Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 5 - Chương 257

Đám người vây quanh bên ngoài đương nhiên đều nghe thấy người này truyền lời, nghe nói Cái Bang cũng đến đây, những tiếng khe khẽ nói nhỏ dần dần trở thành thảo luận xôn xao, những việc thảo luận đều xoay quanh vấn đề Quách Tiêu Nhiên làm cách nào để đi lên chức vị Bang chủ.


Tính về nhân số thì Cái Bang chiếm ưu thế vượt trội, rất nhiều bang phái cũng không dám chống lại, nhưng từ khi Đinh Phong qua đời thì thanh danh không còn tốt như trước, sau khi Quách Tiêu Nhiên trở thành Bang chủ cũng chưa đạt được bao nhiêu thành tựu.


Hách Thiên Thần thản nhiên nhìn thoáng qua, thấy người nọ rời đi, hôm nay Trần sư thái mời hắn, sẽ có rất nhiều người đến giúp vui, chuyện này đã sớm nằm trong dự kiến của hắn, huống chi là Cái Bang muốn Vụ Sắc đao.


Trong những tiếng nghị luận, rèm che của cỗ kiệu màu đỏ khẽ lay động, có người từ bên trong đi ra, không hề làm ra dáng vẻ gì, cẩm y ám tử, đứng giữa đám người, tóc đen mắt lạnh, hắn vừa đi ra thì không ít người sẽ bất giác âm thầm cảnh giới, Huyết Ma Y luôn khiến người ta sợ hãi cho dù hắn không hề cố ý làm gì, mà hắn chỉ cần xuất hiện đã đủ làm cho mọi người cảm thấy nguy hiểm, so với chữa bệnh cứu người thì giết người càng thích hợp với hắn hơn.


Tựa như Các chủ Thiên Cơ Các, cho dù mọi người đều biết Thiên Cơ Các cũng không phải là một nơi chuyên làm việc thiện, nhưng chỉ cần nhìn Đàn Y công tử thì mọi người vẫn bị phong thái như lưu vân như minh nguyệt cuốn hút, bất giác cảm thấy an tâm.


Nghe thấy tiếng nghị luận ồn ào bên ngoài, có người từ bên trong bước ra nghênh đón, “Tại hạ Phược Tuyết, cung nghênh Các chủ Thiên Cơ Các, công tử đồng ý tiến đến khiến tại hạ vô cùng cảm kích.”


Người đi ra là một nam tử trẻ tuổi, bên trong sự thanh tú hơi lộ ra vẻ ngại ngùng, dáng người và bộ dạng cũng không giống một người luyện võ, trên người mặc một bộ y phục thanh lịch đơn giản, ôm quyền hành lễ, sự cảm kích của hắn xuất phát từ chân tâm, có ai ngờ đã nhiều năm như vậy Phi Hạc Lâu lại một lần nữa nhận được sự chú ý? Nghênh đón một vị khách quý như vậy?


“Nếu muốn cảm tạ, không bằng cảm tạ Trần tiền bối, Đàn Y bất quá chỉ đến đây theo ước hẹn mà thôi.” Hách Thiên Thần khoát y mệ, tiến về phía trước, “Không biết Trần sư thái đã đến hay chưa?”


“Trần tiền bối đã đến từ sớm, hai đồ đệ của nàng đang chờ ở ngoại đường.” Phược Kinh Hồng đã quá cố, nhưng Phược Tuyết dù sao cũng coi như sinh ra từ danh môn, khi trả lời không hề kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, hữu lễ ở bên cạnh dẫn đường. Hách Cửu Tiêu đi đến bên cạnh Hách Thiên Thần, hai người đang dự định dẫn thủ hạ hướng vào trong thì bỗng nhiên từ bên trong lại đi ra hai người.


“Hóa ra Đàn Y công tử quả thật giống như lời đồn đãi, nửa điểm cũng không khoa trương.” Theo tiếng vỗ tay, từ bên trong có một kiếm khách đi ra, bộ dáng hơn đôi mươi, khi nói chuyện thì mở ra hai tay, hơi khoa trương một chút. Nam nhân ở phía sau hắn có một vết sẹo thập phần rõ ràng trên mặt, có vẻ lãnh khốc dũng mãnh, Hách Thiên Thần vừa thấy thì liền nhớ ra, bọn họ chính là hai người mà hắn đã từng gặp ở khách điếm.


“Xem ra nhị vị chính là đệ tử của Trần tiền bối.” Hách Thiên Thần gật đầu hữu lễ, Hách Cửu Tiêu đảo mắt qua rồi hơi thoáng dừng lại trên thân của một người, lúc này Phược Tuyết ở bên cạnh giới thiệu, “Nhị vị đây là môn hạ của Trần tiền bối.”


“Tại hạ Mạc Trí.” Kiếm khách trẻ tuổi liền chắp tay, sau đó lại tùy tiện buông xuống, hơi có vẻ bất cần, người có vết sẹo trên mặt thì không hề thay đổi biểu tình, chỉ nói hai chữ, “Mạc Tuyệt.”


Hai chữ này cũng không hề lạnh như băng nhưng lại có một chút cảm giác đoạn tuyệt thất tình lục dục, không hề có sinh khí, chỉ là một mảnh tịch mịch, khi tất cả mọi người nghĩ rằng hắn dứt lời thì sẽ câm miệng không nói tiếp, nhưng hắn lại đột nhiên lên tiếng, “Vụ Sắc đao ở trong tay ngươi?”


Lúc này đa số mọi người còn đang ở bên ngoài Phi Hạc Lâu, mái đỏ cao ngất, lầu các tầng tầng lớp lớp, trước cửa có rất nhiều môn phái, lúc này nghe xong câu hỏi thì đám đông đang xôn xao lập tức im lặng, mọi người nín thở, bọn họ không nghĩ đến Trần sư thái mời Các chủ Thiên Cơ Các là vì hoài nghi hắn giấu diếm Vụ Sắc đao.


“Vụ Sắc đao? Hắn có Vụ Sắc đao?” Ngay phía dưới Phi Hạc Lâu, có vô số suy nghĩ đang dâng lên trong lòng mọi người, Trần sư thái sẽ không tùy tiện tìm một người để hỏi chuyện này, nàng làm cho đệ tự hỏi thẳng miệng như vậy, rốt cục là hoài nghi thanh đao ở trong tay hắn hay là muốn Thiên Cơ Các tìm thanh đao này?


Phải biết rằng chỉ một chút khác biệt trong đó thì ý tứ đã hoàn toàn bất đồng.


“Đàn Y công tử, nghe nói thanh đao này có bí kíp có phải hay không?” Trong đám đông có người đặt câu hỏi, có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, “Người có được thanh đao này sẽ có thể nhất thống giang hồ! Chẳng lẽ ngươi có tư tâm?”


Những người đặt ra nghi vấn như vậy không mang theo ác ý nhưng câu hỏi vẫn có lực sát thương rất cao. Đàn Y công tử Thiên Cơ Các, danh hào này rất đặc thù trong mắt đa số mọi người, nếu là vì tư lợi mà âm mưu chuyện gì đó, loại đồn đãi này một khi bị người đời xác nhận thì danh dự của Thiên Cơ Các sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.


Mọi người vốn định vào Phi Hạc Lâu thì đều dừng lại cước bộ, muốn biết Hách Thiên Thần trả lời như thế nào, hơn cả trăm cặp mắt cùng nhau nhìn vào Hách Thiên Thần ở trước cửa. Thanh y nam nhân tóc đen mỉm cười, không thấy kinh ngạc quá mức, khẽ phất y mệ, bước lên phía trước, “Nếu Đàn Y có dã tâm thì sẽ không chờ đến bây giờ, lại càng không cần phải dựa vào một thanh đao không rõ lai lịch.”


Nhẹ nhàng bâng quơ, ngữ thanh ôn hòa lạnh nhạt lại ẩn chứa sắc bén, nhấn mạnh ở câu cuối cùng về lai lịch không rõ của thanh đao, ám chỉ thanh đao này có điều kỳ quái, lời nói làm cho mọi người trầm tư, ngay cả hắn đi vào khi nào cũng không biết.


Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng sức mị hoặc của thanh đao này vẫn quá lớn, thấy Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đi vào, những người khác cũng vội vàng đi theo, Thiên Cơ Các có người đi cùng là Xá Kỷ và Hạ Tư Nhân. Thay thế chức vụ của huynh trưởng, đây là lần đầu tiên Hạ Tư Nhân nhìn thấy trường hợp trọng đại như vậy, không khỏi có một chút khẩn trương.


Xá Kỷ vỗ vai nàng, “Không sao, chỉ cần có Các chủ thì sẽ không xảy ra vấn đề gì, trước kia ta và Vong Sinh…” Hắn dừng lại một chút, sau đó điềm nhiên mỉm cười nói tiếp, “Trong tình cảnh như vậy thì cơ hội xuất thủ của chúng ta thật sự rất ít.”


“Ta không sợ.” Hạ Tư Nhân còn nhớ rõ cái tát kia, nàng không lộ ra biểu tình gì với Xá Kỷ, Xá Kỷ cũng không quá để ý, hắn đối với nàng như với muội muội của mình, lại vỗ vai của nàng mấy cái, âm thầm lưu ý đám người rồi dẫn nàng đi vào bên trong.


Lúc này cũng không phải đại hội võ lâm, cũng không phải giải quyết ân oán, nhưng người đến không ít, từ khi hai huynh đệ trở về từ tái ngoại thì đường đi nước bước của Thiên Cơ Các đều bị mọi người lưu ý, lúc này cao nhân ẩn cư Trần sư thái mời Hách Thiên Thần, hai người tụ họp đương nhiên là có đại sự.


Huống chi lại đột nhiên thêm Cái Bang gia nhập. Có thể làm cho Cái Bang, Tĩnh Từ Môn, Thiên Cơ Các hội tụ, cho dù chỉ là một việc nhỏ thì cũng nhất định sẽ trở thành đại sự.


Mang theo tâm tình như vậy, tốp năm tốp ba, người của các môn phái lần lượt đi vào, Phi Hạc Lâu vốn là một nơi công khai, lựa chọn nơi này để giải quyết sự tình thì chứng tỏ không sợ người biết, cũng có ý tứ muốn người khác làm chứng.


Nếu có hai người ước hẹn tỷ thí, không thỉnh những người khác làm bình phán thì những người tới nơi này chứng kiến cuộc chiến sẽ là những người phán định thắng thua.


Lúc này Trần sư thái tái xuất giang hồ, tìm tới Thiên Cơ Các, sự tình liên quan Vụ Sắc đao, thanh đao Vụ Sắc này rốt cục có bí ẩn gì? Tất cả mọi người đều muốn biết.


Trong Phi Hạc Lâu, đầu tiên đi vào nhìn thấy chính là một mảnh trống trải, lại nhìn một vòng, hai bên xếp mười chiếc ghế ngay ngắn chỉnh tế, phân chia trái phải, nền đất lót thảm đỏ, phía trên có một chiếc bàn lớn dùng để đặt vài thứ, Hách Thiên Thần đi vào thì liền nhìn thấy một lão ni có khuôn mặt nghiêm túc đang ngồi ở ghế chủ tọa.


“Tai nghe không bằng mắt thấy, Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu, bần ni là Liễu Trần.” Trần sư thái không nhiều lời, biểu tình cũng không nhiều, nàng trông có vẻ không quá già, nhưng nét mặt có một chút cứng ngắc, không thấy quá nhiều từ bi như người xuất gia, quả thật càng giống như võ lâm danh túc.


Mạc Trí và Mạc Tuyệt đứng sau lưng nàng, Mạc Trí vẫn là vẻ mặt ung dung, Mạc Tuyệt không hề thay đổi biểu tình. Đối mặt với đám người đang lũ lượt tiến vào, Liễu Trần tựa hồ than thở một tiếng, lần tràng hạt trên tay, “Thí chủ nói thanh đao không ở trong tay ngươi?”


“Không có.” Hách Cửu Tiêu trả lời, đi đến một chỗ xa đám đông nhất rồi ngồi xuống, Hách Thiên Thần ngồi bên cạnh hắn, Xá Kỷ và Hạ Tư Nhân đứng phía sau hai người, các môn phái khác cũng tìm chỗ để ngồi xuống.


Trần sư thái đặt câu hỏi không hề báo trước, Phược Tuyết vội vàng phái người đóng cửa lại. Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, bên trong nhất thời trở nên yên lặng, chỉ có vài cánh cửa sổ mở ra, có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, lúc này đang là chính ngọ, là thời gian tốt nhất để nghỉ ngơi.


“Bần ni hỏi là Hách Thiên Thần, không phải là ngươi, Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu.” Trần sư thái chập lại năm ngón tay, tay bên kia thì lần tràng hạt, nàng hơi nhắm hai mắt, bộ dáng an tọa có ý vị của một cao thủ nhất phái.


Hách Cửu Tiêu giữ chặt tay của Hách Thiên Thần, không cho Hách Thiên Thần trả lời, “Hỏi hắn cũng là hỏi ta, ta trả lời cũng là hắn trả lời.” Động tác giữ chặt tay Hách Thiên Thần thập phần rõ ràng, cũng không che giấu, dẫn tới không ít người lườm nguýt, hắn lại tựa như không nhìn thấy.


Liễu Trần nghe thấy giọng điệu như vậy thì không khỏi nhíu mày, tính tình của nàng quả thật có một chút cổ quái như lời đồn, vẻ mặt lập tức trở nên thịnh nộ, “Ta mời là Thiên Cơ Các, không phải Vu Y Cốc của ngươi, thân là y giả mà không cứu người lại đi giết người, Hách Cửu Tiêu, nếu không phải ngươi không làm việc đại ác, nếu không phải tính tình của ta so với hai mươi năm trước đã hòa hảo hơn rất nhiều thì hôm nay ngươi…”


“Trần tiền bối.” Hách Thiên Thần không nhanh không chậm mà cắt ngang lời nàng, cười một cách lạnh nhạt rồi giãy tay của Hách Cửu Tiêu ra, vẻ mặt thản nhiên tiếp tục nói, “Tôn một tiếng tiền bối là vì công đức của tiền bối năm xưa, nhưng nay không còn như dĩ vãng, hiện tại chúng ta ngồi đây cũng không phải vì tranh cãi những chuyện râu ria như vậy.”


Nếu để cho Liễu Trần nói xong những lời này thì ắt hẳn sẽ dẫn đến một trận phân tranh, nhưng hắn không phải tới đây để xem Hách Cửu Tiêu giết người. Nói đoạn, Hách Thiên Thần thu liễm vài phần ý cười, “Huống hồ hắn nói rất đúng, hắn trả lời chính là ta trả lời, chỉ cần có đáp án là được, tiền bối hà tất phải chấp nhất?”


Người xuất gia quan trọng tứ đại giai không, nhưng hành vi và thủ đoạn của Liễu Trần cũng không giống người xuất gia, tính tình quả thật cũng không tốt lắm, nay tuổi đã lớn, tựa hồ càng thêm khó chịu, xịu mặt xuống, nàng có vẻ tức giận, những người khác đều tự nhìn nhau, câu trả lời của Hách Thiên Thần cùng với mối quan hệ giữa hắn và Hách Cửu Tiêu cũng như Thất Sát lệnh lúc trước đã sớm đem Thiên Cơ Các và Vu Y Cốc tương đương với một nhà.


Như vậy tính ra nếu hắn thật sự muốn nhất thống giang hồ thì quả thật không cần Vụ Sắc đao gì đó.


Hách Cửu Tiêu nghe thấy lời của Hách Thiên Thần thì lộ ra biểu tình vừa lòng, biết Hách Thiên Thần không thích ở trước mặt người khác làm ra hành động thân mật, hắn cũng không kéo lại tay của Hách Thiên Thần, ánh mắt lạnh lùng khẽ nhắm lại, đảo qua người ở phía sau Liễu Trần, Hách Thiên Thần mặc dù đang nói chuyện nhưng vẫn lưu ý đến ánh mắt của Hách Cửu Tiêu, cũng nhìn theo hướng của hắn.


Người đứng nơi đó là Mạc Trí và Mạc Tuyệt, không biết là ai làm cho Hách Cửu Tiêu quan sát như thế.


“Đàn Y công tử có từng nghĩ đến ngươi cũng sẽ có một ngày nói dối trước mặt mọi người mà bị kẻ khác vạch trần hay không?” Xuyên qua cánh cửa nặng nề là một ngữ thanh truyền vào từ bên ngoài, đại môn bị đẩy ra, người đến chính là đương nhiệm Bang chủ Cái Bang Quách Tiêu Nhiên.


“Vụ Sắc đao rõ ràng nằm trong tay ngươi!” Dẫn theo mười mấy tên bang chúng, Quách Tiêu Nhiên có vẻ hưng phấn, trở thành Bang chủ, khí phách và sự gan dạ của hắn tăng hơn lúc trước rất nhiều, đứng trước cửa, những lời này xuất ra từ miệng của hắn nhất thời dẫn đến một trận xôn xao.