Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 257: Thiên tai ập đến

Bàng Lạc Tuyết nhìn đôi vòng ngọc có khắc hình nam tử hán lồng vào nhau không thể không bội phục. Gia tộc Nam Cung quả thật là nhân vật thần kỳ, không nghĩ tới bọn họ lại có thể khắc hai người nam tử hán vào chiếc vòng ngọc như vậy.

Thích Dao liếc mắt nhìn nói: “Gia tộc Nam Cung cũng thật xấu xa, vòng tay quý hiếm như vậy mà làm bằng chất liệu thô sơ, giòn tan, lỡ chẳng may ai đeo có bị té ngã bể nát thì không phải không thể tìm được chiếc nữa sao?”

“Thích Dao, tỷ nói rất đúng.” Bàng Lạc Tuyết nhìn vật liệu tạo thành vòng ngọc tốt như vậy, nếu bể nát sẽ rất đáng tiếc. Nàng nhìn qua từng đường nét khắc họa lại nhìn qua khung cảnh được khắc trên vòng ngọc thì cảm thấy nơi này thật rất quen thuộc.

“Tuyết Nhi, muội có cảm thấy khung cảnh này rất quen thuộc không?” Thích Dao cũng cảm thấy nơi này cũng rất quen thuộc.

Bàng Lạc Tuyết nhắm mắt lại, trong đầu nhanh chóng thoáng hiện lên một cảnh tượng khác. Nơi này chính là nơi nàng cho xây dựng lại, cách núi không xa.

“Tuyết Nhi, có trùng hợp như vậy không? Đây là nơi của chúng ta mà.” Thích Dao mở to hai mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết.

“Nơi này rất gần với Bắc Yến quốc,, xem ra trời cao cũng đang giúp chúng ta. Muội cũng đang lo lắng không nghĩ ra được cách nào giúp Tiểu Tứ Tử đoạt lại món đồ kia.” Bàng Lạc Tuyết từ tốn nói.

Thích Dao gật gù.

“Ngủ đi, hôm nay không cần phải đi, chắc ngày mai sẽ bận rộn lắm đây.” Bàng Lạc Tuyết nói.

“Ừm......”

...............................................................

Ngày hôm sau, Bàng Lạc Tuyết dẫn Thích Dao ra ngoài. Trước kia nàng đều mang mặt nạ da người ra ngoài lần này có mấy người nhận ra tiểu công tử kia chính là nàng.

“Tuyết Nhi, ta mới vừa nhận được tin tức, phía nam đột nhiên có mưa đá. Các loại lương thực toàn bộ bị hủy, năm nay sợ là không thu hoạch được một hạt gạo nào.” Khuôn mặt Bàng Sách tỏ vẻ nghiêm trọng, vốn đã đến mùa thu hoạch nhưng lại đột nhiên xảy ra thiên tai. Có thể nói toàn kho lúa ở Đông Tần quốc đều tập trung về phía nam mà nguồn lương thực dự trữ cũng hầu hết nằm ở phía nam. Mưa đá không những khiến mùa màng thất thoát mà còn khiến nhân dân bị tổn thất nặng nề.

Bàng Lạc Tuyết và Thích Dao nhìn nhau một chút, khẽ cau mày. Đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén: “Ca ca, chúng ta không cách nào ngăn chặn được thiên tai. Chúng ta đã có nguồn dự trữ sẵn trong kho, có thể đủ cho nhân dân bá tánh thoát khỏi kiếp nạn lần này. Biểu ca cũng không cần lo lắng cho nhân dân bá tánh ở Đông Tần quốc này nữa.”

Thương mại của Đông Tần quốc hầu như đều bị Tấn vương tham ô làm cho lũng đoạn. Đời trước đã từng trải qua, nàng biết đầu năm lương thực bao la, có thể nuôi đủ cả Đông Tần quốc, mà thậm chí thu hoạch nhiều đến nỗi có thể đủ ăn cho năm tiếp theo. Vì lẽ đó, nàng cũng không cần lo lắng về sức ảnh hưởng của đợt thiên tai lần này.

Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ở đời trước, ánh mắt Bàng Lạc Tuyết ngưng tụ lại thành một vệt âm trầm. Ở kiếp trước, Tấn vương mượn cơ hội này nâng giá lương thực lên cao, khiến dân chúng lầm than. Bậy giờ, lịch sử lặp lại, thiên tai lần này cũng giống như năm đó, chẳng lẽ hắn lại muốn thấy cảnh như kiếp trước sao? Không, hắn đã không còn cơ hội. Dù tương lai hắn có nhiều danh vọng, tiền tài cùng địa vị nhưng Bàng Lạc Tuyết tuyệt đối không cho phép hắn làm như vậy.

Theo mệnh lệnh của Bàng Lạc Tuyết, trong một năm này, Thích Dao cho thủ hạ đi khắp nơi trong kinh thành chủ yếu để thu mua lương thực dự trữ. Không chỉ trong kinh thành, ngoại thành Đông Tần quốc thậm chí còn ra khỏi khu vực biên giới. Mỗi nơi bọn họ đi qua đều mua lại lương thực dự trữ, đặc biệt là họ dừng chân rất lâu ở Nam Chiếu quốc vì đa số nguồn lương thực nằm trong tay chưởng quỹ.

“Muội đang nói...” Ánh mắt Bàng Sách sáng lên, khi nãy tâm trí mới còn rối loạn mà giờ đột nhiên lại như nhớ ra điều gì. Sao hắn lại quên việc này? Bọn họ vốn đang trữ hàng lương thực trong kho, đủ cho nhân dân bá tánh ăn ròng rã suốt một năm trời. Vì vậy, hắn còn lo lắng điều gì đây?

Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy Bàng Sách vui vẻ, khóe miệng cũng nhếch lên mỉm cười, nói: “Ca ca, khoảng thời gian này, muội phải phiền nhiều đến ca ca và tỷ tỷ Dao rồi. Huynh phải nhớ kỹ, không được tăng giá lương thực vào lúc này. Giá này chỉ dành riêng cho những người dân bình thường nghèo khổ. Huynh cũng có thể tăng một ít đối với những con nhà quan chức và quý tộc...”

Cuối cùng Bàng Lạc Tuyết cũng lộ ra tia nhìn quỷ quyệt. Lúc trước, tất cả lương thực này đều do Thích Dao thu mua với giá cao, nhưng vì tốn không ít bạc, nàng đương nhiên cũng không thể để mình chịu thiệt, lông dê phải ở trên thân dê (ý nói đồ vật của mình thì mãi là của mình). Vì lẽ đó, những tên quan to mặt lớn cùng giới quý tộc phải chịu thiệt thòi rồi. Dừng một chút, Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ lại tiếp tục mở miệng: “Trước tiên, huynh cứ định giá lên gấp mười lần giá gốc đi. Sau đó nhìn tình thế xem có quyết định nên lên thêm nữa hay không?”

Bàng Sách nghe xong, trong lòng cả kinh, ngay cả đến Bạch Quân Nhược khi nghe xong Bàng Lạc Tuyết nói cũng tràn đầy kinh ngạc,, đây là kiểu phân biệt đối xử đây mà? Nếu là người khác, trong tay nắm nhiều lương thực như vậy, nhất định phải tăng giá toàn diện để kiếm lời, nhưng đằng này Bàng Lạc Tuyết chỉ nhằm vào quan to quý tộc, mà giá tiền lại tăng đến chóng mặt. Lúc này toàn bộ dân chúng ở Đông Tần quốc đang chạy loạn trên đường cái, người này chen chúc người kia, người kia xô đẩy người nọ, một cảnh hỗn loạn chưa từng xảy ra ở Đông Tần Quốc.

Bàng Lạc Tuyết nhìn ra ngoài, thấy không chỉ có đại nhân mà còn có hài tử. Trên mặt hài tử còn nhiễm đầy bùn đất, xanh xao vàng vọt trông thật thương tâm. Nàng nhìn dân chúng loạn lạc trên đường bỗng có cảm giác đây là một đất nước đã tới thời kỳ suy bại.

“Tuyết Nhi, muội xem, thiên tai đã khiến dân chúng nước ta thật thảm thương, khung cảnh bao trùm một màn thê lương chết chóc” Thích Dao âu sầu nói.

Bàng Lạc Tuyết và Thích Dao đi tới Thuý Vi lâu, đây là nơi tương đối bề thế nhất trong kinh thành này. Bàng Lạc Tuyết thầm nghĩ thật xứng với cái danh “ Thuý Vi lâu.”

“Xin chào hai vị chủ nhân.”

“Đứng lên đi.”

Thích Dao nhìn lại và nhận ra đây chính nhi tử của quan gia nhà họ Thích nàng, tên là Thích Ba. Thích Dao thường gọi cậu là Tiểu Tam Tử.

“Tiểu Tam Tử, thế nào rồi?” Thích Dao nói.

“Bẩm Đại tiểu thư, ngày hôm nay các điếm khác cũng đồng loạt tăng giá, chắc cũng đã lên gấp mười lần rồi.”

Thích Dao gật gù, Thuý Vi lâu của nàng không tăng giá, chắc nay mai tin tức sẽ được truyền đi rất xa.

“Không có gì là không được, lương thực có thể ăn được lại còn cứu vớt mạng người nữa.” Có người mở miệng nói: “Nếu lúc này lương thực tăng giá, có lẽ rất nhiều dân chúng không có cơm ăn, kết quả là chỉ có chết đói. Nơi này thực sự suy nghĩ cho thiên hạ, một nghĩa cử đẹp để cứu vớt cả đất nước Đông Tần này.” Những người khác cũng đồng thanh phụ họa, động lòng trước nghĩa cử của Bàng Lạc Tuyết.

Khác với tâm trạng biết ơn và cảm kích thì bên ngoài là tiếng la hét và phẫn nộ của các dòng dõi quý tộc. Bọn họ tuyệt không nghĩ đến ai lại có lá gan lớn đến nỗi trắng trợn cướp đi khu vực làm ăn của bọn họ. Người đó không muốn sống nữa sao?

Lần này bọn họ tập trung đông như vậy, thật sự muốn lấy nửa cái mạng của Bàng Lạc Tuyết. Nhưng mục đích của Bàng Lạc Tuyết không phải điều này, nàng và Thích Dao nhìn nhau, lại thấy trong mắt đối phương như đang có suy nghĩ tính toán của riêng mình.