Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 5 - Chương 307

Ngữ thanh rất nhẹ, dễ dàng tiêu tán trong gió, bàn tay đang ghìm chặt dây cương của Sở Thanh Hàn hơi buông lỏng, ý cười nơi khóe miệng nhếch lên, “Hách Thiên Thần.”


Không riêng gì Hách Cửu Tiêu, tất cả mọi người đều nghe thấy sự thả lỏng trong lời nói của Sở Thanh Hàn, khi người trong xe ngựa mở miệng thì mọi người bên phía Hách Cửu Tiêu đều vui sướng, đó là loại sắc mặt vui mừng mà không thể nào áp chế được, là mừng như điên.


Mà bên phía Sở Thanh Hàn vì phản ứng này của hắn, nhận thấy chủ tử cao hứng, thủ hạ của hắn càng thêm hiếu kỳ đối với người bên trong xe ngựa. Bởi vì sự im lặng sau khi xe ngựa truyền ra ba chữ mà bầu không khí vốn nặng nề đầy áp lực lại tựa hồ đang thay đổi.


Trong xe ngựa hiển nhiên là Các chủ Thiên Cơ Các, đáp ứng ước định mà đến đây, nhưng ngoại trừ Hách Cửu Tiêu thì không ai biết ba chữ này đã hao phí bao nhiêu sức lực của Hách Thiên Thần, đã trải qua bao nhiêu cơn ác mộng, phải khó khăn như thế nào thì mới có thể tự nói ra những lời này.


Sóng ngầm cuồn cuộn bên ngoài. Bên trong, bàn tay ôm lấy thanh y dùng hết toàn lực, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu vẫn không hề nhúc nhích mà nhìn Hách Thiên Thần ở trong lòng hắn, biểu tình vô cùng đáng sợ, giống như hỗn tạp hết thảy, hoặc tựa như rời xa hết thảy, chỉ còn lại người trước mắt.


“Thiên Thần?” Cắn chặt hàm răng, ánh mắt của hắn giống như có thể cắn nuốt người ta, nhưng người bị hắn nhìn như vậy lại không hề lộ ra một chút biểu tình sợ hãi, chỉ khẽ nhíu mày rồi thở dài, “Nếu ta không tỉnh lại, chẳng lẽ ngươi tính làm cho mọi người…”


Nụ hôn bất chợt hạ xuống như bạo vũ, dừng trên môi hắn, ngăn chặn lời nói chưa ra hết khỏi miệng, đầu lưỡi xâm nhập chiếm đoạt từng ngóc ngách bên trong khoang miệng, Hách Cửu Tiêu hung hăng ôm chặt hắn trước người, nụ hôn kịch liệt khiến Hách Thiên Thần không thể không nâng tay kháng cự, “Cửu Tiêu….để cho ta thở….”


Hách Cửu Tiêu không thể dừng lại, hắn lại càng không muốn dừng lại, có trời mới biết hắn đã đợi bao lâu mới có thể làm cho người trước mắt quay về một lần nữa, hai tay khẽ vuốt trên lưng Hách Thiên Thần, cuối cùng vì lo lắng cho thân thể của Hách Thiên Thần mà hắn mới buông ra, nhưng ánh mắt lại không hề dời đi nửa khắc, “Kêu tên ta một lần nữa.”


Hách Thiên Thần nhìn Hách Cửu Tiêu, đôi mắt như đại dương sâu thẫm nổi lên gợn sóng, giống như chỉ trong nháy mắt liền nhìn thấy cả ngàn cánh buồm, hắn chậm rãi mở miệng, “Cửu Tiêu.” (gọi một tiếng, ngọt chết Tiêu luôn)


Hai người nhìn nhau, trong mắt đều trở nên phập phồng, cho dù dùng thiên ngôn vạn ngữ thì cũng vô pháp diễn tả hết thảy tâm tình vào giờ khắc này.


Hách Thiên Thần giống như tái thế làm người. Vì Hách Cửu Tiêu mà hắn không thể không đấu tranh, dựa vào ý chí của mình, mạnh mẽ áp chế tất cả tư tưởng bị phân liệt hỗn loạn, hắn phải tỉnh lại, nếu không Hách Cửu Tiêu sẽ làm ra chuyện hết sức kinh hoàng, thương tổn người khác, cũng thương tổn chính mình.


Cho nên Hách Thiên Thần phải tỉnh, mặc dù không ai có thể cam đoan hắn sẽ duy trì thanh tỉnh trong bao lâu, là một ngày hay vài ngày, nhất thời hay vĩnh cửu, nhưng hiện tại thì hắn đã tỉnh.


“Sau khi ngươi tỉnh lại thì người đầu tiên ngươi gọi tên lại là hắn.” Hách Cửu Tiêu biết tình trạng của Hách Thiên Thần nhưng hắn lại không hề đề cập đến một chữ, trong miệng oán giận khiến Hách Thiên Thần bật cười, sau đó khẽ giật lông mày, ánh mắt hơi khép lại, “Nhưng người đầu tiên ta nghĩ đến chính là ngươi.”


Dựa vào Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần hít sâu một hơi, vẻ mặt thả lỏng, giống như mới từ một cơn ác mộng lâu dài tỉnh lại, vẻ mặt hơi thoáng mệt mỏi nhưng không khẩn trương, cũng không hề lo lắng, chỉ cần hắn tỉnh lại thì hắn vẫn là Đàn Y công tử Hách Thiên Thần.


Người bên ngoài không hề biết tình hình bên trong, Sở Thanh Hàn cũng không phát lệnh cho binh mã xuất thủ. Ý đồ của hắn đến đây tựa hồ cũng không phải chỉ đơn giản là diệt trừ Thiên Cơ Các, mà hắn lại có vẻ càng quan tâm đến Hách Thiên Thần hơn, thủ hạ của hắn không biết hắn đang đợi cái gì, trong sự yên lặng có thể nghe thấy tiếng sóng biển vang lên từ xa xa, từng tiếng thúc giục lòng người.


Rèm che xe ngựa mở ra, rốt cục có người từ bên trong bước xuống, vẫn là một thân thanh y, vẫn là ánh mắt bình thản lạnh nhạt, cước bộ trầm ổn, bước chân thản nhiên, hắn không cần vịn vào Hách Cửu Tiêu, mặc dù hắn bị ác mộng tra tấn khiến thân thể dần dần gầy yếu, thể lực vẫn chưa khôi phục, nhưng đứng trước mặt mọi người thì lưng của hắn sẽ vĩnh viễn cương trực.


“Sở Thanh Hàn, ta đến theo ước định.” Thanh y phất phơ trng gió, tóc đen tung bay, hắn hơi nheo mắt lại, nhìn ra xa xa, đi đến phía trước đám người rồi dừng chân. Hách Cửu Tiêu từ trên xe ngựa bước xuống, lo lắng đứng bên cạnh hắn, không hề liếc mắt nhìn Sở Thanh Hàn.


Bất luận kẻ nào cũng nhận ra Hách Thiên Thần rất gầy yếu, ánh mắt che giấu bên dưới ngân khôi của Sở Thanh Hàn khẽ nhúc nhích, Thiên Cơ Các đứng một bên, mọi người không phát lên bất cứ tiếng vang nào nhưng bầu không khí dĩ nhiên bất đồng, chỉ một chút xôn xao cũng trở nên hết sức rõ ràng trong sự yên lặng dị thường này.


Xá Kỷ và Hạ Tư Nhân đứng phía trước đội ngũ, Hách Thiên Thần từ trong xe ngựa đi ra, khi hắn trải qua bên cạnh bọn họ, Hạ Tư Nhân không biết vì sao mà lại muốn rơi lệ, nàng chỉ nhìn thấy trong mắt của Xá Kỷ cũng mang theo sự kích động giống nàng, Băng Ngự thiếu chút nữa sẽ nhịn không được mà kinh hỉ mở miệng hô to. Cuối cùng, hết thảy vui sướng hội tụ thành vô số ánh mắt, tất cả đều nhìn chăm chú vào một người ở đương trường.


Đứng trước mặt mọi người, bất cứ gian nan nào cũng không thể làm Các chủ Thiên Cơ Các chùn bước.
Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh hắn, hai người sóng vai mà đứng, tựa như trước kia. Hoa Nam Ẩn đứng ở phía sau nhìn cảnh tượng này, cổ họng tựa hồ bị cái gì ngăn chặn.


Sở Thanh Hàn nhìn một lúc lâu, từ trên lưng ngựa nhìn xuống, lần này hắn lại không hề nói một chữ, song phương giằng co, bên trong bầu không khí khẩn trương có một loại hơi thở quái dị, một lúc sau, hắn ngửa đầu cười ha ha, “Ta còn nghĩ rằng các ngươi sẽ không đến theo ước định, không ngờ cho dù là hiện tại thì Đàn Y vẫn là Đàn Y, Thiên Cơ Các vẫn là Thiên Cơ Các.”


Hắn nói chậm rãi, lời nói chứa đầy thâm ý.


Người của Thiên Cơ Các vốn ẩn nấp ở khắp nơi, nay bởi vì Hách Thiên Thần có ước định mà rất nhiều người đều tập kết đến đây, chưa hẳn là toàn bộ nhưng đều là tinh anh của Thiên Cơ Các. Nếu lúc này có thể bắt gọn Thiên Cơ Các thì tương đương phá hủy một phần lớn thực lực của Hách Thiên Thần. Nam Vô phân tán khắp nơi, tuy rằng vẫn là một sự uy hϊế͙p͙, nhưng nếu không còn mạng lưới tin tức của Thiên Cơ Các, không có mật thám thì Nam Vô tương đương mất đi cặp mắt, sự uy hϊế͙p͙ không còn lớn như trước kia.


Hách Thiên Thần đương nhiên biết đạo lý này, Hách Cửu Tiêu cũng tuyệt đối hiểu rõ, những người khác thì lại biết lần này chưa hẳn có thể toàn thân trở ra, nhưng bọn họ vẫn đến đây.


Dù sao Thiên Cơ Các cũng vẫn là Thiên Cơ Các, cũng giống như chủ tử của bọn họ. Là thủ hạ của của Hách Thiên Thần, tất nhiên đều phải có khí khái ngạo nghễ.


Sở Thanh Hàn ngồi trên lưng ngựa mà nói ra câu kia, bên trong có tiếc nuối, Hách Thiên Thần thủy chung không cho hắn lợi dụng, càng không cho hắn chiếm đoạt, vô luận là Thiên Cơ Các hay là Hách Thiên Thần, e rằng hắn sẽ trắng tay.


“Sở Thanh Hàn, ngươi muốn thế nào?” Nhìn ra mọi người ở sau lưng mình, biểu tình của Hách Thiên Thần tựa hồ có một chút trấn an, hắn hỏi Sở Thanh Hàn, thần sắc bình thản, vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu vẫn lạnh lùng, nhưng cũng không lập tức động thủ, kết cục lưỡng bại câu thương không phải là điều mà hắn muốn.


“Những lời này đáng lẽ không phải là ngươi hỏi ta, mà phải là ta hỏi ngươi mới đúng.” Bạch mã dưới thân của Sở Thanh Hàn khẽ đạp móng xuống đất, hắn vừa cười vừa nói như trước nhưng lại thận trọng hơn một chút, không giống như dĩ vãng, hắn thấy Hách Thiên Thần tựa hồ có chuyện muốn nói với hắn.


“Đường đường là nhị hoàng tử điện hạ, vì sao dám làm mà không dám nhận?” Hoa Nam Ẩn khẽ chế nhạo, “Hoàng tử có địa vị cao quý, có tâm đọat vị, có ai lại không biết?”


Sở Thanh Hàn nhướng mi, không lưu tâm lời nói của Hoa Nam Ẩn, “Chẳng lẽ muốn cho vị hoàng huynh vô tâm với triều chính của ta làm hoàng đế? Ngôi vị hoàng đế phải do người xứng đáng nắm giữ, Sở Thanh Hàn ta muốn ngôi vị hoàng đế thì có cái gì lại không đúng?”


Ngữ thanh lang lảnh, du dương trong không khí, hắn không hề che lấp dã tâm của chính mình, khiến người nghe cảm thấy như một việc hiển nhiên, Hoa Nam Ẩn hung hăng trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi muốn làm hoàng đế là chuyện của ngươi! Nhưng ngươi cấu kết ngoại tộc, sau khi chiếm được Vạn Ương thì bắt đầu đối phó với Thiên Cơ Các và Hách Cốc, xúi giục phản loạn, âm thầm tập kích, chẳng lẽ chuyện vong ân phụ nghĩa ti bỉ vô sỉ như vậy mà có thể là giả hay sao?”


Sở Thanh Hàn nhíu mày, hắn bị mắng như vậy nhưng không tức giận, Hách Thiên Thần lắc đầu đối với Hoa Nam Ẩn, “Đủ, Hoa Nam Ẩn, không cần nhiều lời.”


“Sở Thanh Hàn.” Ánh mắt lạnh lùng chăm chú của Hách Cửu Tiêu như mũi tên, ngựa dưới thân của Sở Thanh Hàn trở nên bất an, Sở Thanh Hàn phải ghìm chặt cương thì nó mới không quay đầu rời đi. (cả con ngựa mà chàng cũng không tha)


“Ngươi muốn Thiên Cơ Các hay là hắn?” Câu hỏi của Hách Cửu Tiêu tựa như một cây kim châm, Sở Thanh Hàn biến sắc, Hách Thiên Thần mỉm cười, nụ cười lạnh nhạt hơi tái nhợt hơn so với ngày xưa một chút, “Vô luận đáp án là gì thì ngươi cũng đã biết kết quả.”


Phần phật, trả lời Hách Thiên Thần là ngọn cờ đang phất phới đón gió, đầu mãnh hổ phía trên lá cờ giống như điên cuồng gào thét trong gió, lá cờ hạ xuống, Sở Thanh Hàn lên tiếng mà cười, “Hảo, Hách Thiên Thần! Vậy để cho ta làm ra một quyết định–”


Đúng lúc này, tiếng ngựa hí lên khiến Sở Thanh Hàn suýt nữa khống chế không được, Hách Thiên Thần đột nhiên nhìn con ngựa kia, đó là sát khí, là sát khí kinh động nó, “Không ổn!”


Vừa mới dứt lời thì từ hai bên sườn núi có trăm ngàn quan binh xuất hiện, tay cầm cung nỏ đang nhắm xuống nơi này, người của Thiên Cơ Các đã sớm đoán trước, không ai cảm thấy kích động, Hách Thiên Thần nhìn Sở Thanh Hàn ở trước mặt, hắn nhảy lên như một tia chớp, ý cười trên mặt Sở Thanh Hàn đã sớm lui xuống, thấy Hách Thiên Thần lướt đến nhưng không hề động thủ, đồng thời cũng ngăn cản thủ hạ ở xung quanh.


“Hách Thiên Thần, ta có lời muốn nói với ngươi….” Hắn vừa mở miệng thì đã thấy bóng dáng trước mặt bỗng nhiên nhoáng lên một cái nhưng tư thế lại loạng choạng, muốn tiến đến đỡ lấy nhưng một bóng người còn nhanh hơn so với hắn, đem Hách Thiên Thần kéo vào trong lòng, “Thiên Thần!”


Hách Cửu Tiêu vô cùng nóng vội, không thể dùng ngôn ngữ để diễn ta, hắn thật sự không dám tưởng tượng, không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ như thế nào.


Trải qua một trận kiếp nạn giống như sinh tử, đau khổ chống đỡ, cố gắng áp chế dị lực, đồng thời cũng đem hết thảy tư tưởng thác loạn áp chế, Hách Thiên Thần đang dùng một sức mạnh và ý chí không thể tưởng tượng được để cầm cự, lúc này nếu ngã xuống, có thể hắn sẽ không còn sức lực để tỉnh lại.


“Không ngờ ngay lúc này…” Hách Thiên Thần siết chặt cánh tay của Hách Cửu Tiêu, nhíu mi cắn răng.


Hắn không nghĩ rằng sẽ ổn thỏa, nhưng cũng không ngờ lại đến nhanh như vậy, có lẽ bởi vì nơi này có quá nhiều người, sát khí quánặng làm cho dị lực của hắn rục rịch, hết thảy hắc ám đã từng nhìn thấy ở trong đầu giống như một cái lưới lớn sẽ bao phủ lấy hắn, kéo hắn xuống vực sâu.


Lúc này chỉ cần ngã xuống thì thật sự vạn kiếp bất phục…..Vạn kiếp bất phục…..Hách Thiên Thần tự cảnh cáo chính mình rồi chậm rãi khép mắt lại.


“Thiên Thần–” Một tiếng rống to đầy nôn nóng, giống như không trung đều bị xé rách, gió biển ẩm ướt bị một vật vô hình cuốn lên, âm thanh bạo liệt của nham thạch bị vỡ vụn văng khắp nơi, trong tiếng ầm ầm vang vọng chấn động thiên thanh, lúc này chỉ có thể nhìn thấy Hách Cửu Tiêu ôm chặt người trong lòng.


Trong tiếng hét to của hắn, sóng triều bên bờ biển cuồn cuộn, song phương giao thủ, đại chiến bùng nổ, lúc này đây trừ phi có người hạ lệnh ngưng chiến, nếu không thì chỉ có thể chiến đến cuối cùng, kết quả sẽ là lưỡng bại câu thương. Nhưng người có thể đình chiến đã mất đi tri giác, song phương xông lên liều chết, Sở Thanh Hàn nhìn thấy một màn mà chỉ biết sững sờ.


Người của Thiên Cơ Các sẽ không thần phục kẻ khác, người của Hách Cốc lại là những kẻ liều mạng.
Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.