Bàng Lạc Tuyết ung dung nhìn biểu tình ước ao trong mắt của nhị phu nhân, lạnh lùng cười: "Di nương có gì thì cứ nói, Tuyết Nhi chẳng qua cũng chỉ là một vãn bối, làm sao có thể can thiệp vào quyết định của phụ thân chứ."
Nhị phu nhân cắn cắn môi, gật đầu thật mạnh một cái: "Lão gia, Vũ Nhi cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, dù sao bọn họ cũng là một đôi phu thê nhỏ, thiếp thân sẽ dạy dỗ lại Vũ Nhi cho tốt."
Bàng Lạc Vũ quỳ phía sau nhị phu nhân, tóc tai rối bời, nắm chặt y phục của nhị di nương, một câu cũng không dám mở miệng.
Trong lòng Bàng Quốc công cũng đã sắp bị lửa giận thiêu cháy rồi, nhìn nữ nhi không biết ý tứ kia, tuy là đại nữ nhi của mình, cũng chính là đứa đã lớn lên trong sự yêu thương của mình, cũng là sự kiêu ngạo của mình, nhưng nhiều lần như vậy, lại không hề thông minh ra được. Nếu tương lai nàng gả đến phủ Tấn vương, vạn nhất xảy ra chuyện gì, đến lúc đó khẳng định sẽ liên luỵ đến phủ Tấn vương, không bằng hiện tại để cho nàng ra đi.
Trong lòng nhị phu nhân trở nên lạnh lẽo, mười mấy năm phu thê với Bàng Quốc công, làm sao lại không thể biết được tâm tư của lão gia. Nhị phu nhân khẩn trương đứng lên, tát cho Bàng Lạc Vũ một cái tát lên mặt: "Đồ không biết ý tứ nhà ngươi, cho dù hôm nay lão gia có đồng ý tha cho ngươi, thì ta cũng phải đánh chết ngươi." Vừa nói xong lập tức đánh vào trên người của Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Tuyết thầm nghĩ: Nhị phu nhân này lại rất thông minh, hiện tại để cho Bàng Lạc Vũ chết quả thật là quá có lợi cho nàng, nàng cũng đã chuẩn bị một phần đại lễ rồi.
"Được rồi, ngươi thành cái dạng này, còn ra thể thống gì nữa."
Trong ánh mắt của nhị phu nhân có chút không đành lòng, nhìn khoé miệng Bàng Lạc Vũ cũng đã trào ra vết máu, trong lòng đau đớn, nếu không phải như vậy, sợ rằng hôm nay Vũ nhi cũng khó thoát khỏi cái chết.
Bàng Lạc Vũ ôm mặt, không dám cãi lại, chỉ là lẳng lặng khóc.
"Nhị phu nhân, nhị phu nhân." Nha hoàn bên người nhị phu nhân hốt hoảng kêu lên, thì ra nhị phu nhân đã hôn mêm bất tỉnh.
Bàng Lạc Vũ nhanh chóng đứng lên chạy tới vừa khóc vừa gọi: "Nương, nương người làm sao vậy?"
Bàng Quốc công cũng khẩn trương chạy qua đỡ lấy: "Ngươi làm sao vậy? Nhược Sanh, Nhược Sanh. Người đâu, mau gọi đại phu đến đây!"
Nhị phu nhân chậm chạp mở mắt ra. Nước mắt rơi lên tay Bàng Quốc công, nóng hổi như vậy: "Lão gia, người tạm tha cho Vũ nhi đi."
"Việc này..." Bàng Quốc công nhìn vẻ mặt chờ mong của nhị phu nhân, lại bắt đầu không đành lòng.
Bàng Lạc Tuyết nhìn nhị phu nhân nói: "Nhị di nương, đêm nay có yến hội, nói vậy tỷ tỷ thân là Tấn vương phi tương lai thì cũng nhất định phải đi, nghe nói Nghi quý phi cũng muốn triệu kiến tỷ tỷ. Người yên tâm đi, phụ thân cũng sẽ không làm khó tỷ tỷ đâu."
Nhị phu nhân nhìn Bàng Quốc công. Qủa thật là nếu Nghi quý phi đã triệu kiến, Bàng Lạc Vũ có chết cũng không phải là tốt, hừ, tạm thời giữ một mạng của nàng lại.
"Còn chưa cút về Thính Vũ hiên của ngươi đi!" Bàng Quốc công quát.
Bàng Lạc Vũ quét ánh mắt ác độc nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết. Nàng có ngày chật vật này ngày hôm nay, tất cả đều là lỗi của Bàng Lạc Tuyết. Cắn cắn môi, không cam lòng mà lui xuống.
"Đi, ta đưa nàng trở về." Bàng Quốc công nhìn nhị phu nhân nói.
Nhị phu nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bàng Lạc Vũ không có việc gì là tốt rồi, nhưng Bàng Lạc Tuyết này sợ rằng cũng không thể giữ lại, nếu để nàng lại tương lai nhất định sẽ phá huỷ chuyện lớn của mình.
Nhị phu nhân yếu đuối dựa vào trong lòng của Bàng Quốc công nói: "Vâng, lão gia, tất cả nghe theo người."
Bàng Lạc Tuyết nhìn bóng lưng hai người rời đi, khoé môi thoáng qua ý cười nhàn nhạt, người đa tình, luôn bị tình gây thương tích.
Thính Vũ hiên.
"A! Nhẹ chút, ngươi muốn hại chết bản tiểu thư sao?" Bàng Lạc Vũ đau đến nhe răng trợn mắt.
Tiểu nha hoàn co rúm lại ở một bên không dám cãi lại, Cúc Thanh đi lấy y phục cho địa tiểu thư, bây giờ còn chưa trở về, thay nàng tới hầu hạ, không biết có phải là do bản thân quá mức xui xẻo hay không, mặt đại tiểu thư sưng lên như vậy, bôi thuốc khẳng định là rất đau rồi.
"Thực xin lỗi, đại tiểu thư, nô tỳ, không phải nô tỳ cố ý."
Bàng Lạc Vũ nhìn khuôn mặt trắng nõn của nha hoàn, bưng nước nóng trên bản hắt lên mặt nàng, trên mặt nhất thời dâng lên một tầng bọt nước.
"A!" Nha hoàn kinh hãi, vội vàng quỳ xuống.
Bàng Lạc Vũ nhìn khuôn mặt của nàng ta bị huỷ, trong lòng mới nhẹ nhõm hơn. Cầm lấy anh đào trên bàn bỏ vào miệng rồi hừ lạnh một tiếng: "Đứng lên đi, bôi thuốc cho ta cho tốt, lát nữa ta cần phải vào cung, nếu nhìn ra một chút gì, ta chắc chắn sẽ chặt tay ngươi, ngươi cẩn thận một chút cho ta."
"Vâng." Tiểu nha hoàn cầm lấy rượu thuốc nhẹ nhàng xoa mặt cho Bàng Lạc Vũ.
"Tỷ tỷ, ngươi sao rồi?" Ngoài phòng truyền đến tiếng của Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Vũ không vui, Bàng Lạc Tuyết này vừa rồi tuy không nói lời nào, tuy nhiên cuối cùng lại mở miệng thay nàng, trong lòng của Bàng Lạc Vũ cho rằng nàng bất quá cũng chỉ lấy nàng làm truyện cười mà thôi.
Bàng Lạc Vũ thật sự nghĩ không sai, Bàng Lạc Tuyết quả thật là muốn nhìn nàng bị đánh, tuy nhiên đánh nàng ta Bàng Lạc Tuyết còn ngại bẩn tay mình.
Bàng Lạc Vũ phất tay để nha hoàn lui xuống: "Đi xem nàng tới đây làm gì?"
"Vâng, đại tiểu thư."
Bàng Lạc Tuyết mang theo Tử Quyên, Tử Quyên phía sau còn cầm một cái khay, trên khay còn có mấy cái chai lọ.
Tiểu nha hoàn hành lễ: "Yết kiến nhị tiểu thư."
"Đại tiểu thư đâu?"
"Bẩm nhị tiểu thư, đại tiểu thư đang ở bên trong nghỉ ngơi."
Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu: "Mang ta vào."
"Vâng, nhị tiểu thư, bên này.
Bàng Lạc Tuyết đi theo nha hoàn vào trong phòng Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ đang cầm gương đồng tỉ mỉ nhìn mặt mình, nhị phu nhân ra tay quả thật rất nặng, dấu tay như thế mà vẫn còn, đêm nay còn phải đi yến hội, cứ cái dang này thì làm sao mà đi được?
"Tỷ tỷ?" Bàng Lạc Tuyết cười đơn thuần.
Bàng Lạc Vũ đặt gương đồng xuống lạnh lùng nhìn Bàng Lạc Tuyết, hiện giờ Bàng Lạc Tuyết này không có tác dụng gì lớn đối với nàng, nàng không cần thiết phải đi lấy lòng nàng ta, nếu nàng ta chết, mẫu thân của nàng ta nhất định cũng sẽ thương tâm đến chết, cái nhà này sẽ là của mẫu tử các nàng, mang giọng điệu không hoà nhã hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? Chẳng lẽ là đến cười nhạo ta sao?"
"Tỷ tỷ, sao ngươi lại nói vậy, sao ta lại có thể cười nhạo tỷ tỷ, thật sự là oan uổng cho muội tử rồi."
"Hừ! Tuyết Nhi ngươi sẽ tốt bụng như thế sao."
Bàng Lạc Tuyết cũng không giận, lập tức đi đến mép bàn ngồi xuống, lo lắng nhìn Bàng Lạc Vũ: "Nhị di nương ra tay cũng thật mạnh, ta thấy cũng đau lòng nữa." Bàng Lạc Tuyết thật sự đau lòng sao? Đáp án khẳng định là không, nàng chỉ mong sao các nàng có thể như chó cắn chó, trong lòng chỉ mong sao nhị phu nhân có thể ra tay mạnh hơn một chút, tốt nhất là đánh cho nàng nở hoa đầy mặt.
Bàng Lạc Vũ trợn trừng mắt: "Muội muội không cần mang vẻ mặt mèo khóc chuột giả từ bi ấy, ta thấy muội muội rất vui vẻ đấy."
"Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, muội muội thật sự đến để đưa đồ cho tỷ tỷ mà." Bàng Lạc Tuyết mang vẻ mặt uất ức nói.
"Ồ...? Là thứ gì mà đáng để muội muội tự mình đến Thính Vũ hiên một chuyến vậy, ta chỉ là con mèo nhỏ, sợ là không thể chứa nổi thứ to lớn này của muội muội."
Bàng Lạc Tuyết cũng không tức giận: "Tử Quyên lấy lại đây."
"Vâng, nhị tiểu thư." Nói xong Tử Quyên tiến lên để cái khay trên bàn.
"Đại tiểu thư, những thứ này đều là do nhị tiểu thư sai người đặc biệt luyện chế, buổi tối đại tiểu thư phải đến yến hội, xoa nhẹ cái này lên vết thương, chưa đến thời gian nửa nén nhan, những thứ vết thương này đều sẽ không thấy nữa."
Bàng Lạc Vũ cầm một chai nhỏ, mùi hương hoa cỏ thơm ngát ngấm vào lòng người, Bàng Lạc Vũ mở ra, nhìn thấy đó là một chai thuốc cao nhỏ: "Thật sự là thân kỳ như vậy?" Bàng Lạc Vũ bán tín bán nghi.
Bàng Lạc Tuyết tiếp nhận thuốc cao: "Đây là do ta tìm người đặc biệt điều phối ra, bên trong cai còn trộn ngọc vụn và xương hải ly, lại dùng nước hoa tươi để điều hương, như vậy khi tỷ tỷ thoa lên mặt cũng sẽ không có mùi thuốc đông y, tỷ tỷ cũng có thể dùng để trang điểm."
Tâm Bàng Lạc Vũ có chút lay động.
Bàng Lạc Tuyết lại nói: "Sợ rằng tỷ tỷ còn phải đi bái kiến Nghi quí phi, nếu để cho quý phi nhìn thấy khuôn mặt như vậy của tỷ tỷ, sợ rằng không tốt lắm."
Bàng Lạc Vũ sờ sờ những vết sưng còn ẩn ẩn vết máu trên mặt, Nghi quý phi là mẹ chồng tương lai của nàng, nàng cũng không muốn để lại ấn tượng xấu.
"Tỷ tỷ không ngại thì đến thử chứ?" Bàng Lạc Tuyết cầm thuốc cao dụ dỗ.
Bàng Lạc Vũ gật gật đầu gật gật đầu, Bàng Lạc Tuyết dùng tay lấy ra một chút: "Tỷ tỷ, Tuyết Nhi tới giúp ngươi."
"Ừ." Bàng Lạc Vũ ngẩng mặt lên.
Ánh mắt sâu thẳm của Bàng Lạc Tuyết nhìn thuốc cao, cầm thuốc xoa lên mặt Bàng Lạc Vũ, một cảm giác mát rượi khiến khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ giảm bớt đau đớn.
Bàng Lạc Vũ cười: "Thuốc cao này của Tuyết Nhi thật sự không tệ, so với những thứ thứ lấy của đại phu thì tốt hơn rất nhiều, có thể thấy được trong nhà có cái gì tốt thì dòng chính nữ như ngươi vẫn được hưởng thụ nhiều hơn." Bàng Lạc Vũ chua xót nói.
"Sao tỷ tỷ lại nói như vậy, những thứ này đều là mua được ở bên ngoài, muội muội có thứ tốt nào cũng đều nhớ đến tỷ tỷ mà, ngay cả giá y của tỷ tỷ, muội muội cũng bỏ vải vóc mà mình thích ra đấy."
Bàng Lạc Tuyết như có chút chỉ điểm, Bàng Lạc Vũ nhớ tới giá y là từ tay Bàng Lạc Tuyết, giọng điệu chậm lại hơn một chút: "Muội muội không cần đa tâm, chẳng qua trong lòng tỷ tỷ có chút không thoải mái nên mới nói nặng lời, muội muội không cần để trong lòng, phải biết rằng trong phủ này, người tỷ tỷ hiểu rõ nhất là ngươi rồi." Nói xong lôi kéo tay của Bàng Lạc Tuyết còn mang theo vẻ mặt thành thật với nhau.
"Muội muội cũng vậy mà." Bàng Lạc Tuyết cười chân thành nói.
"Xem, tỷ tỷ xem xem, vết sưng trên mặt thật sự đã đỡ hơn rồi." Bàng Lạc Tuyết giơ gương đồng lên cho Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ nhận gương đồng nhìn thấy vết sưng đỏ đã giảm hơn rất nhiều, trong lòng cũng vô cùng vui mừng: "Xem ra, thuốc này của muội muội quả thật là không tệ, muội muội có tâm rồi."
"Vậy thì tỷ tỷ giữ lấy, ta đi xem Băng nhi, nàng vẫn còn ở chỗ ta dánh đàn, tối nay chúng ta phải vào cung dự yến tiệc, tỷ tỷ cần phải ăn mặc xinh đẹp một chút."
"Đây là tất nhiên, có thuốc cao của muội muội, chắc rằng một lúc nữa sẽ khỏi hẳn, mặt tỷ tỷ cũng không có việc gì, chỉ là Băng nhi, tiểu nha đầu này, sao lại đến chỗ của muội muội rồi?"
"Tỷ tỷ, dù sao tam phu nhân cũng đã bị nhốt vào Ly viên, muội muội là vô tội, lại vẫn là muội muội của chúng ta, mấy ngày nay cũng coi như là ngoan ngoãn nghe lời, yến hội tối nay ta theo lời của phụ thân mà mang nàng theo, tất nhiên cũng muốn chăm sóc nàng cho thật tốt rồi."
"A...? Phải không? Mẫu thân của nàng đã phạm phải lỗi lớn như vậy, không liên lụy đến nàng đã là không tệ, không nghĩ phụ thân lại sắp xếp tỉ mỉ như vậy, để cho nàng đi với chúng ta." Nói xong Bàng Lạc Vũ lại bất mãn.
"Tỷ tỷ không cần lo lắng, nói ra chúng ta đều vẫn còn chưa cập kê, có thế nào cũng không sánh bằng dáng vẻ thướt tha của tỷ tỷ, tỷ tỷ không cần lo lắng." Bàng Lạc Tuyết cười lấy lòng.
Tuy Bàng Lạc Vũ không lo lắng về nha đầu Bàng Lạc Băng chết tiệt kia nhưng Bàng Lạc Tuyết này vẫn khiến cho nàng kiêng kị, Tuyết Nhi này đúng là càng ngày lớn càng xinh đẹp, nếu đợi vài năm nữa, sợ rằng Bàng Lạc Tuyết sẽ hoàn toàn che mất ánh sáng của nàng, nha đầu này, không thể giữ lại.