Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 190

Công chúa Trường Nhạc không hổ danh là công chúa hoàng thất, mọi thứ do nàng trang điểm đều toát ra khí thế cao quý bức người.

Công chúa Trường Nhạc vẽ xong nét cuối cùng, nhìn đôi lông mày của Tử Quyên thật quyến rũ và xinh đẹp.

Bàng Lạc Tuyết đang ngồi ôm Tiểu Tứ tử bên cạnh cửa, lặng lẽ chăm chú nhìn vào trong. Đột nhiên Liên Diệp mở cửa ra.

“Tỷ tỷ, được rồi, công chúa Trường Nhạc đã trang điểm xong. Không ngờ tỷ tỷ Tử Quyên lại xinh đẹp như vậy.” Liên Diệp hâm mộ nói.

“Chờ các ngươi có người yêu, ta cam đoan cũng sẽ làm cho các ngươi vui vẻ giống như vậy.” Bàng Lạc Tuyết nhéo mũi Liên Ngẫu nói.

Liên Diệp và Liên Ngẫu cũng đi theo Bàng Lạc Tuyết ra ngoài, nhưng chỉ có Tiểu Tứ tử chạy đến bên cạnh giường nhìn Tử Quyên, nắm tay Trường Nhạc nói “Tỷ tỷ Trường Nhạc, vậy sau này tỷ tỷ Tử Quyên chính là Cữu mụ của ta rồi.”

Trường Nhạc nhéo chóp mũi của cậu nói “Ngươi thật thông minh, đúng đó, về sau tỷ tỷ Tử Quyên sẽ là Cữu mụ của ngươi rồi.”

Tiểu Tứ tử nắm tay Tử Quyên nói “Cữu mụ, Cữu mụ.”

Bàng Lạc Tuyết cầm chiếc bình đặt dưới khuôn mặt Tử Quyên.

Chỉ chốc lát sau Tử Quyên tỉnh lại, nhìn mình đang nằm trên giường, lại nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: “Tiểu thư, sao muội lại ở đây?”

Liên Diệp và Liên Ngẫu cùng che miệng cười trộm.

Tử Quyên mê man hỏi “Sao vậy?”

Bàng Lạc Tuyết dẫn Tử Quyên và mấy người đang cười trộm ra ngoài, Thương Dực trong bộ đồ cưới màu đỏ thẫm sững sờ nhìn Tử Quyên. Còn Tử Quyên cũng chưa phát hiện rằng y phục của mình và Thương Dực cùng là y phục cưới.

Bàng Lạc Tuyết ôm Tiểu Tứ tử trên tay. Bên ngoài hội trường, Tiểu Tứ tử ôm hoa chạy từ nơi này sang nơi kia. Hôm nay, tất cả món ăn đều do bọn họ làm, Tử Quyên thật sự rất ngạc nhiên.

Thương Dực kéo tay Tử Quyên nói “Tử Quyên, muội nguyện ý gả cho huynh sao? Suốt cuộc đời này, huynh sẽ luôn đối xử tốt với muội.”

Tử Quyên đỏ mặt nhìn Thương Dực “Muội chỉ là một nha hoàn, sợ là không xứng với huynh.” Tử Quyên cúi đầu.

Thương Dực nâng khuôn mặt Tử Quyên lên, dịu dàng hôn lên môi nàng, ngăn lời của Tử Quyên muốn nói.

Tử Quyên đỏ mặt, lúc này mới phát hiện rằng mình cũng đang mặc y phục cưới đỏ thẫm.

Ánh mắt Thương Dực loé sáng nhìn nàng nói “Thế nào, Tử Quyên, muội có nguyện ý ở bên cạnh huynh không?”

Tử Quyên cúi đầu nhỏ giọng nói “Muội nguyện ý.”

Dứt lời, Thương Dực vui sướng nắm tay Tử Quyên.

“Khụ khụ!” Liên Diệp và Liên Ngẫu tiến lên cắt đứt giây phút hai người đang ngọt ngào.

“Mọi thứ đều được chuẩn bị xong. Đến giờ làm lễ rồi. Sau này tỷ tỷ Tử Quyên sẽ là cô dâu của huynh. Huynh không cần gấp gáp.” Liên Diệp trêu ghẹo nói.

Thương Dực đỏ mặt, nhìn Tử Quyên nói “Muội chờ huynh.”

“Ừ.”

Liên Diệp kéo tay Liên Ngẫu thì thầm: “Thương Dực muốn làm người khác đau lòng đây mà.”

Mà Thương Dực cũng đi thật nhanh, vừa lảo đảo một cái đã biến mất hút. Mọi người đứng phía sau cùng che miệng cười trêu chọc.

Bàng Lạc Tuyết cũng đến, cầm khăn cưới đi vào.

Tử Quyên vội vàng đứng dậy, hành lễ nói “Bái kiến tiểu thư.”

“Hôm nay là ngày trọng đại của muội. Liên Diệp cũng sẽ nhanh chóng trang điểm cho muội, muội xem khăn cưới này là do chính tay chúng ta thêu giúp muội đó.”

Mắt Tử Quyên đầy nước mắt. Kiếp này, nàng có thể được một chủ tử tốt như vậy, có nhiều tỷ muội tốt như vậy, lại có thể lấy được một phu quân tốt như vậy, thì dù nàng có chết cũng xứng đáng rồi.

“Đa tạ tiểu thư, đa tạ các tỷ muội.” Tử Quyên khóc không thành tiếng.

“Được rồi, đừng khóc, công chúa Trường Nhạc đã tốn rất nhiều công sức trang điểm cho muội đấy. Ta thấy muội thật xinh đẹp. Ngoài mặt chúng ta là chủ tớ, nhưng sau lưng lại là tỷ muội. Nhìn muội hạnh phúc, ta cũng cảm thấy an tâm.” Bàng Lạc Tuyết an ủi.

“Đúng vậy, tỷ tỷ Tử Quyên, hôm nay tỷ tỷ thật là xinh đẹp. Hiện giờ bên ngoài cũng đã chuẩn bị xong, để chúng ta nhanh chóng giúp tỷ trang điểm lại. Hôm nay tỷ tỷ nhất định là một tân nương xinh đẹp nhất rồi.” Liên Diệp cầm son phấn bắt đầu trang điểm lại cho Tử Quyên.

Cuối cùng, Bàng Lạc Tuyết cầm khăn cưới đội trên đầu Tử Quyên “Đi đi, Thương Dực đang đợi muội. Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc.”

“Đa tạ tiểu thư.”

Tử Quyên hành lễ bái biệt.

“Đi đi.” Bàng Lạc Tuyết nhìn bóng lưng Tử Quyên dần rời đi nói

Bàng Lạc Tuyết nhìn Tử Quyên hạnh phúc, cả người cũng trở nên vui vẻ. Triệu Chính Dương nhìn vẻ mặt vui vẻ của nàng nói “Không biết khi nào Tuyết Nhi nguyện ý gả cho huynh đây?”

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt, tiến đến bên cạnh Triệu Chính Dương nói “Thế nào rồi? Bên ngoài cũng bố trí xong rồi à?”

“Muội yên tâm, tất cả đã xong. Bây giờ chúng ta cũng đi, không cần đợi đến giờ lành.” Triệu Chính Dương nhẹ đỡ Bàng Lạc Tuyết.

Trong sân, nhiều mảnh lụa màu đỏ treo khắp nơi, còn có thảm đỏ và chữ mạ vàng treo giữa sân.

Liên Diệp và Liên Ngẫu đỡ Tử Quyên bước từng bước lên thảm đỏ, tiến dần đến chỗ Thương Dực. Tiểu Tứ tử làm hoa đồng (là chú rể phụ), cầm hoa đi ở phía sau, đang nhảy nhót tung tăng. Thật đáng yêu biết bao.

Sau này, tiểu tử này lại có thêm một người thân.

Bàng Lạc Tuyết làm chủ trì. Vì thân phận của Bạch Quân Nhược và Sở Mộc Dương cao quý, nên họ được đứng ở điểm đốt pháo hoa.

Tiệc cưới lần này chỉ làm đơn giản, không có mời người khác, cho nên tất cả mọi việc vặt đều do Vương Gia, hoàng tử tự mình sắp xếp.

Thương Dực nhìn tân nương của mình đang từng bước từng bước đi về phía mình. Sau này, nàng sẽ là người một nhà cùa Nam Chiếu.

Liên Diệp thả tay Tử Quyên và đặt vào tay Thương Dực.

Thương Dực dắt Tử Quyên đi đến trước mặt Bàng Lạc Tuyết.

Nhìn hai người thành thân, công chúa Trường Nhạc nhộn nhạo tia hâm mộ. Thương Dực thật sự là một nam nhân tốt.

Bàng Sách khẽ kéo công chúa Trường Nhạc vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng. Hắn biết mình cũng sẽ nhanh chóng có được nàng thôi.

Hỉ nương (là người săn sóc tân nương trong ngày cưới) cũng hô to “Nhất Bái Thiên Địa”

Tử Quyên và Thương Dực xoay người hướng về phía thiên địa, cúi người chào.

“Nhị Bái Cao Đường”

Người thân của Thương Dực cũng sớm qua đời rồi. Trên đời này cũng chỉ còn lại Tiểu Tứ tử, và những thuộc hạ của Thương gia. Chỉ có Bàng Lạc Tuyết là người cao nhất, có thể thay mặt đứng ra chủ trì. Mà nghĩ cũng đúng, nếu không có Bàng Lạc Tuyết, có lẽ cũng không có bọn họ như hôm nay.

“Phu Thê Đối Bái”

“Đưa vào động phòng”

.........

Mấy người đẩy họ vào phòng để uống ly rượu giao bôi. Thương Dực chọn khăn cưới, uống rượu giao bôi, còn Bạch Quân Nhược và Bàng Sách cầm ly rượu bước tới gõ cửa. Hôm nay là ngày trọng đại của Thương Dực, họ nhất định phải bắt hắn đại chiến 300 hiệp rồi mới thả hắn về động phòng với tân nương.

Thương Dực không còn cách nào đành đi ra ngoài. Tử Quyên cũng theo hắn ra ngoài. Nơi này đều là người thân, cũng không cần kiêng kỵ gì nữa. Những món ăn ở đây đều do mình làm, nên có thể ăn uống thoải mái. Đặc biệt là Tiểu Tứ Tử, miệng hắn vui vẻ gọi Tử Quyên là cữu mụ, tay thì cầm rất nhiều hồng bao.

Mọi người vui vẻ đến tận khuya mới tản đi, Bàng Lạc Tuyết cũng cho phép hai người đi du ngoạn một tháng để bọn họ có cơ hội sinh thêm một tiểu tử náo loạn như Tiểu Tứ Tử vậy.

Tấn vương phủ.

Đêm đã rất khuya, Tấn vương cau mày nhìn quản gia báo cáo tình hình. Hắn khổ cực bồi dưỡng tổ chức sát thủ lại chính mình tự tay giết chết họ. Nỗi khổ này ai có thể hiểu được? Hắn cảm thấy trong lòng đau đớn, sản nghiệp trong tay đang dần suy sụp. Chưa nói đến việc Thuý Vi lâu tranh giành việc buôn bán của hắn, ngay cả người hắn cài vào để nằm vùng cũng bị phát hiện, làm sao hắn không nổi giận được?

Quản gia thận trọng cầm sổ sách dâng lên cho Tấn vương xem xét. Tính khí vương gia cũng ngày càng nóng nảy. Nói thật, gần đây sản nghiệp của Tấn vương có phần gặp khó khăn, mà phái thám tử dò la tin tức cũng không hiểu tại sao lại không có tin tức gì, không biết đã chết hay là mất tích nữa.

“Vương Gia, cấp dưới báo lại, thuộc hạ nằm vùng ở Thúy Vi Lâu cuối cùng đã bị phát hiện rồi.”

Quản gia nhìn sắc mặt của Tấn vương càng ngày càng đen. Còn Tấn vương không nhịn được vẫy tay nói “Xem ra phải để Thanh Yên ra tay thôi.”

Trong lòng quản gia giật mình, lại cúi đầu nói “Vâng, Vương Gia.”

“Ngươi lui xuống đi, truyền lời dẫn Thanh Yên trở về.”

Quản gia quay người đi, nhìn Tấn vương thở dài. Cô nương Thanh Yên này,...... Hắn vội vàng sai người đi tới biệt viện, mời cô nương Thanh Yên.

Thời điểm Bàng Lạc Tuyết trở về phủ Bàng Quốc Công đã khuya, Bàng Quốc Công đang ngồi trong phòng chờ nàng.

Bàng Lạc Tuyết vẫy tay ý bảo các nha hoàn lui xuống, không cần hầu hạ ở đây. Hôm nay náo loạn một ngày, nàng cũng rất mệt.

“Bái kiến phụ thân.” Bàng Lạc Tuyết hành lễ nói.

Bàng Quốc Công thở dài “Tuyết Nhi, con tới đây, sao giờ mới về?”

Bàng Lạc Tuyết thở dài nói “Sao phụ thân lại tới giờ này?”

Bàng Lạc Tuyết không trả lời câu hỏi, rót một ly trà đưa cho Bàng Quốc Công “Phụ thân, trời cũng rất khuya rồi. Phụ thân uống trà thôi.”

Bàng Quốc Công nhận lấy ly trà, để qua một bên, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Lạc Vũ cũng muốn thành thân, nhưng mẫu thân con vẫn chưa trở lại. Tuyết Nhi, con thấy người làm chủ nhà như ta đây phải làm thế nào?”

Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ một chút nói “Thân thể mẫu thân tốt rồi, vài ngày nữa sẽ khoẻ lại. Tỷ tỷ đang bị thương, chắc hẳn cũng cảm thấy khó khăn. Hay là hôn lễ lần này giao cho Nhị phu nhân làm chủ đi. Dù sao bà cũng là mẫu thân ruột thịt của tỷ tỷ, chắc Nhị phu nhân cũng muốn như vậy.”

Bàng Quốc Công thở dài. Đích xác là nhị phu nhân đang cầu khẩn hắn việc này. Đại phu nhân không có ở đây, hôn sự nữ nhi mình cũng sẽ bị làm qua loa nên bà mới cầu khẩn Bàng Quốc Công chủ trì.

Bàng Lạc Tuyết cũng không muốn phơi bày, dù sao hôn lễ này cũng chỉ tổ chức cho có lệ mà thôi.

“Ai, nhưng mà khuôn mặt của Vũ Nhi, không biết có thể chữa trị được hay không? Nhị phu nhân nói khuôn mặt của Vũ Nhi sẽ lành lại như trước. Nghe nói là tìm được một thần y, ngay cả ta cũng muốn gặp thần y, muốn ngài ấy xem mạch cho mẫu thân con một chút. Tuyết nhi, con thấy thế nào?”

Bàng Quốc Công ướm thử nói.

Bàng Lạc Tuyết cười một tiếng nói “Thân thể của mẫu thân tốt rồi, phụ thân không cần lo lắng. nếu Nhị Di Nương tìm được thần y, chắc tỷ tỷ có cơ hội lành lặn lại rồi. Vậy cũng tốt, cũng nên để tỷ tỷ dần hồi phục. Mà cũng sắp đến mùng ba tháng sau rồi, phụ thân cũng nên, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. chuẩn bị hôn sự cho ca ca, có lẽ lão phu nhân cũng trở về.”

Bàng Quốc Công thở dài. Mặc dù công chúa Trường Nhạc rất tốt, nhưng lão phu nhân vẫn muốn Bàng Sách kết hôn với Tôn điệt nữ (cháu họ Tôn). Cũng vì Dương thị giúp Bàng Sách cầu hôn với công chúa Trường Nhạc công nên lão phu nhân không vui mấy ngày. Bàng Quốc Công cũng cảm thấy đau đầu.

Khoảng cách giữa hai người phụ nữ này thật sự càng ngày càng lớn.