Yên của chúng tôi đàn sao?”
Tô Ấp sắc mặt càng đen, thầm nghĩ: ‘Nghe đàn là do Tấn vương phân phó, chẳng lẽ còn không cho phép bọn họ nghe?’ Liền hỏi: “Như Yên cô nương cầm kỹ hơn người, hai người chúng ta cũng là muốn nhờ vào phúc của Tấn vương gia, muốn nghe Như Yên cô nương đàn lại một khúc.”
Trong lòng Thích Dao cười lạnh, mấy người này sao da mặt lại dày như vậy, bèn cầm cây quạt lên nhẹ nhàng quạt hai cái cười nói: “Ăn chực thì Dao Cơ ta trái lại thấy qua rồi, nghe chùa là lần đầu tiên thấy, xem ra cũng thật là mới mẻ.”
Trong nháy mắt sắc mặt của Tô Ấp trở nên đỏ, nghĩ hắn đường đường là công tử thừa tướng vậy mà lại ở Thúy Vi lâu của người ta nghe chùa, nói ra cũng không sợ mọi người cười nhạo sao.
Tấn vương ngồi ở một bên nhìn thấy sắc mặt Tô Ấp không đúng, Tô Ấp đối với hắn còn có chỗ dùng, lúc này không thể ủy khuất hắn, thế là nói với Thích Dao: “Dao lâu chủ, một l.q.d người vui không bằng mọi người cùng vui, hôm nay bản vương mời hai vị công tử cùng nhau nghe, chắc hẳn Như Yên cô nương cũng sẽ không chú ý đúng không?” Nói xong nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết là ai, hận không thể đi tới lột sống cái mặt nạ dối trá kia của Tấn vương ngươi.
Bàng Lạc Tuyết thi lễ nói: “Như Yên đa tạ Tấn vương đã xem trọng, chỉ là tiểu nữ có quy tắc, một tháng chỉ đàn một lần. Hôm nay cũng là nễ mặt mũi Dao lâu chủ nên phá lệ, vừa rồi cũng đã nói qua, nếu như vương gia muốn nghe, để nhị vị công tử đến l.q.d phòng khách ngồi đợi một chút. Hoặc là hôm nay sẽ cho Tấn vương gia mặt mũi, liền gấp ba giá tiền này lên, các vị đều là công tử thế gia, chắc hẳn cũng sẽ không để ý chút tiền này. Xem như là tâng bốc Thúy Vi lâu của chúng ta một lần, vương gia nghĩ như thế nào?”
Sắc mặt Tấn vương trở nên âm trầm thầm nghĩ: “Tiểu nữ tử này một cái hai cái trái lại thật lợi hại, thật cho là ta ngồi không sao? Ta trái lại muốn nhìn xem thế nào, thế là cười nói: “Tiếng đàn của Như Yên tiểu thư tinh diệu dù cho phải trả giá gấp năm lần l.q.d cũng đáng giá. Chắc hẳn dung mạo của tiểu thư tuyệt đỉnh giống như tiếng đàn, chỉ là tiểu thư lấy khăn the che mặt lại, mặc dù tăng thêm cảm giác thần bí, thế nhưng đích thực là không được hoàn mỹ. Ta nói như vậy, tiểu thư không ngại tháo xuống mạng che mặt, tiểu vương nguyện ý đem giá trả gấp năm lần.”
Trong lòng Tấn vương nghĩ, thật muốn biết ngươi là thần thánh phương nào, đột nhiên liền xuất hiện ở kinh thành, lại bất ngờ mua Di Hồng viện, phải biết rằng, bước tiếp theo chính mình liền tính toán mua nơi này, nếu là có thể kết giao, chắc hẳn hai nữ nhân này là quân cờ không tồi.
Trong lòng Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết chán ghét đến cực điểm, Bàng Lạc Tuyết nói: “Tiểu nữ cầm cơ vụng về, may mắn hiếm thấy được lâu chủ thưởng thức. Nếu Tấn vương muốn lấy khăn che mặt của tiểu nữ xuống lại trả giá gấp năm lần, tiểu nữ đương nhiên tuân mệnh, chỉ là nếu làm tổn hại đến danh tiếng của Tấn vương, tiểu nữ là vạn vạn không dám gánh chịu.”
“Sẽ mang danh tiếng thế nào?” Tấn vương hỏi.
"Tấn vương gia xem tài lấy sắc, lời này….. " Bàng Lạc Tuyết ủy ủy khuất khuất nói.
Thích Dao cũng nói: “Danh tiếng Vương gia chỉ cần nghe là biết, Dao Cơ cho dù ở nơi hẻo lánh cũng có thể nghe thấy, mà vì việc nghe đàn này, sợ là không ổn. Không thì thế này, giá tiền này Tấn vương đã nói, vương gia miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, vương gia cũng nói, vui vẻ một mình không bằng vui chung, không bằng để Như Yên cô nương đánh đàn ở đại sảnh, các vị cũng có thể nghe, cũng coi như cho Tô công tử thể diện.”
Sắc mặt Tấn vương đã đen không thể đen hơn, Tô Ấp cùng Lâm Thanh trái lại bị câu nói của Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết dọa sợ, hai vị cô nương này trái lại ăn ý, không công mà lấy bạc cũng không nói, ngay cả tập trước cũng không có, Tấn vương chỉ có thể đồng ý, nếu như không đồng ý, thanh danh sau ngày hôm nay trái lại sẽ nhiều hơn tượng tượng.
Tấn vương dù sao cũng là con cháu hoàng gia lăn lộn trong hoàng cung cũng rất lâu, cúi đầu ngẩng đầu trong nháy mắt sắc mặt biến đổi như bình thường: “Đa tạ nhị vị cô nương đã lo lắng vì bản vương mà trù tính như vậy, nếu nhị vị cô nương đã nói như thế, ta nếu như không đồng ý, trái lại có vẻ bản vương không có cho người mặt mũi, đã như vậy, vậy thì mời Như Yên cô nương vì mọi người chúng ta đánh đàn một bài đi.”
Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy giảo hoạt trong mắt đối phương, cả người vui vẻ nói tiếng xin cáo lui.
Lúc này trong lòng Tấn vương chính là phiền muộn, nghe đàn một bài mất trắng hai vạn năm ngàn lượng, chính mình còn không được nghe thoải mái, sắc mặt đó hết mức đặc sắc.
Tô Ấp cùng Lâm Thanh liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy kinh ngạc trong mắt đối phương. Tấn vương luôn luôn là một chính nhân quân tử rộng lượng cẩn thận. Lúc này tấn Vương lại trở nên hung bạo nổi gân xanh, mặc dù tận lực che giấu, thế khớp xương nắm gắt gao đều trở nên trắng tái.
Tấn vương chuyển chú ý tới ánh mắt của hai người kia, nghĩ đến chính mình đã cực lực che giấu tính tình thực sự, sao có thể bởi vì hai tiểu nữ tử mà phá vỡ, thế là cười nói: “Lâu chủ Thúy Vi lâu này quả nhiên là thú vị, cô nương Như Yên này cầm kỹ cũng thật không tệ.”
Hai người đều phụ họa gật đầu, trong lòng lại cảm thấy chán ghét, giống như bộ dạng mới xuất hiện vừa nãy không phải là hắn. Lúc này phòng khách yên tĩnh lại, ba người trong lầu nhìn ra ngoài.
Lúc này, Thích Dao đứng ở lầu hai, vỗ tay hai cái, ý bảo mọi người im lặng: “Hôm nay Tấn vương dùng hai vạn năm ngàn lượng để cô nương Như Yên đàn một bản cho mọi người nghe, có thể thấy Tấn vương đối với Như Yên cô nương chúng ta rất hài lòng, hôm nay cũng là nhờ phúc của Tấn vương gia, vui vẻ một mình không bằng mọi người cùng vui, hôm nay Như Yên liền ở tại đại sảnh khảy một bản.”
Nói xong, Bàng Lạc Tuyết ôm lấy cây đàn hướng đến cầm đài, tùy ý khảy một bản Hàn Giang Nguyệt, làn điệu đơn giản, thủ hạ của Bàng Lạc Tuyết lại hơn mấy phần tâm sự nặng nề, người ở chỗ này đều có chút chìm đắm trong tâm sự của chính mình.
Tấn vương cũng không ngoại lệ, nghe được Thích Dao nói mình trả hơn hai vạn để nghe cầm, hận không thể tự mình đi lên che miệng của nàng lại, chuyện này nhất định sẽ bị phụ hoàng mắng. Mà tiếng đàn của Bàng Lạc Tuyết hình như có ma lực, Tấn vương nghĩ mẫu phi chính mình mặc dù chỉ là một cung nữ, thế nhưng lúc chính mình năm tuổi lại bị phụ hoàng chính mình sát hại, hắn bị cho là con hoang đưa đến chỗ Võ Hiền Phi, làm con trai của nàng, mỗi ngày hắn đều phải chịu đựng cái bà ấy kia răn dạy, hắn hận không thể một đao giết chết nàng.
Tấn vương dần dần lạc lối, làm cho Lâm Thanh cùng Tô Ấp nhìn thấy, tự nghĩ hảo hữu sợ là không đơn giản như vậy, trong lòng tình nghĩa thân thiết đối với Tấn vương cũng lạnh nhạt ba phần.
Một bản kết thúc, Tấn vương như chìm vào giấc mộng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Vội vã nói lời xin lỗi, cho người để bạc lại, tự mình về phủ trước.