Bàng Lạc Tuyết và hoàng hậu cùng nhìn hoàng đế Đông Tần. Từ lúc bị thích khách ám sát, hoàng đế ngày càng sợ hãi. Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nghĩ, tại sao một người nhát gan như vậy mà có thể lên ngôi hoàng đế được chứ?
Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết càng ngày , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. càng xem thường hoàng đế. Dự vương nhìn thấy vậy cũng chỉ đành cảm thấy bất lực.
Hoàng hậu kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói “Tuyết nhi, sao vậy, con đang nhìn gì?”
Bàng Lạc Tuyết dịu dàng cười nói “Tuyết nhi đang suy nghĩ, ai sẽ giành chiến thắng trong cuộc săn bắn của tứ quốc này.”
Nhược Phương nhíu mày nhìn Dự vương, thì thầm nói “Linh hồ này là loài cực kỳ khó săn bắt. Hai vị vương gia đều bị bệ hạ triệu tập khẩn cấp, chắc lần này Đông Tần chúng ta không thể giành phần thắng được rồi. Không biết bệ hạ có vì chuyện này mà tức giận không nữa?”
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn hoàng đế Đông Tần, trong lòng đã sớm không còn tình nghĩa gì nữa, ánh mắt lạnh như băng. Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng nói “Hừ! Nếu không phải vì bệ hạ triệu tập khẩn cấp hai vị vương gia, thì cũng sẽ không xảy ra việc này. Như vậy hôm nay nếu Đông Tần không giành được giải nhất thì cũng không trách chúng nó được. Muốn trách thì chỉ trách hoàng thượng quá đa nghi mà thôi. “
Bàng Lạc Tuyết mỉm cười nhìn hoàng hậu nương nương nói “Mẫu hậu, người cũng không nên nói vậy. Dù cho hoàng thượng chịu trách nhiệm việc này, thì hai vị vương gia cũng có lỗi một phần.”
Sao hoàng hậu lại không biết điều đó chứ? Hoàng hậu cùng hoàng đế Đông Tần đã là phu thê nhiều năm rồi. Tính cách của hoàng đế thế nào thì bà là người biết rõ nhất.
Khi mặt trời xuống núi, các sứ thần của các quốc gia khác cũng đã tới, Sở Mộc Nguyệt của Nam Chiếu quốc cùng đám tùy tùng phía sau hắn cũng vừa đến. Bàng Lạc Tuyết nhìn bọn họ khẽ mỉm cười. Nếu năm đó người này không có dã tâm bành trướng thì cũng sẽ không khiến Sở Mộc Dương ra tay. Thế nhưng chưa kịp ra tay thì phải cầu cứu người khác giúp đỡ.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Sở Mộc Dương chưa trở về, lo rằng hắn xảy ra chuyện nên nói với Bạch Chỉ đang đứng bên cạnh “Ngươi hãy đi xem sao sư phụ vẫn chưa trở về?”
Bạch Chỉ còn chưa kịp mở miệng, thì đã nhìn thấy Sở Mộc Dương ôm hồ ly trở về. Bàng Lạc Tuyết phất tay, Bạch Chỉ lại trở về thân phận nha hoàn của mình, không để người khác nhìn ra.
Các nàng vốn đều là thuộc hạ của Dự vương. Tuy Dự vương phái các nàng sang bảo vệ Bàng Lạc Tuyết nhưng lúc đó các nàng không biết rốt cuộc tiểu thư này có bản lĩnh gì mà Dự vương nhất định muốn các nàng bảo vệ. Cho đến bây giờ, rốt cuộc các nàng cũng hiểu và cảm thấy bội phục nhị tiểu thư Bàng gia này.
Quả nhiên khi Sở Mộc Dương xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hắn, hâm mộ có, đố kị có. Nói chung là đủ các loại mùi vị trên người hắn.
Sắc mặt của hoàng đế Đông Tần có chút gượng gạo, thế nhưng dù sao hắn cũng là lão hồ ly. Ở đây có nhiều người chứng kiến như vậy, nên hắn không thể để mình mất thể diện được.
Hoàng đế Đông Tần cười vui vẻ đạo “Không ngờ tiểu súc sinh khó bắt như vậy mà cũng có người bắt được, lại còn bị thái tử Nam Chiếu quốc bắt được. Có lẽ thái tử Nam Chiếu quốc chính là nhân trung long phượng (ý là người có số làm rồng phượng, có ý nói đến hoàng tộc), tài giỏi hơn hai hoàng tử vô dụng của trẫm.”
Nói xong liếc mắt nhìn Dự vương và Tấn vương.
Hai người vội vàng quỳ xuống thỉnh tội “Cầu xin phụ hoàng bớt giận, nhi thần có tội.”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng.
Khi nhìn thấy cảnh ấy, Nghi quý phi và hoàng hậu không kiềm được nhìn nhau cảm thấy thật đau lòng. Bản thân làm ngạch nương (ý là làm mẹ) cảm thấy thật đau lòng. Hoàng đế thật sự là người không ra gì.
Hoàng hậu nói “Hoàng nhi cũng vì lo lắng cho an nguy của bệ hạ nên mới trở về , muốn trách thì trách tên sát thủ kia dám đến đây quấy rầy hoàng thượng.”
Nghi quý phi cũng vội vàng phụ họa nói “Đúng vậy, bệ hạ, nếu không phải vì tên sát thủ kia, thì các hoàng nhi chưa chắc thất thủ.”
Hoàng đế nhìn Tấn vương nói “Tấn nhi, ngươi biết phải làm sao chưa?”
Tấn vương vội vàng quỳ xuống hành lễ nói “Phụ hoàng yên tâm, nhi thần trong sạch. “
Nghi quý phi nhìn Tấn vương, cắn môi, muốn nói lời gì, nhưng dường như bị vật gì ngăn ở cổ họng, không thể nói lời nào được.
“Hai vị hoàng tử hiếu thuận như thế, trong lòng Mộc Dương cũng kính phục.” Sở Mộc Dương nói, hắn nhận ra lòng dạ của hoàng đế Đông Tần này cũng không tốt đẹp gì.
Bàng Lạc Tuyết đứng bên cạnh nhìn Dự vương quỳ gối, trong lòng cũng không nỡ. Nhưng vì kiếp này nàng không có cơ hội đi chung với Dự vương, nên nàng đành làm ngơ. Nàng tự nhủ sẽ không nương tay với bất kỳ tên nam nhân nào.
Dự vương dường hiểu tâm tình của Bàng Lạc Tuyết, nên quay đầu mỉm cười với nàng.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Sở Mộc Dương ôm hồ ly, trong tay còn ôm một bình sứ. Nàng không ngờ Sở Mộc Dương còn quá thiện lương như vậy.
Đang lúc Bàng Lạc Tuyết đứng đó suy nghĩ, Sở Mộc Dương ôm hồ ly trong lòng, nhìn Bàng Lạc Tuyết. Hai mắt tròn tròn của tiểu hồ ly nhìn nàng, nét mặt của hai người rất giống nhau, tiểu hồ ly gãi gãi mặt mình, nhảy ra khỏi tay Sở Mộc Dương.
Mọi người sửng sốt, Sở Mộc Nguyệt hô lớn “Bắt lấy nó.” Hắn cũng không muốn để sổng con hồ ly này vì dù gì khó khăn lắm bọn họ mới bắt được nó.
Mọi người vội vàng bắt nó lại. Thế nhưng, linh hồ chính là linh hồ, bình thường nó đã nhanh nhẹn rồi, giờ lại thấy mọi người nhốn nháo muốn bắt nó, nên nó trêu đùa với mọi người môt chút.
Khu vực săn bắn thượng náo loạn, Bàng Lạc Tuyết nhìn mọi người đuổi theo một con hồ ly mà cảm thấy buồn cười. Rõ ràng hoàng đế có thể chọn con vật khác để săn bắt nhưng hoàng đế lại chọn con vật nhanh nhẹn này.
Tiểu hồ ly chạy bên đây, nhảy bên kia khiến mọi người cũng chạy theo bắt nó. Không ngờ nó chạy về phía hoàng hậu, nên mọi người tiến gần về phía người.
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, vô thức đứng phía trước che chắn cho hoàng hậu vì người đang có thai. Nếu rủi đụng phải hoàng hậu, thì nàng e rằng Sở Mộc Dương không chạy thoát tội được.
Tiểu hồ ly giẫm lên đầu của một tên thị vệ, lấy đà tung người nhảy vào trong lòng Bàng Lạc Tuyết. Tư thế nó bắt đầu thay đổi, vui vẻ híp mắt nhìn mọi người.
Tình huống này khiến Bàng Lạc Tuyết trợn tròn mắt, con vật nhỏ này lại hưởng thụ trong lòng nàng.
Ánh mắt hoàng đế Đông Tần sáng ngời nhìn hồ ly trong lòng Bàng Lạc Tuyết, nói “Xem ra phần thắng lần này là Đông Tần quốc chúng ta.”
Sở Mộc Nguyệt đứng lên, nhìn lão cáo già hoàng đế Đông Tần này, bất mãn nói “Hồ ly này rõ ràng là do Nam Chiếu quốc chúng ta bắt được .”
Hoàng đế Đông Tần ngẩng đầu nhìn trời, nói “Chư vị hãy xem, giờ mới kết thúc thời gian săn bắn, nén nhanh trong lư hương cũng vừa tắt.”
Bàng Lạc Tuyết ôm hồ ly, nhìn nó nắm y phục của mình không chịu buông tay, áy náy nhìn Sở Mộc Dương nói “Bệ hạ, hồ ly là do Nam Chiếu quốc mang về, Đông Tần chúng ta rộng lớn như vậy, chắc hẳn bệ hạ cũng không muốn người khác chê cười chứ.”
Mặt hoàng đế Đông Tần bắt đầu đen lại, hoàng hậu nhìn sắc mặt của hoàng đế, kéo ống tay áo của Bàng Lạc Tuyết từ phía sau, hoàng hậu nói “Bệ hạ, Tuyết nhi vẫn chỉ là đứa nhỏ, lời Tuyết nhi nói cũng đúng, tiểu hồ ly này chính là do Nam Chiếu quốc mang tới .”
Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng hậu với vẻ mặt cảm kích, nàng cũng không muốn vì ích lợi của quốc gia mà có điều gian dối. Nhưng hoàng đế Đông Tần hoàng đế chưa nhận ra được vấn đề này.
Dự vương nói “Phụ hoàng chỉ là nói đùa mà thôi, sứ giả Nam Chiếu quốc không cần lo lắng như vậy.”
Sở Mộc Nguyệt trừng mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết. Tất cả cũng do nha đầu này mà ra, nếu không phải vì nàng, thì nhất định Nam Chiếu quốc sẽ là quốc gia thắng giải này rồi.
Hôm nay Tấn vương đúng là xui xẻo, nhưng Tấn vương lại là người hiểu được trong lòng hoàng đế nghĩ gì. Quả nhiên Tấn vương nhìn Dự vương nói “Hoàng huynh, huynh cũng không thể nói như vậy. Sự thực là lần này nhị tiểu thư đã bắt được tiểu súc sinh này, đương nhiên người thắng cuộc chính là Đông Tần quốc chúng ta.”
Tiểu linh hồ trong lòng Bàng Lạc Tuyết có lẽ hiểu rõ ba từ Tiểu súc sinh là thế nào rồi, mắt nó nhíu lại. Đột nhiên nó nhảy ra khỏi tay Bàng Lạc Tuyết, nhắm trên đầu Tấn vương, vươn móng nhọn sắc bén lưu lại sáu dấu móng tay thật sâu trên mặt hắn..
Sau đó lại nhảy trở lại trong lòng Bàng Lạc Tuyết, tư thế thoải mái, nhắm hai mắt lại. Bàng Lạc Tuyết cúi đầu nhìn linh hồ trong lòng mình, đưa tay sờ sờ thân thể nó. Con vật nhỏ tự nhiên ngoan ngoãn, cọ cọ trong lòng Bàng Lạc Tuyết.
Tấn vương cảm nhận được đau đớn trên mặt, tiểu súc sinh dám lưu lại vết móng tay sâu như vậ trên mặt hắn, nhất định hắn phải giết súc sinh này.
Nghi quý phi khẩn trương nói “Tấn nhi, mặt của ngươi đau không?”
Tấn vương vuốt mặt “Đau“. Cảm giác đau đớn khiến hắn nhịn không được rùng mình một cái. Móng vuốt của nó thật đúng là lợi hại.
Tấn vương tiến về hướng Bàng Lạc Tuyết, chắp hai tay lại nói “Nhị tiểu thư, mong tiểu thư hãy giao tiểu súc sinh ra đây.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt phẫn nộ Tấn vương, nhìn dấu móng tay trên mặt Tấn vương, thực sự cảm thấy tức cười.
Bàng Lạc Tuyết nhìn loài vật nhỏ đang nằm trong lòng mình, như là muốn nàng bảo vệ nó .
Bàng Lạc Tuyết ôm chặt tiểu hồ ly nói “Không biết Tấn vương muốn làm gì nó?”
Tấn vương nói với Bàng Lạc Tuyết “Con súc sinh này dám cào mặt bản vương, bản vương muốn băm nó thành trăm mảnh.”
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày đạo “Vương gia, linh hồ cũng không phải là súc sinh. Chính ngươi nói lời ngông cuồng trước. Nó đã rộng lượng cào ngươi vài cái thôi, mà tại sao ngài lại không biết tốt xấu có thể đối xử với nó như vậy?” Nói xong yêu thương vuốt ve hồ ly đang nằm trong lòng mình.
Tấn vương hừ lạnh, hôm nay hắn nhất định phải làm thịt tiểu súc sinh này. Nếu không hắn còn gì tôn nghiêm của mình. Hoàng đế Đông Tần rất bất mãn biểu hiện của Bàng Lạc Tuyết, nha đầu này luôn luôn rất là thông minh. Không biết hôm nay thế nào, nếu không phải Bạch công tử có ý đối với Bàng Lạc Tuyết, hắn đã ra tay nghiêm trị nha đầu này một chút.
Đông Tần hoàng đế nói “Tuyết quận chúa, ngươi hãy giao linh hồ cho Tấn vương xử trí đi. Chẳng qua cũng chỉ là một con hồ ly, nó dám làm thương tổn Tấn vương, hãy giao cho Tấn vương xử trí đi.”
Bàng quốc công toát mồ hôi lạnh, ông cũng hiểu rõ ý nha đầu này. Dù là hoàng đế mở miệng, nhưng ý nàng đã quyết thì cũng chưa chắc sẽ nể mặt .
Bàng Quốc công tiến lên phía trước nói “Tuyết nhi, trao hồ ly cho Tấn vương đi.” Nói xong vẻ mặt lo lắng nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết biết Bàng quốc công chỉ lo lắng rằng hoàng đế sẽ trách tội mình. Điều này càng làm cho nàng thất vọng về lão hoàng đế Đông tần này.
Dự vương nói “Phụ hoàng, linh hồ này là loài vật chính phụ hoàng tự tay sai người bắt. Loài vật linh thiêng ở núi tuyết không thể bị kêu là súc sinh. Đợt săn bắn của tứ quốc lần này quan trọng như vậy, nên phụ hoàng cũng vì bộ mặt của Đông Tần chúng ta nên mới hao tâm tổn trí như vậy. Linh hồ đã muốn nhận Tuyết quận chúa thì đó cũng là có duyên với chúng ta, giống như là linh khí của nó, linh khí phù hộ cho Đông Tần quốc chúng ta. Có lẽ Đông Tần chúng ta nhất định sẽ hưng thịnh .”
Sở Mộc Dương nói Die nd da nl e q uu ydo n, “Đúng vậy, chúng ta hao hết tâm tư như vậy mới bắt được nó, không ngờ lại có duyên với quận chúa, không cần bắt, nó cũng tự động chạy tới. Vậy hồ ly xem như Đông Tần quốc bắt được, chúc mừng Tuyết quận chúa.” Nói xong, Sở Mộc Dương thi lễ đối với Bàng Lạc Tuyết.