Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 122

Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu, nhìn Bạch Quân Nhược, thấy hắn thật sự mang vẻ mặt ảm đạm thì cười nói: "Công tử nói đùa, sư phụ của tiểu nữ đã sớm quy tiên, nếu công tử muốn gặp thì sợp là không có cách nào rồi."

"A... , vậy thì không còn cách nào, chỉ là tại hạ tò mò thôi, nói phải chuyện không vui của Như Yên cô nương, tại hạ cạn để kính trước."

"Công tử khách khí, chỉ là tửu lượng của Như Yên không bằng, lấy nước thay rượu là được rồi." Chuyện cười, buổi tối Bàng Lạc Tuyết vẫn còn phải dự tiệc, không chỉ có sứ thần Nam Chiếu quốc mà sứ thần của ba nước khác cũng đã đến nơi, tối nay chắc hẳn sẽ có yến hội lớn, nàng thân là quận chúa Đông Tần quốc, khẳng định là phải đi, tối lại phải uống rượu, sức nhấm của Bách Hoa tửu này không nhỏ, nàng cũng không muốn say khướt mà đi.

"Tuỳ ý tiểu thư, tại hạ cạn trước."

Bàng Lạc Tuyết nâng chén, ngửa đầu uống hết, Bạch Quân Nhược nhìn cổ Bàng Lạc Tuyết lại nhìn mặt nàng, khoé miệng hơi nhếch lên, hiện tại chủ nhân thật sự phía sua bức màn này, hắn đoán không sai rồi.

Ba người vui vẻ ăn cơm xong, Thích Dao nhìn người này ra tay rộng lượng, lại quang minh lỗi lạc. Chút thành kiến gì đó với hắn cũng tan thành mây khói rồi.

Bàng Lạc Tuyết mang mạng che, trở lại phòng của Thích Dao từ phòng của Bạch Quân Nhược, kéo mặt nạ da người xuống, cầm trên tay, cái mặt nạ da người này thật sự đã không cần dùng đến nữa rồi.

"Tuyết Nhi, ta vẫn cảm thấy ánh mắt tên Bạch Quân Nhược này nhìn ngươi không bình thường, ngươi đã từng đắc tội với hắn sao?" Thích Dao nhìn Bàng Lạc Tuyết cầm nước thuốc cất giữ mặt nạ da người lại vào trong hộp.

"Cái này thì ta lại không chú ý, tóm lại lai lịch của tên Bạch Quân Nhược này không nhỏ, hắn là thương gia nổi tiếng nhất tứ quốc, bất quá thứ khiến ta kiêng kị không phải là thân phận thương nhân của hắn, dù sao cũng chỉ là thương nhân thôi, kinh doanh cho tốt thì vẫn có thể có cơ hội so sánh với hắn, thứ khiến ta kiêng kị là thân phận vương tử Hải quốc trong truyền thuyết của hắn." Bàng Lạc Tuyết vừa đổ nước thuốc, vừa nói với Thích Dao.

"Hải quốc? Thật sự là hải quốc bên ngoài tứ quốc kia?" Thích Dao kinh ngạc.

"Đúng vậy, ngươi nhìn kỹ mắt của hắn, sẽ nhìn ra, màu mắt của hắn không giống với chúng ta, chỉ là võ công của hắn cao cường, hẳn là đã áp chế ở trong, nếu không, đôi mắt của hắn sẽ có màu xanh đậm."

"Ừ. Ta thấy con mắt của hắn có chút xanh, còn tưởng rằng nguyên nhân là do mắt hắn có tật, thì ra lại có nguồn gốc lớn đến như vậy." Thích Dao có vẻ đăm chiêu.

"Vì thế ta nói. Nhất định phải có quan hệ thân thiết với hắn, cho dù không thể trở thành bằng hữu, cũng không thể trở thành kẻ địch."

"Gần đây ta đối đãi với hắn như vậy, không phải là cũng bị ghi hận rồi chứ." Thích Dao khẩn trương nói.

Bàng Lạc Tuyết lắc lắc đầu: "Yên tâm, có thể nhìn ra, hắn không phải là loại người nhỏ mọn kia."

"Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi." Thích Dao vỗ ngực nói.

"Tuy nhiên, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp một chút." Bàng Lạc Tuyết nói.

"Tuyết Nhi có cái gì thì cứ nói thằng, giữa chúng ta mà vẫn còn khách khí cái gì. Nói đi." Thích Dao nâng cằm nhìn Bàng Lạc Tuyết.

"Nghe nói chuyện sư phụ muốn kết hôn với Trường Nhạc công chúa ngươi cũng biết?"

"Hả? Cái này thì ta thật sự không biết. Tuyết Nhi nghe được ở đâu, sư huynh cưới vợ lại không nói cho ta biết."

"Sợ rằng lần này tới, là tới để đề thân. Tuy nhiên ngươi cũng đã biết đại ca của ta và Trường Nhạc công chúa sớm đã tình căn sâu nặng, nếu là sư phụ cưới Trường Nhạc công chúa làm vợ, sợ rằng ca ca và Trường Nhạc công chúa đều sẽ thương tâm đến chết. Vì thế ta muỗn Dao tỷ hoà giải giúp ta, để sư phụ chọn người khác."

Thích Doa nhíu mày, sao sư huynh lại có thể nguyện ý lấy Trường Nhạc công chúa chứ, nàng nhìn ta người Sở Mộc Dương thích quả thật là Bàng Lạc Tuyết, chỉ là nha đầu này chỉ xem hắn như sư phụ mà đối đãi, cũng không có một chút tư tình nữ nhi, nàng cũng đang rối rắm sao sư huynh lại có thể bằng lòng lấy Trường Nhạc công chúa chứ?

"Dao tỷ, ngươi có nghe không?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

"Ừ, ừ, ta đang nghe, Tuyết Nhi ngươi yên tâm, sư huynh tới nhất định sẽ đến tìm ta, ta sẽ nói với hắn, dù sao trong lòng Trường Nhạc công chúa cũng không có sư huynh, thì sao lại không thành toàn cho một đôi hữu tình đây? Chẳng qua, chuyện này Tuyết Nhi đi nói, cõ lẽ sẽ có tác dụng hơn so với ta đi nói." Thích Dao có thâm ý khác nói.

"Ta? Vì sao?" Bàng Lạc Tuyết khó hiểu.

"Khụ khụ... Không có gì, dù sao ngươi là đồ đệ duy nhất của hắn, khẳng định ngươi nói thì tốt hơn." Thích Dao lảng sang chuyện khác.

"Vậy được rồi. Đúng rồi, buổi tối ta còn phải đi dự tiệc, nhất định sẽ gặp sư phụ, đến lúc đó ta sẽ nói với hắn. Ngươi đi tìm Thương Dực, nói hắn phải lựa người cho tốt, ta thật sự muốn giết chết Tấn vương trong Tứ quốc săn bắn."

"Thật sao?" Mắt Thích Dao sáng lên, nàng muốn giết Tấn vương cũng không phải chỉ là một hai ngày, bất quá thế lực của Tấn vương cũng không nhỏ, dưới dự chèn ép của Dự vương, còn có Thích Dao, mà hắn còn có thể sinh tồn trong khe hẹp, không thể không nói, Tấn vương này cũng không phải người bình thường. Chẳng qua không lâu nữa nàng có thể báo được thù lớn rồi.

"Ngươi yên tâm, ta đã nhờ Dự vương âm thầm điều tra, Nghi quý phi cũng không thể trốn thoát. Không bao lâu nữa thù lớn của Thích tướng quân cũng sẽ được báo rồi." Bàng Lạc Tuyết an ủi.

Nước mắt của Thích Dao từ từ chảy ra, Bàng Lạc Tuyêt lấy khăn ra lau cho nàng: "Dao tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho tướng quân."

"Ừ, phụ thân, cuối cùng nữ nhi cũng đã có thể giúp người lật lại bản án, người ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt rồi." Thích Dao ngửa mặt lên trời cười dài.

"Dao tỷ đừng quá đau lòng."

"Không, không phải là ta đau lòng, ta chỉ hận không thể giết tên tiểu nhân kia ngay lập tức mà thôi." Thích Dao nảy sinh ác độc nói.

"Yên tâm, rất nhanh sẽ có thể, ta sẽ giao mạng hắn vào trong tay ngươi."

"Ừ, cảm ơn ngươi, Tuyết nhi, tuy ta biết nói cảm ơn là rất khách sáo, nhưng ta biết nếu không phải ngươi, ta sợ là đời này cũng không có cách nào để báo thù, càng đừng nói đến có một chỗ để nương thân."

"Trong khoảng thời gian này, để Thu Nguyệt quấn lấy quản gia của Tấn vương cho tốt, vẫn có rất nhiều chứng cứ cần phải dựa vào hắn."

"Ngươi yên tâm, mấy ngày trước, vợ của tên quản gia này đã đánh chết hai người tiểu thiếp của hắn, tên quản gia này đúng là khổ mà không nói được, tuy nhiên hắn đã nói với Tiết ma ma rằng muốn cưới Thu Nguyệt làm thiếp, chỉ là vị thê tử kia sống chết đều không chiu, còn uy hiếp nói nếu hắn dám, thì sẽ tới chỗ của Tấn vương cáo trạng, hiện tại trong lòng hắn đúng là tràn đầy tức giận, muốn hắn nói ra, hiện tại cũng đơn giản hơn. Ta sẽ nói Thu Nguyệt giở một chút thủ đoạn."

"Ừ, mạng của hắn không đáng giá tiền bạc, bất quá những trung thần bị hắn làm hại này, nhất định phải giải tội cho họ mới được."

"Hừ! Chỉ là cái mạng chó kia của hắn, lão nương ta cũng không để vào mắt, bất quá những người đã bị hắn thì vẫn cần phải được trả lại trong sạch."

"Dao tỷ yên tâm, ta đi thăm mẫu thân trước, buổi tối còn phải đi dự tiệc nữa."

"Ngươi đi nhanh một chút đi, ta đã sai người chuẩn bị cho ngươi một bộ quần áo tốt. Nhất định ngươi sẽ thích. Tuy nhiên vẫn còn một chuyện, đại tiểu thư nhà ngươi đặt không ít y phục ở Lâm Lang hiên." Thích Dao nói.

"Nàng? Sợ rằng nàng muốn nhanh chóng tiến cung để vấn an bà bà tương lai, ngươi cứ làm cho tốt, tiền tài cũng phải cần..." Bàng Lạc Tuyết có vẻ đăm chiêu. "Nàng sẽ lại lựa chọn, từ trước đến nay Nghi quý phi thích thứ lộng lẫy, Dao tỷ cần phải sai người chuẩn bị cho tốt."

"Tuyết Nhi yên tâm, ta hiểu rồi."

"Vậy Tuyết Nhi xin cáo lui trước rồi."

"Ừ, ngươi đi cẩn thận một chút, mang theo những thứ thuốc bỏ này cho bá mẫu. Chỗ kia, Thương Dực đã phái người bao vây lại. Tuyết Nhi yên tâm, nói đó đã bắt đầu được xây dựng rồi.

---

Bàng Lạc Tuyết mang khăn che mặt, đi lên xe ngựa từ cửa sau. Bạch Chỉ và Bạch Đinh đã sớm ở phía sau. Nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết ra ngoài, khẩn trương đỡ nàng lên xe.

"Đến Mẫu Đan viên thăm mẫu thân."

"Vâng, tiểu thư."

Xe ngựa vừa mới đi, Bạch Quân Nhược ở hậu viện Thuý Vi lâu đã sớm thấy được. Nhìn nàng đi vào, ra ngoài lại mang dáng vẻ kia, khoé môi Bạch Quân Nhược nhếch lên thì thào lẩm bẩm: "Đã biết là ngươi."

Nói xong phi thân lên trên cây. Nhìn xa ngựa chạy về ngoại thành, bản thân mình tự vận khinh công đương nhiên có thể bắt kịp.

Bàng Lạc Tuyết nhìn một xe đầy thuốc bổ quý giá, khoé môi không khỏi rút rút, Thích Dao này thật là, nàng cho rằng chỉ có một chút, lại không phát hiện thậm chí đã đầy xe ngựa. Bất quá muốn chữa khỏi bệnh tim cho Dương thị trừ phi là có thể tìm được thuốc dẫn trong truyền thuyết, phối với giảo cổ và cam thảo, chỉ thực, bạch thược, sài hồ, quế chi, phục linh, ngũ vị tử, can khương, nếu không sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều a. Có thể tìm được thứ này là nàng phải đọc không ít sách cổ mới tìm được.

"Tiểu thư, có người theo dõi." Bạch Chỉ nói.

Bàng Lạc Tuyết bên trong xe ngựa mở mắt ra, nói: "Có cảm nhận được là ai không?"

"Thuộc hạ vô dụng, võ công của ta và hắn ngang nhau không phân biệt được, nô tỳ không tra được, bất quá hắn chỉ có một người, người muốn nô tỳ đi ngăn hắn không."

Bàng Lạc Tuyết thật sự không muốn quá nhiều người biết được nơi Dương thị ở: "Bạch Chỉ, ngươi đi xem xem là ai, ngăn cản hắn là được, bản thân ngươi cũng phải cẩn thận, Bạch Đinh, cho xe chạy nhanh một chút."

"Vâng, tiểu thư." Bạch Chỉ theo lệnh mà nhảy lên trên cây.

"Không biết các hạ là người phương nào, ngươi lén lút theo lâu như vậy, không ngại thì ra mặt đi." Bạch Chỉ nhìn cây đại thụ trước mặt bằng ánh mắt rét lạnh.

"Không có gì, tại hạ chỉ tò mò về tiểu thư kia? Không biết có thể giải thích nghi hoặc của bản thân không?"

Bạch Chỉ hừ lạnh một tiếng: "Lớn mật cuồng đồ, dám đánh chủ ý lên tiểu thư nhà ta." Nói xong liền rút kiếm đâm về phía trước mặt.

Bạch Quân Nhược lấy khăn che mặt, bịt mặt lại, hai người bắt đầu giao thủ trong rừng.

Bên kia Bạch Đinh điều khiển xe ngựa đi đến Mẫu Đan viên.

Bàng Lạc Tuyết xuống xe kéo khăn che mặt ra: "Không ai đuổi theo chứ?"

"Bẩm tiểu thư, đã không còn, Bạch Chỉ đã đi ngăn cản hắn, sợ là hơi khó đối phó."

"Vậy ngươi đi hỗ trợ giúp nàng ấy một tay đi."

"Vâng, tiểu thư."

Bàng Lạc Tuyết đi vào sân, Tử Tước đang tự mình chọn hoa, cầm rổ, trong rổ đã có không ít hoa.

"Tử Tước, mẫu thân sao rồi?"

Tử Tước ngẩng đầu nhìn thấy là nhị tiểu thư thì nói: "Nhị tiểu thư, hôm qua phu nhân đã uống thuốc, tâm tình không tệ, thấy hoa trong viện nở tốt như vậy. Thuận tiện bảo nô tỳ hái một chút, nói là muốn làm chút son cho tiểu thư."

Bàng Lạc Tuyết cảm thấy ấm áp trong lòng: "Ta đi xem mẫu thân, ngươi đi nấu ít thuốc bổ mang lên cho mẫu thân."

"Vâng, nhị tiểu thư."

Qủa thật vừa vào trong phòng, Dương thị đang xem một bản sách tiêu khiển, thần sắc lại không tệ.

"Mẫu thân, sao người lại không nghỉ ngơi."

Dương thị ngẩng đầu nhìn thấy là Bàng Lạc Tuyết, khẽ cười nói: "Tuyết nhi đến đây lúc nào vậy? Không có việc gì làm, tiện thể để Tử Tước đi hái mấy đoá hoa rồi tính toán phải làm son như thế nào."

"Sao mẫu thân lại muốn làm việc này, thân thể người không tốt, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút." Bàng Lạc Tuyết đỡ Dương thị.

Dương thị đặt sách xuống, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài: "Không có việc gì, hôm nay ta cảm thấy thân thể đã tốt hơn nhiều, ta ngửi được những thứ dược thảo này trong lòng cũng thoải mái hơn."

"Vậy được rồi, nhưng thứ dược thảo này đều được chăm sóc rất kĩ, bệnh của mẫu thân phải dựa vào chúng nó đấy."

" Chúng ta ra ngoài đi một chút đi."

"Vâng, mẫu thân, người cẩn thận một chút." Bàng Lac Tuyết cẩn thận đỡ Dương thị đi trong viện. Qủa nhiên ánh mặt trời rất tốt, trong viện đã có mấy cây gỗ lim, đều là cây cổ thụ trăm năm. Hoa màu đỏ nở vừa lúc, che đi rất nhiều ánh sáng trong sân, ánh mắt trời xuyên qua lá cây chiếu vào trong viện. Thêm việc trong viện được Dự vương trồng không ít dược thảo an thần, sau giờ ngọ sẽ tản hương. Bàng Lạc Tuyết vô cùng hài lòng đỡ Dương thị ngồi trong đình. Rót một ly trà, hai mẫu tử hưởng thụ thời gian thanh thản sau giờ ngọ.