Ngược với không khí vui vẻ trong sân, Bàng Lạc Tuyết đang vui chơi cùng Tiểu Tứ tử và Bạch Quân Nhược rất vui vẻ, thì không khí trong bữa tiệc rất căng thẳng. Tấn vương nhìn Hoàng đế xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, không để ý đến mình, không biết hoàng đế đang suy nghĩ gì.
“Tấn vương tuyển chọn xong chưa?” Đại hoàng tử và nhị hoàng tử vốn không hề có chút thiện cảm nào đối với Tấn vương, nên không nhịn được nói.
Mồ hôi trên trán Tấn vương chảy ròng ròng, dù hắn lựa chọn người nào cũng đều không đúng. Thực lực của Bắc Yên cũng không kém gì Đông Tần, Nam chiếu quốc cũng không tệ, còn Tây lăng quốc vốn là quốc gia trọng yếu. Tuy Tây Lăng quốc chỉ mới tham gia lần đầu nhưng cũng không phải yếu kém. Nghĩ vậy Tấn vương cảm thấy suy sụp, nhưng vì muốn làm vui lòng hoàng đế nên phải cố gắng. .
Tấn vương ngẩng đầu lên nói “Phụ hoàng, nhi thần lựa chọn sứ giả Tây Lăng quốc.”
Lời nói vừa xong, mọi người đều đỏ mặt, hoàng hậu mỉm cười, còn Nghi quý phi lo lắng nhìn hoàng đế.
Hoàng đế Đông Tần ngẩng đầu lên nói “Tây Lăng quốc , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. cũng là quốc gia lớn. Nếu Tấn vương chọn Tây Lăng, vậy Đông Tần chúng ta sẽ cùng so tài với sứ giả Tây Lăng quốc trước, thật tốt, thật tốt.”
Sắc mặt Tấn vương dần trở nên xám xịt.
Bữa tiệc vẫn tiếp diễn như thế.
Ngày hôm sau cuộc tỷ thí giữa Tứ Quốc cũng bắt đầu.
Lần trước Hoàng hậu nương nương đã đến nơi này, chiêu đãi các sứ thần của tứ quốc. Vì buổi tiệc hôm nay, Trọng Dương điện đã chuẩn bị rất nhiều, đặc biệt chia nhỏ thành bốn khu vực. Hoàng tử Tây Lăng cùng sứ thần ngồi ở vị trí phía Tây, còn có đại công chúa Thượng Quan Mẫn mặc y phục đỏ thẫm an phận ngồi bên cạnh hoàng tử Tây Lăng, mang theo roi Cửu Tiết giắt bên hông, ngồi yên lặng. Người khác nhìn thấy chỉ là bóng dáng thục nữ, yêu kiều, nhưng không ai biết hiện giờ nàng rất muốn cho Tấn vương một roi da rồi.
Khu vực phía nam do Nam chiếu quốc dẫn đầu. Trong đó có Sở Mộc Dương, còn có nhị hoàng tử cũng đang ngoan ngoãn ngồi đó. Ngoài ra còn xuất hiện một nhân vật khá khiêm tốn Hắc Bào Nam tử.
Nam tử kia đang nhếch môi cười lạnh. Bàng Lạc Tuyết nhìn lại hắn, thầm nghĩ người kia là ai mà dám muốn lấy mạng của sư phụ chứ.
Hắc Bào Nam tử bên kia cũng nhìn lại, nhếch miệng nhìn Bàng Lạc Tuyết, lại cúi đầu khôi phục bộ dáng cung kính như thường ngày.
Đại hoàng tử và nhị hoàng tử Bắc Yên mang theo mười người Bắc Yên ngồi ở vị trí phía Bắc. Họ yên tâm nhìn sang vị trí phía nam. Trừ một chỗ ngồi còn trống bên cạnh hoàng tử Bắc Yên thì còn lại chín chỗ ngồi chia ra chín người. Nha hoàn rót trà cho hắn, sau đó ngồi vào vị trí trống đó, nhìn qua đã hiểu, thì ra cô ta có địa vị không phải tầm thường, không phải chỉ là một đứa nha hoàn nho nhỏ.
Trầm Hương không còn là một nha hoàn dịu dàng bên cạnh đại hoàng tử Bắc Yên mà giống như là một người có khí chất lạnh lùng, cao ngạo, khí chất không thể có ở một nha hoàn. Có lẽ cô đã luyện tập nhiều năm rồi mới có ánh mắt cao ngạo như thế.
Trầm Hương. . . . . . Bàng Lạc Tuyết cụp mắt xuống, đang đánh giá thân phận của nàng ta, Trầm Hương sao? Đột nhiên trong lòng Bàng Lạc Tuyết lo lắng về người ngồi bên cạnh đại hoàng tử Bắc Yên kia, nàng không tin nhìn lại trang phục của nha hoàn, Trầm Hương sao? Thật tốt, đường đường là công chúa danh giá, lại tình nguyện ngụy trang thành một đứa nha hoàn ngồi bên cạnh đại hoàng tử là vì sao? Vì quốc gia sao?
Trầm Hương vốn là người khiêm tốn. Nàng ta còn là trợ thủ đắc lực của Đại hoàng tử Bắc Yên. Nàng là con của một cung nữ. Mẹ ruột sinh nàng xong sau đó vì mất máu mà chết nên mẹ ruột của Đại hoàng tử - Mẫu phi nhận nàng ta làm nha hoàn. Vì thế có thể nói nàng ta cũng có dòng máu hoàng tộc, nhưng do thân phận thấp kém của mẫu thân nên không được phong là công chúa. Vả lại bên ngoài cũng không hề biết lại có một cô công chúa như thế tồn tại trên đời.
Trầm Hương ở Bắc Yên cũng không quan tâm việc đó. Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn xem mình là phận cung nữ, trước sau đi theo đại hoàng tử Bắc Yên. Sau khi biết được sự thật, đại hoàng tử mới công bố thân phận công chúa thật sự của nàng, phong cho nàng danh hiệu “đại công chúa”, cho phép nàng dời mộ phần của mẹ ruột tới Bắc Yên Hoàng Lăng (nơi chỉ có dòng dõi vua chúa được chôn cất sau khi chết) hạ táng (ý là chôn cất ấy).
Cùng lúc Bàng Lạc Tuyết nhìn Trầm Hương , thì tầm mắt của nàng ta cũng nhìn nàng. Người này là Tuyết quận chúa của Đông tần quốc sao? Nhìn dáng vẻ yểu điệu thục nữ cùng bộ dáng khuynh quốc khuynh thành, dịu dàng đong đưa trước gió, thêm vào đó là một khuôn mặt luôn tươi tắn không kém mỹ nhân khiến người khác mơ mộng, mới nhìn qua một lần có thể nhớ mãi không quên.
Nhưng Trầm Hương cũng không phải là một người dễ dàng bị người khác thu hút như thế. Hoàn cảnh sống từ nhỏ đã luyện nàng trở thành một tâm hồn sắt đá, lạnh lùng như bây giờ. Nàng nhàn nhạt thu hồi tầm mắt mình, đáy mắt tỏ vẻ khinh thường. Ở Bắc Yên, tuy nàng chỉ là một cung nữ nho nhỏ nhưng cũng bị người khác huấn luyện nghiêm khắc. Dù ở nơi nào, hoàng huynh cũng ra tay huấn luyện nàng. Không phải bởi vì sủng ái nàng mà đại hoàng tử chỉ xem nàng như một con cờ thế mạng còn hữu dụng đối với hắn.
Sự xuất hiện của nàng lần này trong vị trí mười người được đi theo hắn cũng vì do lệnh của phụ hoàng. Nàng có trách nhiệm phải thắng, nói cách khác nàng phải giành phần thắng bằng bất cứ giá nào.
Dựa vào những kỹ năng được huấn luyện hàng ngày, dù so tài bằng phương thức nào thì nàng vẫn thừa sức ứng phó.
Đại hoàng tử Bắc Yên theo bản năng nhìn nàng một cái, Trầm Hương gật đầu một cái, ý như đang nói cho hắn biết, nàng không quan tâm ai sẽ được lựa chọn, trận này nàng sẽ thắng.
“Nam Cung Trạch của Đông Tần sẽ đối đầu với Thượng Quan Mẫn của Tây Lăng.”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Cung nhân (nha hoàn hoặc người đi theo phụ tá hoàng thượng) công bố kết quả.
Tuyên bố xong, cuộc chiến chính thức được bắt đầu. Trận thứ nhất là Nam Cung Trạch đấu với Thượng Quan Mẫn. Khi hai người tiến lên đài, cung nhân lấy tấm thẻ trong hộp, đưa cho mỗi người một cái. Ánh mắt Thượng Quan Mẫn cau lại, “Luận văn hay tỷ võ đều do ngươi quyết định.”
Trên thẻ của nàng ta trống không, vậy Nam Cung Trạch sẽ là người quyết định. Nam Cung Trạch nhếch miệng cười, “Tây Lăng là khách từ xa đến, vậy ta tặng quyền quyết định cho công chúa.”
Mọi người xôn xao, quyền quyết định trong tay nghĩa là có thể chọn sở trường để so tài với đối phương, phần thắng cũng cao hơn nhiều. Vậy mà hắn lại nhường lại cho đối thủ. Chẳng lẽ hắn không muốn thắng sao?
Nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được, Nam Cung Trạch nhường quyền lựa chọn cho Thượng Quan Mẫn chính là phương thức cực kỳ thông minh. Hắn là nam tử mà Thượng Quan Mẫn lại là nữ nhi. Hắn rút trúng lá thăm có chữ, chiếm nhiểu ưu thế hơn nhưng hắn không muốn thừa cơ hội để thắng mà hắn muốn thắng một cách công bằng.
“ Nam Cung Tướng quân thật không hổ danh là một chính nhân quân tử.” Hoàng tử Tây Lăng tán thưởng, không chỉ là quân tử, mà còn là một người thông minh. Hắn vốn là nam lại đấu với nữ nhi, khéo léo dùng phương thức nhường nhịn cũng khiến người khác khâm phục. Huống chi với tính tình của Thượng Quan Mẫn, nàng cũng không chấp nhận như thế.
Thượng Quan Mẫn nở một nụ cười, “Thật sao?”
Người này là Tướng quân Nam cung của Đông Tần quốc, ngoại trừ võ công vô song, văn tài cũng là số một. Nếu nàng được lựa chọn sở trường, có lẽ nàng cũng nắm chặt phần thắng trong tay. Dù sao nàng cũng đã được tập võ từ nhỏ, roi Cửu tiết bên hông cũng có chỗ dùng. Còn nếu đấu văn, nàng nhất định thua thảm hại.
“Mời công chúa tự nhiên.” Nam Cung Trạch hắng giọng mở miệng, nghiêm túc không có ý đùa giỡn.
Thượng Quan Mẫn nhìn nhiều Nam Cung Thiên Duệ, trong lòng khâm phục, nhưng cũng rất nhanh chóng hiện lên tia ranh ma, “Vậy Mẫn Mẫn liền cung kính không bằng tuân mệnh, Nam Cung Tướng quân, xin tiếp chiêu.”
Đang nói chuyện, bỗng nhiên roi Cửu Tiết chẳng biết lúc nào đã ở trên tay của nàng rồi, Thượng Quan Mẫn dùng roi cực kỳ chuẩn xác. Nếu Nam Cung Tướng quân cho nàng một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên nàng cũng muốn dùng đấu võ. Nàng muốn dùng roi trong tay để thắng được tướng quân trẻ tuổi của Đông Tần quốc.
Roi vừa tung ra, như một con linh xà, hướng về phía Nam Cung trạch, tốc độ xuất thủ thật chuẩn xác, khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc. Thượng Quan Mẫn không cho cơ hội phản kháng nên đánh phủ đầu khiến hắn không kịp ứng phó.
Nhưng Nam Cung Trạch không quan tâm nhiều. Nhìn làn roi bay tới trước mặt mình, hắn chỉ khoát tay. Cùng lúc, roi kia như con mãng xà, quấn chặt cổ tay hắn. Hắn đột nhiên căng thẳng, thầm nghĩ nếu bây giờ quấn vào cổ tay hắn, vậy sau đó sẽ là cổ hắn. Hắn cũng tưởng tượng ra được kết quả như thế nào.
Thượng Quan Mẫn thấy hắn tránh được một kích của mình, hoảng sợ muốn thu hồi lại roi Cửu Tiết. Nhưng lần này nàng lại không thể điều khiển được cây roi kia. Cây roi vốn có sinh mệnh, lúc này nó không chịu nghe lời nàng. Nàng dửng dưng nhìn tướng quân Nam Cung với khuôn mặt xám xịt.
Ánh mắt Nam Cung Trạch sắc bén, hai mắt híp lại, dùng sức giật roi từ cổ tay mình trở lại khiến lực từ tay Thượng Quan Mẫn buông lỏng.
“A. . . . . . Ngươi. . . . . .” Thượng Quan Mẫn ngơ ngác, trơ mắt nhìn roi cửu Tiết của mình bị đối phương đoạt đi. Đang lúc không cam lòng thì roi kia lại bị Nam Cung Tướng quân điều khiển, đánh về phía cổ của nàng, giống như thủ pháp nàng mới vừa sử dụng. Thượng Quan Mẫn như có phản xạ có điều kiện, dùng tay ngăn cản Nam Cung Tướng quân.
Nhưng lần này roi kia không không nhẹ như lúc nãy mà có quay ngược về quấn lấy cổ tay nàng. Nam Cung Trạch thấy thế, không cho nàng có cơ hội phản kháng, dùng lực vung roi, thân hình nhanh nhẹn vòng qua người Thượng Quan Mẫn. Khi hắn ngừng lại cũng là lúc hai tay của Thượng Quan Die nd da nl e q uu ydo n, Mẫn bị trói ở trước ngực.