“Có phải chưa từng nghĩ đến cũng có lúc chúng ta cùng nhau liên thủ đúng hay không?” Mặc dù trên tay có thương tích nhưng Sở Thanh Hàn xuất chiêu cũng không hề chần chờ, trường đao nhuốm máu. Khuôn mặt của Hách Cửu Tiêu đầy sương hàn, hoàn toàn không thèm bận tâm, khi động thủ thì đứng giữa Sở Thanh Hàn và Hách Thiên Thần để phòng ngừa Sở Thanh Hàn sẽ gây bất lợi cho Hách Thiên Thần.
Hách Thiên Thần hướng ra sau nhìn lại, thấy trong cung còn có người đang chạy đến, đó là thủ hạ của Thương Lê, cấm quân thị vệ, “Bọn họ cũng nghe lệnh của Hùng Tích An?”
Sở Thanh Hàn vừa nghe thấy thì cười thành tiếng, “Đêm nay hóa ra là tới phiên trực của hắn, vận khí của chúng ta thật không tệ.” Hắn rút ra lệnh bài ở bên hông rồi đưa lên trước mặt thị vệ đang chạy đến, “Hùng Tích An mưu đồ soán vị, muốn gây bất lợi đối với công chúa, các ngươi cũng muốn mưu phản giống như hắn hay sao?”
Cao giọng quát to, giọng nói truyền đi rất xa, bước chân của cấm quân thị vệ do Thương Lê dẫn dắt hơi chần chừ một chút. Hùng Tích An đã khống chế toàn bộ hoàng cung nhưng ít ra chuyện quốc sự vẫn nghe lệnh của Lương Ỷ La, Lương Ỷ La mới là huyết thống hoàng tộc, nếu Hùng Tích An thật sự mưu phản, bọn họ động thủ bắt người thì xem như phạm tội đồng lõa.
“Chờ một chút!” Thương Lê ra lệnh dừng lại, “Phái người đi thăm dò rõ ràng rốt cục đã xảy ra chuyện gì!” Hắn là lão thần của Vạn Ương, lại là người lớn tuổi thứ hai sau tiên đế, có quan hệ thân thích với vương tộc, muốn hắn làm ra chuyện phản bội vương tộc thì hoàn toàn không có khả năng.
Hùng Tích An vốn đến đây để bắt người, hắn muốn bắt chính là Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, hoàn toàn không ngờ Lương Ỷ La lại làm khó dễ ngay lúc này, hắn dẫn theo thủ hạ với số lượng không ít, bao vây hai người thì đã đủ, nhưng muốn chống lại thị vệ của Thương Lê thì kết quả sẽ là lưỡng bại câu thương.
“Chúng ta đi.” Hách Cửu Tiêu kéo Hách Thiên Thần, bọn họ đã có được lời giải, không cần ở lâu, hoàng cung Vạn Ương tranh đấu và hỗn loạn không liên quan đến bọn họ, Hách Thiên Thần gật đầu, hắn cũng không định triệu tập thủ hạ đang tiếp ứng ở bên ngoài, hai người bọn họ muốn rời khỏi hoàng cung cũng không tính là quá khó.
“Các ngươi cứ như vậy mà rời đi?” Sở Thanh Hàn ngăn cản truy binh, đi theo phía sau bọn họ. Hách Cửu Tiêu đột nhiên dừng bước, một chưởng lấy mạng truy binh, hắn xoay người, trong bóng đêm, đôi mắt của hắn tựa như phủ kín một tầng huyết vụ, yêu lãnh khiến người ta sợ hãi, “Vậy trước tiên lấy mạng của ngươi rồi chúng ta sẽ đi.” (huyết vụ= sương máu)
Tóc đen phất phơ, trong không khí chợt vang lên vài tiếng kỳ dị, giống như có một lưỡi kiếm sắc bén đang cắt kim loại, trên mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, kéo dài từ dưới chân Hách Cửu Tiêu đến trước mặt Sở Thanh Hàn, giống như vực sâu muốn hút lấy người ta.
Sở Thanh Hàn đã biết bọn họ xuất thân từ Yêu Hồ tộc, càng biết dị lực của Hách Cửu Tiêu không phải hắn có thể ngăn cản, nhìn thấy sau khi tiếng nổ vang lên thì truy binh ở xung quanh lần lượt ngã xuống, hắn vội vàng lui ra sau, “Chẳng lẽ các ngươi không muốn biết Vụ Sắc đao ở nơi nào?”
Vụ Sắc đao ở trong tay Tử Diễm, rốt cục Tử Diễm bị thất thủ trong cung không biết sinh tử ra sao, có Vụ Sắc đao tương đương tìm được Tử Diễm, tìm được người ở sau lưng điều khiển nàng, “Đao ở nơi nào?” Hách Cửu Tiêu vừa thu tay lại thì chưởng phong gào thét lập tức tạm dừng.
Nhưng cho dù chỉ là thu tay thì xung quanh lại có một đám người liên tiếp ngã xuống, những nơi yếu hại trên người bị nứt ra, máu tươi bắn tung tóe, tiếng vang của huyết lưu trở thành âm thanh kỳ dị duy nhất ở đây, thị vệ xung quanh đều bị tình cảnh trước mặt gây kinh hãi, “Yêu….yêu quái! Yêu quái!”
Bên trong bóng đêm, người nam nhân đứng lẳng lặng đang nâng tay, tựa như Diêm Vương thủ mệnh, nhiều người chết như vậy, bọn họ xông lên chẳng phải là chịu chết hay sao? Một đám truy binh giơ đao nhưng không ai dám tùy tiện tiến lên.
Lúc này không giống như lần trước ở đại điện, thân thể của Hách Cửu Tiêu mới khỏi hẳn, không thể tùy tâm khống chế dị lực, cố tình chấn nhϊế͙p͙ địch nhân, hắn không hề hạ thủ lưu tình, mà nhất là đối mặt với Sở Thanh Hàn, vận đủ dị lực, vốn là quyết tâm làm cho Sở Thanh Hàn mất mạng trong tay hắn, không ngờ Sở Thanh Hàn lại nói ra những lời này.
“Đao ở nơi nào?” Giao Tàm ti buộc chặt, thị vệ bị kim tuyến cắt đứt cổ họng mà ngã xuống mặt đất, Hách Thiên Thần lật cổ tay để thu hồi kim quang.
Sở Thanh Hàn vốn đã bị thương, kỳ thật nhảy vào đánh một trận là đã nỗ lực cầm cự, phát hiện bản thân mình nhất thời không chết được, hắn liếc mắt nhìn đám thị vệ với vẻ mặt khẩn trương sợ hãi ở xung quanh rồi cười ha ha, sau đó ngã ngồi xuống đất, “Thanh đao kia? Vụ Sắc đao ắt hẳn là ở ngay trong hoàng cung.”
Hắn quay đầu nhìn ra sau, trong tẩm cung của Lương Ỷ La sáng rực đèn đuốc, thậm chí mơ hồ có thể nghe được tiếng binh khí vang lên, còn có tiếng rống chửi của Hùng Tích An, bóng dáng của Lương Ỷ La chiếu lên trước cửa sổ bị phá nát, nàng tựa hồ đang khom lưng, tựa như ngay cả đứng thẳng cũng khó có thể cầm cự.
“Các ngươi muốn đi hay ở lại thì tùy các ngươi, ta còn phải đi giải quyết Hùng Tích An.” Sở Thanh Hàn từ dưới đất đứng lên, hoa phục nhiễm máu, tóc tai tán loạn, lại phất y mệ một cái rồi vừa cười vừa nói, “Nếu các ngươi muốn tìm người hay vật gì, dựa vào hai người các ngươi thì e rằng rất khó làm được trong hoàng cung rộng lớn như vậy.”
Hắn phi thường biết rõ muốn lợi dụng hai huynh đệ bọn họ thì có bao nhiêu khó khăn, nay hắn cũng chỉ có thể thử một lần, chỉ cần có thủ hạ của hai huynh đệ thì đêm nay Hùng Tích An nhất định trốn không thoát kiếp nạn lần này.
“Gọi người mở cổng thành.” Hách Thiên Thần thả tín hiệu cho Xá Kỷ, sau đó nói với Sở Thanh Hàn như vậy. Sở Thanh Hàn không ngờ Hách Thiên Thần thật sự sẽ giúp hắn, vẫn còn đang kinh ngạc, trong khi đó sắc mặt của Hách Cửu Tiêu lại trở nên rất khó xem, “Ngươi muốn giúp hắn đoạt được vương quyền?”
“Ta muốn cho Yêu Hồ tộc một cơ hội, cho Xích Lang tộc một cơ hội.” Hách Thiên Thần lướt nhìn đám thị vệ ở xung quanh, ba người đứng dưới tẩm cung, hắn nhìn vào đại môn trước cửa cung, chậm rãi mà nói, tựa như hết thảy nguy hiểm xung quanh không hề tồn tại, “Nếu Phong Ngự Tu biết được có thể báo thù cho Hồng Lăng thì chắc chắn phi thường cao hứng, còn Mục Thịnh, hắn kỳ thật là một kẻ thù dai, cừu của Yêu Hồ tộc vẫn chưa báo.”
Hắn không phải giúp Sở Thanh Hàn đoạt vương quyền mà là muốn giết chết Hùng Tích An để đòi lại công đạo.
Thanh y phất phơ trong gió, bóng dáng lỗi lạc mà đứng trong đêm tối với tư thái thản nhiên, thị vệ ở xung quanh lại quên tiến lên động thủ, nghe nói có viện binh sắp đến, lúc này mới tỉnh ngộ, “Sát! Giết bọn họ! Đây là mệnh lệnh của tộc trưởng!”
Trong đó có một tên hô lớn để tăng thêm can đảm cho chính mình, bọn họ đều là người của Ngao Kiêu tộc, chỉ nghe lệnh Hùng Tích An, nghe thấy người này hô to, những người khác cũng xung phong liều chết tiến lên.
Nhưng ngay lúc bọn họ bị Hách Cửu Tiêu gây kinh sợ, chỉ chốc lát công phu thì Sở Thanh Hàn đã dẫn tới thủ hạ, ra lệnh mở cổng thành. Bên kia Xá Kỷ đi triệu tập Xích Lang tộc ở lân cận, Băng Ngự nghe thấy tin thì lập tức tiến vào cung, dẫn theo người của Thiên Cơ Các và Hách Cốc.
Hạ Tư Nhân là người đầu tiên xông vào, “Hùng Tích An ở đâu? Ta muốn giết hắn!” Đôi mắt của nàng đỏ ngầu, là bi thương cũng là oán hận, nghĩ đến tình cảnh Miên Ngọc Sơn bị hỏa thiêu, hận không thể lập tức đâm chết Hùng Tích An dưới kiếm của mình.
Cấm cung thị vệ phân thành hai phe giao chiến, lúc này lực lượng của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu trở thành mấu chốt, bọn họ theo phe ai thì người đó sẽ chiến thắng trận này, sẽ có được quyền khống chế hoàng cung Vạn ương.
Bây giờ đã trở thành mộtmàn tranh giành vương quyền.
Hùng Tích An đương nhiên không ngờ đêm nay lại trở thành cục diện như vậy, hắn ở phía trên tẩm cung đối mặt với Lương Ỷ La, vừa tức giận vừa đau đớn, “Ỷ La! Ta đối với ngươi là thật lòng, ngươi lại vì nhi tử của Sở Mục mà đối với ta như thế? Ngươi thật sự quá tuyệt tình!”
Dưới lầu vang lên tiếng kêu gào khắp tứ phía, Hùng Tích An đã không còn rảnh rỗi mà bận tâm, Lương Ỷ La vịn vào cửa sổ, không ngừng thở dốc, thân thể suy yếu khiến cho nàng không thể đứng thẳng, nhưng nàng vẫn cố gắng đứng đó mà nói với hắn, “Ngươi chỉ muốn mượn danh nghĩa để mưu đồ chiếm đoạt Vạn Ương, ngươi muốn đoạt lấy vương vị, thậm chí ngay cả cốt nhục của ta mà ngươi cũng không tính buông tha, ngươi tưởng rằng ta không biết?”
Hùng Tích An biến sắc, hiển nhiên đã bị nàng nói trúng, lập tức lộ ra vẻ mặt dữ tợn, “Không sai! Ta sẽ không tha cho hắn, hắn là nghiệt chủng! Ngươi vốn là nữ nhân của ta! Ngươi vì Sở Mục mà sinh ra một tên nghiệt chủng!”
“Câm mồm!” Lương Ỷ La hét to rồi xông lên, một ngụm máu tươi phun ra, nhiễm đỏ bạch y thuần khiết, chủy thủ trong tay của nàng bị Hùng Tích An cầm lấy.
Mũi đao cắt vào tay của hắn, hắn trừng lớn mắt, râu tóc cuồng loạn, hắn chế ngự nàng ngay trước mặt, “Hắn chính là nghiệt chủng! Ta giúp hắn làm loạn cục diện Đại Viêm, hắn mặt ngoài cùng ta hợp tác nhưng kỳ thật là đang mưu đồ Vạn Ương! Hắn cũng giống như phụ thân của hắn, cũng không phải là thứ tốt lành gì, hắn bất quá chỉ đang lợi dụng ngươi! Là lợi dụng ngươi! Ngươi có biết hay không?”
“Cho dù là lợi dụng thì ta cũng cam tâm tình nguyện, hắn là cốt nhục mà ta đã bị thất lạc hơn hai mươi mấy năm qua!” Lương Ỷ La lớn tiếng hét to, buông ra chủy thủ, toàn thân là máu, sắc mặt tái nhợt như trang giấy.
“Hùng Tích An! Chịu chết đi!” Lúc này ngoài cửa sổ nhảy vào một bóng dáng, kiếm quang lạnh lẽo, thẳng tắp chỉa về hướng Hùng Tích An.
Hùng Tích An rống giận, tung ra một chưởng, nhưng thế tấn công của Hạ Tư Nhân không thay đổi, dùng chưởng nghênh đón, cho dù có chết thì nàng cũng phải kéo theo Hùng Tích An! Bỗng nhiên sau lưng có một lực lượng vọt đến, cổ áo bị cái gì đó kéo lại, toàn thân của nàng bay ngược ra ngoài, chưởng lực của Hùng Tích An dừng trên án thư, ầm một tiếng, toàn bộ trang giấy trên bàn bay tán loạn.
Hạ Tư Nhân ngã xuống trước cửa sổ, người nhảy lên là Hách Thiên Thần, bàn tay lấp lánh Giao Tàm ti, cúi đầu nói với Hạ Tư Nhân hai chữ, “Lui ra.”
Kẻ thù của nàng đang ở ngay trước mặt, nàng làm sao có thể lui ra? Hạ Tư Nhân nắm chặt chuôi kiếm muốn xông lên nhưng không biết vì sao dưới chân lại không thể động đậy, đây là mệnh lệnh của Hách Thiên Thần, là mệnh lệnh của Các chủ Thiên Cơ Các, chỉ cần nàng là tả sứ thì sẽ không thể trái lệnh….
Lui ra hay tiến tới! Đang do dự thì bỗng nhiên có người ở phía sau kéo nàng đứng lên, “Các chủ có lệnh, còn không mau lui ra? Đi theo ta!”
May mắn Xá Kỷ đến đúng lúc.
Hạ Tư Nhân không kịp giãy dụa thì đã bị Xá Kỷ điểm huyệt, kéo đến bên cạnh, trước đại môn rộng mở có một bóng người bước đến, là Hách Cửu Tiêu “Ta đi tìm nhưng không thấy thanh đao, cũng không phát hiện người.”
Hách Cửu Tiêu từ đại môn bước đến, hắn đã dẫn người lục soát tòa tẩm cung này, Hách Thiên Thần nghe hắn bảo không tìm được đao cũng không tìm thấy Tử Diễm, ánh mắt chuyển hướng sang Hùng Tích An “Đem Vụ Sắc đao đưa vào Trung Nguyên là chủ ý của ngươi hay của Sở Thanh Hàn?”
“Đương nhiên là chủ ý của tiểu tử kia, hắn luôn mong muốn giang hồ hỗn loạn, thế cục rung chuyển…” Hùng Tích An còn chưa nói xong thì Lương Ỷ La đã ngắt lời hô to, “Rõ ràng là ngươi! Là ngươi trộm thanh đao này, ngươi muốn tra tấn Sở Mục!”
Nàng là người hiểu rõ Hùng Tích An nhất, “Ngươi muốn hắn trơ mắt nhìn thanh đao xuất hiện cũng không thể tự cứu, thanh đao này khiến cho triều đình Đại Viêm chú ý, làm cho bọn họ và người giang hồ tàn sát lẫn nhau!”
Rốt cục trong hai người, ai là kẻ nói thật ai là kẻ nói dối? Hách Thiên Thần quan sát vẻ mặt hai người, nhưng Hách Cửu Tiêu thì không có nhiều kiên nhẫn như vậy “Thanh đao ở nơi nào? Nữ tử mang đao xâm nhập cấm cung ở đâu?”