Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 5 - Chương 280

Khuôn mặt của người nọ bình thường, không có vết sẹo, hiển nhiên không phải do Hách Liên Hiểu Phù làm hại mà là tự nguyện, một tên đã lộ ra diện mạo, lại có hơn hai chục vô diện nhân tự vạch trần dịch dung trên mặt của mình.
Hai mươi ba thủ hạ Nam Vô toàn bộ ở đây.


“Các ngươi là bọn phản đồ!” Xá Kỷ tức giận rống to, những người khác của Thiên Cơ Các cũng dừng lại động tác một chút, bọn họ đang cùng địch nhân giao thủ nên không có biện pháp xông lên, nhưng trong mắt của bọn họ đều giống như phun hỏa.
Phản chủ, vô luận thế nào cũng không thể tha thứ.


“Nếu chúng ta không làm phản, chẳng lẽ còn phải chờ bị giết hay sao?” Tay cầm kiếm, những người này trả lời với sắc mặt lạnh lùng, Xá Kỷ đáp lại vài câu, thân đang ở trong cuộc hỗn chiến nên căn bản không rảnh phân thân, những người đó cũng không muốn trả lời, thân hình nhảy lên nhưng không phải tấn công.


Dùng tay ra hiệu, hai mươi ba người đồng loạt thối lui về mặt sau ngôi chùa, phàm là người của Thiên Cơ Các thì lập tức nhận ra tín hiệu kia có nghĩa hành tung đã lộ, lập tức rút lui.


“Hách Liên Hiểu Phù đã sớm biết sự tồn tại của bọn họ.” Hách Thiên Thần phát hiện nàng không hề kinh ngạc, Hách Cửu Tiêu giết chết một người bên cạnh hắn, tung ra một chưởng vào người phía sau Hách Thiên Thần, nhíu mi trách mắng, “Lúc này đừng suy nghĩ những chuyện đó, lo việc trước mặt đi đã!”


Ngữ thanh của Hách Cửu Tiêu nghiêm khắc, Hách Thiên Thần cười nhẹ, “Ta biết.” Giao Tàm ti vọt đến Hách Cửu Tiêu, đâm thủng người của thần giáo ở ngay sau lưng, “Ngươi cũng vậy.”


Hách Thiên Thần không hạ lệnh truy kích hai mươi ba người kia, Hách Cửu Tiêu cũng không nhắc lại, hai mươi ba người là những kẻ phản bội Nam Vô, nhưng lúc này không phải thời điểm tốt để truy kích, khi bọn họ rút lui cũng là lúc đã có người âm thầm đuổi theo, vì sao bọn họ lại có quan hệ với thần giáo, rốt cục đang làm cái gì, có người ở sau lưng điều khiển hay không, hết thảy rồi sẽ có đáp án.


Cùng lúc này, những người của phái khác đều noi theo cách mà Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu thực hiện, bọn họ vây quanh một vô diện nhân rồi vạch ra dịch dung trên mặt người nọ.


Lộ ra một khuôn mặt với đầy vết sẹo khủng bố dưới ánh mặt trời, vốn là cái mũi thì bây giờ lại lộ ra một cái hắc động, cùng với hốc mắt đờ đẫn tĩnh mịch, làm cho người ta thoạt nhìn tựa như quỷ diện, ở dưới ban ngày khiến người ta ớn lạnh cả người.


Bọn họ hoặc dùng đao hoặc cầm kiếm, dịch dung trên mặt bị vạch ra thì dừng lại một lát, sau đó đao kiếm trong tay lại tiếp tục hướng đến người trước mặt, như là dạ quỷ, lướt đi như chiếc bóng, thủ hạ vô tình.


“Hách Liên Hiểu Phù! Tên nữ ma đầu loạn trí này!” Bị vô diện nhân công kích, miễn cưỡng nhận ra vài người trong đó, quần hùng các phái không đành lòng động thủ, trong miệng tức giận quát mắng. Bị lộ ra bộ mặt chân thật nhưng vô diện nhân cũng không bận tâm, chiêu thức trong tay vẫn không dừng lại, song phương giao chiến, người của các phái rõ ràng bị vây ở thế hạ phong.


Hách Liên Hiểu Phù đang bị mấy người bao vây, trên mặt có một chút đỏ ửng, nàng chưởng vào người trước mặt, tự mình cũng nôn ra một ngụm máu, dính đầy vạt y bào, “Các ngươi ngụy quân tử tự cho là chính nghĩa! Hôm nay để ta xem các ngươi làm sao xuống tay đối với thân nhân bằng hữu của mình, đừng quên hảo hảo nhận rõ bọn họ là ai! Ha ha ha ha ha–”


Ngửa mặt lên trời cười ha ha, tiếng cười điên cuồng xuyên thấu tận mây xanh, sắc bén chói tai, bàn tay cầm kiếm của Ôn Thiết Vũ nhịn không được mà run rẩy, người trước mắt không còn là Hách Liên Hiểu Phù mà hắn nhận thức năm đó, không phải tiểu Phù của hắn…Chiêu thức liên tục, kiếm pháp đoạt mệnh, Ôn Thiết Vũ giết người của thần giáo ở trước mặt, toàn thân nhuốm máu, cũng giấu không được sự thê lương và bi ai dưới đáy mắt.


Năm đó máu nhuộm Đoạn Thịnh Sơn, bây giờ máu tươi lại một lần nữa lấp đầy nơi này. Trước cửa Long Tương Tự, trong điện, trên xà nhà, khắp nơi đều là chiến trường, ngôi chùa thanh tịnh lại trở thành địa ngục Tu La, xung quanh là sát phạt, là máu tươi.


“Khâu đại ca! Đừng! Đừng lại đây! Ta không muốn giết ngươi…” Có một nữ tử hai tay cầm kiếm, từ trên tay đến thân kiếm đang run rẩy, khuôn mặt đẫm lệ, “Vì sao ngươi lại trở thành như vậy?” Cũng vừa là thầy vừa là bằng hữu, từng là đại ca kết nghĩa mà nàng thầm nảy sinh tình cảm, lúc này lại trở thành bộ dáng nhìn không ra người cũng không ra quỷ, nếu không phải hắn bẩm sinh có nhiều hơn người bình thường một ngón út thì nàng sẽ không thể nhận ra hắn.


Vô diện nhân họ Khâu tiếp tục bước đi phía trước, hắn không bận tâm người trước mắt là ai, nữ tử kia xoay người không đành lòng đối mặt, lập tức có người chết dưới tay vô diện nhân kia, máu tươi bắn tung tóe khiến cho khuôn mặt của hắn càng thêm đáng sợ.


Giáo chúng thần giáo là do Hách Liên Hiểu Phù triệu tập từ trên giang hồ, công lực và tư chất tốt xấu lẫn lộn, vô diện nhân lại đa phần đều là những người đứng đầu một phái, hoặc là nhân tài kiệt xuất, lâu dài dùng Ngưng thần đan, ngần ấy năm trôi qua, công lực của bọn họ càng ngày càng thăng tiến, người tầm thường căn bản khó có thể địch lại, các phái vốn không phải đối thủ của bọn họ, hơn nữa với thân phận như vậy thì người có thể hạ sát thủ với bọn họ lại càng thêm ít.


Từ khi nhận ra những vô diện nhân đều là người thân, hảo hữu, tình nhân, quần hùng đều thúc thủ vô sách, phi thường đau xót, đôi mắt đỏ ngầu tựa như ánh tà dương nơi chân trời, chứa đầy bi thương vô hạn, bọn họ chỉ có thể lui, không thể chiến. (thúc thủ vô sách= bó tay)


Số lượng của vô diện nhân gần một trăm, mỗi một người đều là cao thủ, đối phương lui bước là cơ hội để bọn họ giết người, bọn họ chỉ biết tàn sát, mặt trời đỏ rực trên đỉnh núi lung lay sắp đổ, giống như đang nhiễu máu, tiếng cười của Hách Liên Hiểu Phù kinh động chim rừng, trận chiến này rốt cục cũng như năm đó, thậm chí còn thảm thiết hơn.


“Vì sao các ngươi không động thủ? Giết đi! Các ngươi giết đi!” Tiếng cười của Hách Liên Hiểu Phù kéo dài, “Hôm nay bọn họ không chết thì sẽ là các ngươi!”


“Hách Liên Hiểu Phù, ngươi sẽ gặp báo ứng – ngươi sẽ chết không được tử tế–” Rốt cục có người không thể không ra tay ngộ thương người trước mặt, nhìn thấy hảo hữu bị thương trong tay mình, người nọ giống như chết lặng, không bận tâm đến vết thương mà chỉ theo phản ứng rút kiếm đâm đến, chỉ có thể dùng kiếm để đánh trả, bị buộc phải động thủ.


Những ai nhìn thấy tình cảnh này thì đều theo bản năng mà tránh đi người thân quen của mình, hoặc không đi nhận thức người trước mặt, nhưng cho dù là như thế thì tâm tư cũng bất ổn, ý chí chiến đấu tan rã, cho dù muốn dốc toàn lực giết địch nhưng làm sao có thể động thủ với những người này?


Không bao lâu sau liền có hơn chục người chết dưới tay vô diện nhân, Hách Thiên Thần thủy chung vẫn đang chú ý tình hình chiến cuộc, hắn lướt qua một vòng, bỗng nhiên phi thân nhảy vào đám người.


“Các ngươi tránh ra, để cho ta.” Giọng nói bình tĩnh nghe không ra sát ý, vẫn ôn hòa nhã nhặn như trước, thanh y trên người của hắn bởi vì chiến đấu mà xộc xệch, trên Giao Tàm ti còn nhiễm huyết, tư thế tùy tiện nhưng lại sắc bén nhϊế͙p͙ nhân.


“Hách Thiên Thần? Ngươi?” Đã quên cách xưng hô ban đầu, quần hùng trừng mắt, Hách Thiên Thần ngoảnh đầu lại, “Cuộc chiến hôm nay chỉ có thể thắng mà không có bại, những người này…” Ánh mắt của hắn thoáng lướt qua, ngữ thanh nhẹ nhàng thản nhiên, “Dù sao vẫn phải có người giải thoát cho bọn họ.”


Lời nói của hắn vừa xuất khẩu liền phiêu tán trong gió, nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy, bóng dáng biến mất giống như làn gió, đến khi xuất hiện thì đã ở trước mặt vô diện nhân, hành động bất ngờ, trong một chiêu đã giết chết một người bị cụt tay, đó là Môn chủ Vô Nguyệt Môn, mọi người đều có thể nhìn ra.


“Bọn họ bị người khống chế, làm sao ngươi biết không thể giải cứu? Ngươi cư nhiên lại giết hắn, Hách Thiên Thần, ngươi quá vô tình!” Trong đám người có kẻ hô to, Hách Thiên Thần chưa bao giờ bị người giang hồ bảo rằng mình vô tình, hắn ngoảnh đầu, khóe miệng khẽ giật, lộ ra một nụ cười bình thản.


Bên dưới bình thản chính là gợn sóng mà chỉ có một mình Hách Cửu Tiêu mới có thể nhìn ra, hắn cầm đao, bóng dáng lăng không dưới ánh tà dương, dừng bên cạnh Hách Thiên Thần, “Giết người không thể thiếu ta, muốn nói vô tình thì cũng nên là ta.”


Kim tuyến trong tay Hách Thiên Thần chớp động, quấn quanh một thanh trường đao, trong lúc giao chiến lại không thể tự chủ mà nhìn sang Hách Cửu Tiêu. Hách Cửu Tiêu không muốn làm cho danh dự của hắn bị ảnh hưởng, không muốn người khác hiểu lầm hành động của hắn….Cho nên tình nguyện gánh tội danh giết người vô tình trên lưng của mình, Hách Cửu Tiêu muốn thay hắn xuất thủ.


Hách Thiên Thần siết chặt Giao Tàm ti trong tay, “Nếu ngươi vô tình thì sẽ không vì ta mà làm nhiều như vậy, nhưng lần này ta không cần. Cửu Tiêu, ta không cần biết bọn họ cảm thấy như thế nào.”


“Ta sẽ không cho ngươi làm chuyện này một mình.” Hách Cửu Tiêu không tranh cãi với Hách Thiên Thần, Vụ Sắc đao trong tay, đao quang chiếu rọi ánh tà dương trên bầu trời, hồng quang chớp động khiến mọi người kinh hô, “Vụ Sắc đao?”


Đao đỏ như sương mù, huyết sắc dày đặc, một lằn màu tuyết trắng như hàn sương kéo dài trên sống đao, dần dần nhuốm màu đỏ tươi, đôi tay cứu mạng lại đoạt lấy mạng người, không hề lưu tình.


Chiến ý của hai người châm ngòi sát khí cho vô diện nhân, cảm ứng của cao thủ phi thường huyền diệu, cho dù bọn họ đã mất trí, nhưng bản năng của thân thể lại có thể cảm ứng được đối thủ mạnh hay yếu, bị khí thế của hai cao thủ ở trước mắt chấn nhϊế͙p͙, vô diện nhân ở xung quanh mở to hai mắt, trong mắt lộ ra sát ý hưng phấn.


Người của Thiên Cơ Các nhìn thấy tình hình không đúng, Xá Kỷ hạ lệnh trợ giúp, quần hùng phân ra thành hai phe, có người chửi rủa, có người yên lặng không nói, giáo chúng thần giáo đã sớm tan tác, chỉ còn lại vô diện nhân là hy vọng cuối cùng của Hách Liên Hiểu Phù.


Quang đao, kim tuyến, bóng người như thoi đưa, từng giọt máu rơi xuống đất, rơi xuống trước mặt quần hùng, có người nhịn không được mà rơi lệ, Hách Cửu Tiêu xuất thủ chứng tỏ những người này thật sự không thể cứu chữa, nhưng cho dù như thế mà bảo bọn họ tận mắt nhìn những người này bị giết thì bọn họ vẫn khó có thể bình tĩnh.


“Thật sự tàn nhẫn! Quả nhiên tàn nhẫn, các ngươi so với ta cũng không tốt hơn là bao.” Hách Liên Hiểu Phù cười nhạo, những người này vô luận ai sống ai chết thì đối với nàng cũng không hề ảnh hưởng.


“Hách Thiên Thần, dừng tay lại! Vì sao ngươi không nghĩ cách chế ngự bọn họ? Vì sao nhất định phải giết người?”
“Bọn họ đều là thân hữu của chúng ta, Huyết Ma Y, hạ thủ lưu tình!”


Trong đám người rốt cục có người nhịn không được mà mở miệng, có người đồng ý, đều đồng thanh hưởng ứng, những tiếng quở trách cũng như cầu tình liên tục truyền đến, hai người vẫn mắt tiếc tai ngơ, không hề dừng lại, người của Thiên Cơ Các bảo hộ xung quanh hai huynh đệ, thấy chủ tử bị nói như thế liền nổi giận, “Vì sao các ngươi không tự mình động thủ?”


“Là Các chủ và Huyết Ma Y thay các ngươi đối phó với thân hữu của mình! Các ngươi không cảm tạ mà còn muốn lấy oán trả ơn!” Xá Kỷ nổi cơn thịnh nộ, một kiếm đâm thủng người của thần giáo, đôi mắt hàm chứa sát ý nhìn chằm chằm đám người đang hô quát, “Có gan thì các ngươi tự mình mà đến! Các ngươi có thể cứu những người đó? Hay là có thểtự bảo vệ cái mạng của mình?”


Một câu chất vấn đầy phẫn nộ khiến người ta nghẹn lời, không có ai tiếp tục mở miệng.


Dưới ánh tà dương có một đôi bóng dáng vẫn lướt nhanh như chớp, nhưng dù sao đối phó với gần trăm cao thủ, tuy rằng có người giúp đỡ bên ngoài thì Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu giao chiến vẫn thập phần vất vả, bọn họ căn bản không lưu ý những người đó đang nói cái gì, kêu cái gì, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, huyết sắc cũng ướt sũng ngoại bào, mỗi một lần kết thúc một mạng người thì trên thân của bọn họ lại mang theo ít nhất một hoặc vài vết thương.


Máu trên Giao Tàm ti không ngừng nhiễu xuống đất, Vụ Sắc đao trong tay Hách Cửu Tiêu cũng bị máu tươi nhuốm thành đỏ đậm, tầm mắt của bọn họ đôi khi sẽ ly khai khỏi địch nhân trước mặt để liếc mắt nhìn sang bên cạnh, xác nhận đối phương vô sự, mặc dù hậu quả có thể là trên người của mình sẽ có thêm một vài vết thương.


Ôn Thiết Vũ đã từng nhìn thấy rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế, nhưng lại không hiểu dụng ý của hai huynh đệ bọn họ, lại càng không nhìn ra tình ý giữa hai người, nghĩ đến chính mình và Hách Liên Hiểu Phù, hắn than thở một tiếng, sau đó rút ra mũi kiếm từ thi thể trên mặt đất, thét lớn một tiếng rồi gia nhập chiến cuộc cùng hai huynh đệ.


“Người sống phải hữu tình, nhưng những người này đã mất đi thần trí, bọn họ hoàn toàn vô tình, hữu tình đối với vô tình chính là tự tìm quả đắng, lão phu thế nhưng lại không thấu hiểubằng hậu sinh vãn bối.” Ôn Thiết Vũ xuất kiếm thần kỳ, bóng dáng uyển chuyển, một chiêu lại có thể tổn thương sáu bảy địch nhân.


Ôn Thiết Vũ gia nhập làm cho Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhất thời giảm nhẹ không ít áp lực, gần trăm người, mỗi một mạng người đều bị kết thúc trong tay bọn họ, Già Diệp đại sư đã giết chết sư huynh của mình, nghe thấy những lời này của Ôn Thiết Vũ, đột nhiên ngộ đạo, không hề nói một tiếng mà trực tiếp dẫn người gia nhập cuộc chiến.


Những người đang quan sát cục diện cũng nhịn không được mà trong lòng trở nên run rẩy, không biết là vì người bị giết chết hay là vì trận chiến này.


Màn đêm buông xuống, dần dần có người không thể tiếp tục bàng quan, cùng nhau gia nhập, đôi mắt rưng lệ mà đối địch, Long Tương Tự đẫm máu, trận chiến này sát hại địch thủ cũng là tự thương hại chính mình.


Mục đích của Hách Liên Hiểu Phù rốt cục đã đạt được, nàng làm cho cả võ lâm vì chuyện năm xưa mà phải trả giá đại giới, nhưng số lượng vô diện nhân đang càng lúc càng giảm bớt, lợi thế của nàng cũng không còn nhiều lắm, mà nàng bị đám người bao vây nên cũng bắt đầu chống đỡ hết nổi.


Muốn độc bá giang hồ, trả thù triều đình, xem ra nàng không có khả năng.
Dùng hết toàn bộ công lực để đánh ra một chưởng, sau khi người xung quanh đều ngã xuống, nàng lại xoay người nhảy lên rồi kêu lớn một tiếng, “Ôn Thiết Vũ!”


Bóng người bay đến, Ôn Thiết Vũ ngẩng đầu nhìn lên, Hách Liên Hiểu Phù mỉm cười quỷ bí đối với hắn, lòng bàn tay đỏ tươi, nàng tung một chưởng.


“Ngươi?” Mũi kiếm chỉa lên, Ôn Thiết Vũ giơ kiếm đâm thẳng, Hách Liên Hiểu Phù vốn nên thu chưởng ngay lúc này, không ngờ nàng lại không hề để ý đến mũi kiếm sắc bén mà chỉ trực tiếp hạ xuống, hung hăng chạm vào phía trên trường kiếm của Ôn Thiết Vũ.


Giữa không trung rơi xuống vô số màu đỏ tươi, từ mũi kiếm chảy xuống tay của Ôn Thiết Vũ, bàn tay của hắn đẫm máu, kinh ngạc nhìn nàng, Hách Liên Hiểu Phù nhếch môi lên, “Dù sao cũng là bại, cũng phải chết, không bằng chết trong tay của ngươi….”


“Tiểu Phù!” Ôn Thiết Vũ tiếp được thân mình ngã xuống của nàng, Mạc Trí vừa mới biết được thân thế của mình, Hách Liên Hiểu Phù chết trước mặt hắn, hắn ngây người đứng một bên, không biết mình đang ở nơi nào, thân là người phương nào.


Hách Liên Hiểu Phù vừa chết thì người của thần giáo vội vàng tháo chạy khắp tứ phía, vô diện nhân không người khống chế lại càng mất đi khống chế, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu sắp hao hết nội lực, sắc mặt đều hơi thoáng trắng bệch.


“Cửu Tiêu–” Hách Thiên Thần xoay lưng đỡ lấy người ở phía sau, hắn bỗng nhiên cảm thấy thân mình của Hách Cửu Tiêu không xong.


“Ta không sao.” Lấy ra viên thuốc từ trong lòng, Hách Cửu Tiêu nuốt xuống, bàn tay nắm lấy Vụ Sắc đao lại đắn đo bất ổn, Hách Thiên Thần kinh hãi, hắn chưa từng nhìn thấy Hách Cửu Tiêu sau khi giao chiến lại suy yếu như vậy, “Thế này mà còn nói là không sao?”


“Cẩn thận!” Hách Cửu Tiêu nhìn thấy địch nhân đến ngay sau lưng Hách Thiên Thần, hắn đưa tay đẩy Hách Thiên Thần ra, vì mất lực mà đầu gối quỵ xuống đất, một tay dùng Vụ Sắc đao chống đỡ, hắn cầm thanh đao, nhìn thấy đường tuyết trắng trên sóng đao đã trở nên đỏ bừng, dường như có cảm giác, “Thanh đao này hấp thu dị lực của ta.”


Hách Thiên Thần giết chết địch nhân, vừa xoay người thì chợt nghe thấy hắn nói những lời này, vội vàng kéo hắn ra khỏi thanh đao rồi mạnh mẽ ôm chặt, “Vì sao ngươi không nói sớm?” Hách Thiên Thần nóng lòng gào lên, lập tức dìu Hách Cửu Tiêu từ trong trận đến một chỗ trống.


Vụ Sắc đao ngay trên mặt đất, từng gây nên vô số tham niệm, lúc này nó đang tỏa ra hồng quang, bên trong trận chiến hỗn loạn, không ai biết vì sao Hách Cửu Tiêu lại đột nhiên vứt đao, mọi người đều nhìn vào thanh đao ngay tại trước mắt.


Đột nhiên một đôi tay nhấc thanh đao lên, đó là đôi tay của một nữ tử, dịu dàng mảnh khảnh nhưng lại hữu lực, nàng rút đao lên, xuyên qua đám người mà nhìn vào Hách Thiên Thần ở cách đó một khoảng không xa, nhìn thấy bóng dáng của hắn, hắn đang ôm Hách Cửu Tiêu, trong trận hỗn chiến, hắn không để ý bất luận điều gì khác mà chỉ lo lắng cho người nam nhân ở trước mặt.


“Thiên Thần, đến tột cùng là ngươi hữu tình hay là vô tình? Nếu hữu tình thì vì sao không để ý đến sinh tử của thủ hạ? Nếu vô tình thì vì sao lại dừng tay, lại nhận ra bọn họ giữa nhiều người như vậy?” Phía sau Tử Diễm có hai mươi ba người, nàng thu hồi Vụ Sắc đao, trong miệng thì thầm, thần sắc phức tạp.