Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 5 - Chương 261

Ngoài cửa sổ, tầm mắt phóng đến từ hành lang uốn khúc khiến người ta không thể bỏ qua, Hách Thiên Thần bị Hách Cửu Tiêu hôn thật sâu, không rảnh ngoảnh đầu lại, chờ đến khi hắn khôi phục hơi thở, nhìn ra ngoài thì bên dưới trụ nhà ở hành lang đối diện đã không còn bóng người, không biết Mạc Tuyệt rời đi từ khi nào.


“Mạc Trí và Mạc Tuyệt là đệ tử của Trần sư thái, cái tên Mạc Tuyệt e rằng không phải là đích danh, ngươi có biết hắn tên là gì hay không?” Hách Thiên Thần đứng trước cửa sổ, nhiệt độ trên môi vẫn chưa lui xuống, hắn nhìn ra ngoài xa, khôi phục ngữ điệu bình tĩnh, tỏ thái độ yêu cầu Hách Cửu Tiêu phải trả lời vấn đề này.


“Không có danh tính, khi hắn đến Hách Cốc đã không có tên, Hách Vô Cực gọi hắn là Vô Danh.” Hách Cửu Tiêu trả lời dị thường băng lãnh, mỗi khi nói về chuyện của Hách Cốc xưa kia thì vẻ mặt của hắn lại trở nên lạnh lùng cứng rắn.


Mạc Tuyệt ban đầu cũng là người của Hách Cốc….Hách Thiên Thần không quá bất ngờ, “Hắn và ngươi rất giống nhau, không phải bộ dạng mà là cảm giác.”


“Ta là ta, hắn là hắn.” Hách Cửu Tiêu tựa hồ không thích nghe Hách Thiên Thần nói như vậy, hắn ngồi xuống ghế, “Hắn đáng lẽ đã chết vào năm đó, chết trong tay Hách Vô Cực, không ngờ hắn còn sống.”


“Nói với ta chuyện khi đó.” Hách Thiên Thần xoay người nhìn Hách Cửu Tiêu, ánh mắt của bọn họ chạm nhau một lúc, sau đó Hách Cửu Tiêu bưng lên ly rượu, “Hắn được người của Hách Cốc mang về, phụ thân của hắn có lẽ đã bị thủ hạ của Hách Vô Cực giết chết, Hách Vô Cực thấy căn cốt của hắn không tệ vì vậy để lại mạng của hắn. Những gì Hách Vô Cực giáo huấn cho ta thì hắn cũng học được không ít.”


“Nói như vậy hắn cũng là đệ tử của cha chúng ta…Hách Vô Cực.” Hách Thiên Thần nhớ lại thần thái mới vừa rồi của Mạc Tuyệt, cảm giác quả thật giống với Hách Cửu Tiêu, khiến cho người ta cảm thấy giống như tuyệt tình lạnh lùng, Hách Cửu Tiêu nghe như vậy thì cười một cách băng lãnh, “Hắn cũng từng nghĩ như vậy.”


“Có ý gì?” Hách Thiên Thần nghe ra trong lời nói của Hách Cửu Tiêu có hàm nghĩa khác.


“Nhưng sau đó hắn phát hiện chính mình đã sai lầm, Hách Vô Cực chẳng qua xem hắn như công cụ dùng để thử nghiệm cường độ huấn luyện, ở các phương diện tranh đấu thì hắn và ta thập phần giống nhau. Bất kỳ phương pháp nào mà Hách Vô Cực nghĩ rằng có thể khiến người ta trở nên cường đại thì đều cho hắn nếm thử.” Nhắc về quá khứ, vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu không hề thay đổi, “Bất luận Hách Vô Cực dùng bao nhiêu thủ đoạn thì ít ra hắn vẫn không muốn ta chết.”


Hách Thiên Thần nghe Hách Cửu Tiêu nói như vậy thì nhất thời hiểu được, nhưng Hách Vô Cực làm như thế e rằng không phải xuất phát từ sự quan tâm đối với Hách Cửu Tiêu. Sau khi im lặng một lúc lâu thì hắn đi đến bên cạnh Hách Cửu Tiêu, “Ta không nên hỏi những chuyện đã qua.”


“Mạc Tuyệt khiến ngươi rất ngạc nhiên nên ngươi mới hỏi.” Thần sắc của Hách Cửu Tiêu hơi khác thường khi nhìn Hách Thiên Thần, “Đối với nhiều phương diện mà nói thì hắn quả thật rất tương tự với ta, nếu hắn là Hách Cửu Tiêu thứ hai thì ngươi sẽ đối với hắn như thế nào?”


“Cửu Tiêu, ta căn bản không thể trả lời vấn đề này của ngươi.” Hách Thiên Thần không biết nên cười hay nên oán thán, hắn cầm lấy ly rượu trong tay Hách Cửu Tiêu, nhìn vào tửu sắc bên trong, “Ta cảm thấy hiếu kỳ đối với hắn cũng là vì ngươi, ngươi không cần đa nghi, cho dù hắn giống ngươi như thế nào thì chung quy hắn không phải là ngươi.”


Uống cạn một hơi, hắn đặt lại chiếc ly trống rỗng vào tay Hách Cửu Tiêu, “Trên đời này chỉ có một Hách Cửu Tiêu, hắn là huynh trưởng của ta, là thủ túc, là vướng bận, là người ép bức ta động tâm, buộc ta phải đối mặt với tâm ý của chính mình. Cho dù có người tương tự với ngươi thì hắn cũng không phải là ngươi.”


Xoay người, Hách Thiên Thần đi đến bên giường rồi thoát ra ngoại bào, chuẩn bị đi ngủ, từ bên cạnh có một cánh tay choàng qua bờ vai của hắn, “Ngươi tức giận.”


“Lần sau đừng hỏi ta những vấn đề như vậy, ta cũng không phải thích nam nhân!” Ánh mắt thâm thúy mang theo trách cứ, ánh mắt của hắn tựa hồ nhìn thấu Hách Cửu Tiêu, “Đừng hỏi ta sẽ đối với người khác như thế nào, ngươi biết rất rõ đáp án này, nhưng ngươi luôn muốn ta nói ra thì mới cảm thấy vừa lòng.”


“Nếu hắn không chết, như vậy hắn chính là một kẻ nguy hiểm, cũng nguy hiểm giống như ta.” Hách Cửu Tiêu cúi xuống bên cổ của Hách Thiên Thần, ngửi vào hương thơm trong trẻo của hắn, “Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi.”


“Hắn là đệ tử của Liễu Trần, tất nhiên sẽ bị ràng buộc, không thể làm càn như ngươi. Hắn cũng không có khí phách và can đảm như ngươi, người như vậy cho dù có nguy hiểm thì cũng có thể khống chế.” Hách Thiên Thần thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Hách Cửu Tiêu, sau đó ngoảnh đầu khẽ hôn một cái bên mặt của hắn, “Ngủ đi, ngươi không thích hắn thì ta sẽ không nhắc lại.”


Hách Thiên Thần có thể không nhắc đến Mạc Tuyệt, nhưng Mạc Tuyệt vẫn tồn tại như cũ, ngày hôm sau bọn họ lại đối mặt với hắn. Đó là khi bọn họ chuẩn bị rời khỏi Phi Hạc Lâu để đến Vô Nguyệt Môn.


“Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần,” Mạc Tuyệt ngăn bọn họ ở trước đại môn Phi Hạc Lâu, “Sư tôn lệnh cho ta truyền lời, nàng sẽ cùng với các ngươi đi Vô Nguyệt Môn.” Giống như chỉ vì những lời này mà đến. Nói đoạn, hắn không tiếp tục mở miệng, nhưng ánh mắt thủy chung dừng trên người Hách Thiên Thần, tràn ngập hứng thú.


Xung quanh có các môn phái khác đang chú ý bọn họ, ánh mắt của Mạc Tuyệt rõ ràng như thế, lập tức dẫn đến rất nhiều suy đoán, cảm tình giữa nam nhân với nhau thật sự khiến người ta chú ý, càng đừng nói là có thêm một người nam nhân thứ ba, lần này thập phần vi diệu.


“Chúng ta khởi hành…” Hách Thiên Thần không để tâm Liễu Trần có cùng lên đường hay không, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu lại thẳng tắp nhìn Mạc Tuyệt, thần sắc băng lãnh đầy biến hóa kỳ lạ.


Mạc Tuyệt dường như không thấy bất luận điều gì, tựa hồ hắn chỉ ra đây để truyền lời. Mạc Trí từ trong cửa bước ra, không hề cảm giác được sự khác thường ở nơi này, “Sư phụ đang đến, chúng ta đi dắt ngựa.”


Hắn và Mạc Tuyệt đi đón Trần sư thái, Hoa Nam Ẩn nhìn thấy từ đầu đến cuối, nghiêng mình sang một bên rồi thì thầm nói, “Hách Cửu Tiêu, người này càng giống một tảng đá hơn so với ngươi.”


Hách Cửu Tiêu lạnh lùng liếc hắn một cái, Hoa Nam Ẩn biết Hách Cửu Tiêu sẽ không gây khó dễ cho mình, nên chỉ giả vờ sợ hãi rồi lùi về phía sau vài bước, Hách Thiên Thần lắc đầu, ra hiệu cho bọn họ chuẩn bị khởi hành.


Về lai lịch thần bí của Vụ Sắc đao, còn có quan hệ của nó với Thiên Khung Thần Giáo, đây là những việc mà chốn võ lâm đã xem như đại sự kiện. Nếu người của Thiên Khung Thần Giáo có thể giết người ở Phi Hạc Lâu thì có thể thấy được nhất cử nhất động của bọn họ đã thủy chung nằm dưới sự quan sát của những kẻ đó.


Môn chủ của môn phái đầu tiên lấy được Vụ Sắc đao đã mất tích, Vụ Sắc đao không cánh mà bay, tin tức này lập tức được lan truyền khắp giang hồ.


Vụ Sắc đao và Thiên Khung Thần Giáo nhanh chóng trở thành đề tài được giang hồ bàn luận nhiều nhất. Vô Nguyệt Môn cũng bởi vì sự kiện này mà nghênh đón các nhân sĩ ở khắp nơi, khi đám người của Hách Thiên Thần đến Vô Nguyệt Môn thì đã có rất nhiều người tụ tập ở đây.


“Năm xưa phái Thiên Khung cơ hồ có thể xưng là vỗ lâm chí tôn, thiếu chút nữa ngay cả triều đình cũng vô pháp với bọn họ, nay bọn họ tự xưng Thiên Khung Thần Giáo, không biết Giáo chủ có phải là hậu nhân của Thiên Khung năm đó hay không, nói không chừng là vì chuyện xưa kia mà muốn báo thù toàn bộ võ lâm…” Có người từng trải ngồi ở chính đường thuật lại, bên cạnh có rất nhiều thanh niên vây quanh, nghe hắn nói tiếp, “Lần này bọn họ muốn tìm Vụ Sắc đao, ta nghĩ bất quá chỉ là viện cớ, giang hồ sắp lâm nguy a!”


“Năm đó phái Thiên Khung bị diệt sạch như thế nào? Nếu là người của triều đình gây ra thì bọn họ cứ đi tìm triều đình mà gây rắc rối.” Có một thanh niên trẻ tuổi không biết sâu cạn, vừa nói như vậy thì lập tức bị mọi người phản bác.


“Đừng tưởng rằng giang hồ và triều đình không có quan hệ, ngươi cứ ngẫm lại đại hiệp Ôn Thiết Vũ, còn có sự kiện ở Ngọc Điền Sơn, những việc này không phải đã nói rõ hay sao? Môi hở răng lạnh a, vả lại chúng ta vốn là con dân Đại Viêm, chẳng lẽ để mặc phái Thiên Khung đi chống lại triều đình, để cho bọn họ tạo phản, mặc cho bọn họ chấp chưởng triều chính hay sao?”


“Muốn đối phó với triều đình thì trước tiên phải khống chế giang hồ, lúc này bọn họ khơi lại đống tro tàn nhất định là đã có kế sách chu toàn, không chừng thanh đao này chính là mấu chốt!”


Đủ loại suy đoán, phía trước đại môn của Vô Nguyệt Môn đông nghìn nghịt, quần hùng tụ tập cùng một chỗ, đàm luận những chuyện phát sinh lần này, đang nói thì bỗng dưng có người dừng lại, không ít người đều nhìn về một hướng.


Phía trước cánh cửa rộng mở có một đoàn người từ bên ngoài đi tới, người dẫn đầu là một nữ ni trung niên, khuôn mặt trang nghiêm, thoạt nhìn có một chút quái gỡ, có một chút không thân thiết, vẻ mặt đoan trang ngưng trọng, phía sau có hai thanh niên hộ vệ tả hữu.


“Đó là Trần sư thái tái xuất giang hồ!” Có người biết rõ tình hình liền thấp giọng nói với những người xung quanh, những kẻ khác lại nhìn đoàn người phía sau Liễu Trần, “Đàn Y công tử cũng đến đây, còn có…”


Huyết Ma Y. Ở trong lòng bổ sung danh hào này, không ai dễ dàng nói ra khỏi miệng, bởi vì nơi đây là Vô Nguyệt Môn. Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu không biết đã làm cách nào mà nối thêm một cánh tay cho Môn chủ Vô Nguyệt Môn, làm cho hắn trở thành một kẻ quái vật, sau đó Môn chủ Vô Nguyệt Môn tự chặt đứt tay của mình, thiếu chút nữa đã chết vì mất máu quá nhiều.


“Huyết Ma Y, nơi này không có người cần ngươi chẩn bệnh, quay trở về chỗ của ngươi đi.” Có một nữ tử trung niên đột nhiên ngăn cản đường đi của đám người Hách Thiên Thần, nhìn vào Hách Cửu Tiêu, “Nơi này không nghênh đón ngươi!”


Môn chủ phu nhân nghe nói Hách Cửu Tiêu cũng đến đây, nàng tức giận đứng trước cửa, nói ra những lời này ở trước mặt mọi người, thoáng chốc xung quanh trở nên yên lặng, hết thảy tiếng xì xầm đều dừng lại.


Đứng dưới ánh nắng, nam nhân khiến cho sự ấm áp hóa thành hàn ý đang dừng lại cước bộ, đôi mắt đóng băng chậm rãi nhìn xuống, giọng điệu lạnh lẽo, “Sinh tử của hắn không quan hệ đến ta, vô luận ngươi có nghênh đón hay không thì ta cũng đi vào.”


“Nực cười, đây là Vô Nguyệt Môn, lão gia vô cớ mất tích, ta chính là chủ nhân nơi này, ta nói không cho vào chính là không cho vào!” Môn chủ phu nhân ra hiệu cho đệ tử ngăn cản đường đi của bọn họ, “Đàn Y công tử muốn vào thì có thể, nhưng ngươi thì không được, là ngươi làm hại lão gia…” Trên mặt của nàng hiện lên sự sợ hãi, cánh tay quái dị như có ý thức của riêng mình không ngừng cử động, đến này vẫn còn tồn tại trước mắt nàng.


“Phu nhân.” Cắt ngang song phương đang giằng co, Hách Thiên Thần không nhanh không chậm lộ ra nụ cười ôn hòa lạnh nhạt, nhưng lời nói lại phi thường kiên quyết, “Nếu hắn không thể vào thì ta cũng không vào.”


Vẫn khiêm tốn hữu lễ, thản nhiên trầm tĩnh, hắn đứng trước mặt mọi người bảo hộ Hách Cửu Tiêu, trọng lượng của những lời này rất nặng, ý tứ chính là bất luận thời điểm nào cũng chỉ muốn tiến thối cùng Hách Cửu Tiêu.


Những lời này như gió thoảng mây trôi, thái độ của Hách Thiên Thần tự nhiên như thế, ngược lại khiến người ta giật mình, Môn chủ phu nhân cũng ngẩn ra, “Nghe nói ngươi từng ở vách núi nhảy theo hắn xuống vực, chẳng lẽ Đàn Y công tử thật sự vì người như thế mà không cần chính sinh mạng của mình? Hôm nay nếu ta không cho hắn tiến vào Vô Nguyệt Môn, chẳng lẽ công tử sẽ không bận tâm đến an nguy của lão gia ta mà đứng ngoài lề, khoanh tay đứng nhìn?”


Ngữ khí của nàng đầy ngỡ ngàng, Hách Cửu Tiêu cũng nhìn Hách Thiên Thần, toàn thân tản ra yêu khí, đôi mắt băng hàn chớp động hào quang, người bên cạnh ngoảnh đầu nhìn hắn, thần sắc vẫn trẫm tĩnh, ngữ thanh của Hách Thiên Thần mang theo tiếc nuối, “Nếu phu nhân nhất định không cho hắn đi vào thì Đàn Y chỉ có thể rời đi mà thôi.”


Đám người ồ lên một trận.