“Hoa di.” Mỉm cười đạm nhã, hàm chứa vài phần lo lắng, Hách Thiên Thần chậm rãi đi đến, ở bên cạnh hắn chính là Hách Cửu Tiêu, vẫn sắc mặt lạnh lùng nhưng lại có một chút ôn hòa, hắn không gọi nàng, chỉ hơi gật đầu, nhưng Diễm Hoa có thể nhìn thấy vài phần thân thiết trong mắt của hắn.
“Rốt cục các ngươi đã trở lại.” Diễm Hoa cao hứng tiến lên, không cần bọn họ hỏi thì nàng đã mở miệng trước, “Ta khỏe lắm, ở Thiên Cơ Các không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, các ngươi cứ yên tâm.”
“Không có là tốt rồi.” Hách Thiên Thần chậm rãi gật đầu, trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu một cái.
Bọn họ đều nghe được lời đối thoại giữa sứ giả của Sở Thanh Hàn và Hùng Tích An, lúc ấy Hùng Tích An từng yêu cầu Sở Thanh Hàn truy bắt Diễm Hoa, hai huynh đệ phải phái người cẩn thận đề phòng, nhưng nay nghe nói không có động tĩnh, là Sở Thanh Hàn không để ý đến Hùng Tích An? Hay là Hùng Tích An đã nhận được cách bào chế Hồng Nhan từ Lương Ỷ La nên buông tha cho chuyện này?
Diễm Hoa đang cao hứng, không lưu ý ánh mắt giao nhau của hai người, còn Tử Diễm và Hạ Tư Nhân thì mỗi người một vẻ mặt, tâm tư cũng không giống nhau.
Hạ Tư Nhân ở trong Thiên Cơ Các thấy được rất nhiều, cũng biết được rất nhiều, tỷ như địa vị của Hách Thiên Thần ở chốn giang hồ, tỷ như những việc hắn đã từng làm….Biết bản thân đang ở nơi nào, đối mặt với một người như thế nào, tư vị trong lòng của nàng khó có thể nói rõ thành lời.
Nỗi lòng của Hạ Tư Nhân rất phức tạp, tâm tình của Tử Diễm lại càng thêm mâu thuẫn, nàng chờ Hách Thiên Thần trở về, đã đợi từ rất lâu, “Các chủ, Tử Diễm có chuyện muốn nói…”
Tử y kiều diễm, dáng đứng xinh đẹp, Tử Diễm thoạt nhìn cũng không thay đổi quá nhiều, nàng cắt ngang lời ân cần thăm hỏi của mọi người, đột nhiên mở miệng, vẻ mặt mơ hồ có ẩn chứ điều gì đó.
“Cứ nói.” Mở miệng không phải Hách Thiên Thần mà là Hách Cửu Tiêu. Chỉ hai chữ cũng đủ khiến Tử Diễm âm thầm kinh hãi, nàng thủy chung nhớ rõ cái loại ánh mắt này của Hách Cửu Tiêu khi nhìn nàng, bên trong băng hàn mang theo lãnh ý u ám như huyết sát, cho dù bây giờ thần sắc này đã đạm nhạt hơn rất nhiều, nhưng khi nàng mở miệng thì vẫn cảm giác được địch ý mà hắn không hề che giấu.
“Tử Diễm muốn nói về sự vụ liên quan đến Thiên Cơ Các, không phải chuyện khác.” Mỉm cười đáp lại, Tử Diễm không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong lời nói có ám chỉ, nàng tìm Hách Thiên Thần không phải là vì việc tư mà là vì nội vụ của Thiên Cơ Các, cũng không thích hợp nói ra ở nơi đây.
Lúc trước Tử Diễm có tình ý với Hách Thiên Thần, toàn bộ Thiên Cơ Các từ trên xuống dưới đều biết, nhưng cho đến ngày nay thì bên cạnh Hách Thiên Thần đã có Hách Cửu Tiêu, Tử Diễm trở thành tổng quản Thiên Cơ Các. Võ công đã mất, Tử Diễm dựa vào năng lực của chính mình để giúp đỡ Hách Thiên Thần cai quản Thiên Cơ Các, khi nàng đối mặt với Hách Cửu Tiêu, nói ra những lời này thì vẻ mặt càng trấn tĩnh hơn so với lúc bản thân còn võ công.
Hách Thiên Thần nhìn nàng một lúc, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng, “Tử Diễm, khi ta không ở đây, Thiên Cơ Các phó thác cho ngươi, ta thật sự rất yên tâm.”
“Đa tạ Các chủ.” Vẻ mặt của Tử Diễm hoàn toàn tự nhiên, mặc dù nàng cảm giác được địch ý của Hách Cửu Tiêu, cảm giác được ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, trong lòng có lẽ có một chút kiêng kỵ nhưng trên mặt không lộ ra điều gì khác thường.
Nàng không thể làm cho Hách Cửu Tiêu phát hiện ra manh mối ngay lúc này, vẫn duy trì nụ cười khéo léo, nàng nói xong liền đứng sang một bên.
Hách Thiên Thần từ nhỏ đã quen biết với Tử Diễm, có thể nói là cùng nhau lớn lên, tuy rằng vẻ mặt của Tử Diễm bất động nhưng hắn lại cảm giác được một chút khác thường, Tử Diễm quả thật có chuyện muốn nói với hắn, hơn nữa quả thật là không thích hợp nói ra ngay lúc này.
Lại ân cần thăm hỏi vài câu đối với người ở xung quanh, Hách Thiên Thần nói với Hách Cửu Tiêu, “Ngươi thay Hoa di xem thử vết thương trên mặt nàng, chúng ta rời đi đã khá lâu, ta đến thư phòng xử lý một số việc.”
Lúc trước đã nói sẽ giúp Diễm Hoa chữa trị vết bỏng trên mặt, nhưng vẫn chưa có cơ hội, nay Diễm Hoa ở Thiên Cơ Các, độc trên người của Hách Cửu Tiêu cũng được hóa giải, trong lòng của Hách Thiên Thần thoải mái hơn rất nhiều, vẻ mặt cũng rất thư thái, nhưng vừa nói với Hách Cửu Tiêu xong rồi xoay người rời đi thì một bên y mệ đã bị giữ chặt, “Đừng ở lại thư phòng quá lâu, nếu ngươi lưu lại quá muộn thì ta sẽ đến tìm ngươi.”
Chậm rãi dứt lời, trong ngữ điệu mang theo một chút uy hϊế͙p͙ và ẩn ý, bất quá cũng chỉ có Hách Thiên Thần mới nghe ra hàm nghĩa mơ hồ kia. Hách Thiên Thần không thay đổi sắc mặt, nhưng ánh mắt trầm mặc lại hơi nổi lên phập phồng, hắn nhìn lướt qua hết thảy những người đang chăm chú nhìn đến nơi này, sau đó mỉm cười gật đầu, “Ngươi đi đi.”
Thần sắc của Hách Cửu Tiêu đã tiết lộ rất nhiều, Hách Thiên Thần không biết vì sao những người khác không nghe ra ý tứ của Hách Cửu Tiêu, vẫn bị vẻ ngoài lạnh lùng này lừa gạt, không nghĩ đến chuyện khác.
“Ta ở dược trai chờ ngươi.” Hách Cửu Tiêu ở trước mặt mọi người kéo lấy Hách Thiên Thần, tự nhiên hôn bên môi Hách Thiên Thần một chút, mặc dù Hách Thiên Thần nhìn thấy biểu tình của mọi người ở xung quanh, nhưng hắn không khước từ nụ hôn này của Hách Cửu Tiêu.
Đối với người nam nhân chỉ biết chiếm đoạt, cướp lấy vật mà mình muốn thì cự tuyệt chỉ làm cho hành vi của Hách Cửu Tiêu càng thêm trầm trọng.
Y mệ đan xen vào nhau, bờ môi của hai người vừa chạm vào thì liền tách ra, Hách Cửu Tiêu xoay người đi dược trai, Diễm Hoa mỉm cười đi theo hắn, nàng cười chẳng qua không phải vì sắp được chữa trị, mà bởi vì tình cảnh vừa chứng kiến, những người khác hơi ngốc lăng một chút, không ngờ Các chủ của bọn họ sẽ ở trước mặt mọi người mà làm ra hành động thân mật với Huyết Ma Y như vậy.
Sắc mặt của thanh y nam nhân vẫn tự nhiên như trước, biểu tình bình thản trầm ổn như thái sơn, dẫn theo Tử Diễm đi về hướng thư phòng, cước bộ vẫn ung dung, nhìn bóng dáng đi xa của hắn, ở phía sau, Xá Kỷ nhỏ giọng kinh ngạc, “Các chủ từ tái ngoại trở về thì tính cách cũng…hơn một chút.”
Hơn cái gì thì Xá Kỷ không thể nói rõ, nhưng trong lòng mọi người đều có cảm giác, Hách Thiên Thần từng toàn tâm toàn ý vì Thiên Cơ Các, cũng không quan tâm đến những việc khác, ngoại trừ mặt ngoài khiêm tốn lạnh nhạt thì khó có thể suy đoán tâm tư của hắn, nhưng hôm nay mọi người đều có thể khẳng định một chút, chính là tầm quan trọng của Huyết Ma Y đối với hắn.
Nếu không coi trọng thì Các chủ của bọn họ, Đàn Y công tử tuyệt đối sẽ không cho phép Huyết Ma Y ở trước mặt người khác làm như vậy đối với hắn.
Hách Thiên Thần không biết mọi người trong Thiên Cơ Các thấy thế nào, cũng có thể đã biết nhưng không để ý, đi đến thư phòng, hắn ngồi xuống án thư quen thuộc của mình.
Những tia nắng mặt trời len lỏi qua song cửa sổ, khiến cho cả căn phòng trở nên ấm áp, vẫn giống như ngày trước, thanh y tóc đen, nam nhân với vẻ ôn hòa trẫm tĩnh ngồi trong thư phòng rộng rãi, đôi mắt giống như lưu thủy thản nhiên vọng lại, hơi lộ ra một chút ý cười, “Đến đây thì ngươi có thể nói được hay chưa?”
Tử Diễm đứng trong phòng, vẫn là vị trí giống như trước kia, thậm chí khoảng cách cũng như xưa, không nhiều hơn một phần cũng không giảm bớt một phần, nàng mím môi, nhưng không mở miệng, rốt cục bên môi nhếch lên một đường cong chua xót, “Các chủ, Tử Diễm không phải kẻ ngốc.”
Câu nói đột ngột không đầu không đuôi âm thầm vang vọng trong thư phòng, Hách Thiên Thần không nói, đôi mắt khẽ hạ xuống, bàn tay lật xem sổ sách ngừng lại, trong không khí chậm rãi lộ ra mùi bụi bặm, đó là vì đã lâu không có người chạm vào, cho dù có quét tước hằng ngày thì vẫn như trước không thể xua đi.
“Tử Diễm…” Hách Thiên Thần chỉ nói hai chữ như vậy, tiếp theo là một tiếng thở dài, “Ngươi đã biết.”
“Ta làm sao lại không biết?” Tử Diễm đứng thẳng lưng, nàng đứng trước mặt hắn cười khẽ vài tiếng, tiếng cười như tản ra bên trong mây mù, hơi lộ ra vẻ mông lung, “Hóa ra địch nhân nấp trong chỗ tối của Nam Vô lại là Nại Lạc, mà Nại Lạc thuộc về Huyết Ma Y, như vậy lúc trước…”
Nàng nói tới đây thì do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nói tiếp, “Những người đã mất tích hoặc bị giết chết đều là vì hắn.”
Nàng dứt lời, Hách Thiên Thần đặt xuống một quyển sổ sách đã được xử lý, vẫn không đáp lại.
Hắn không đáp lại chẳng phải là thừa nhận hay sao, Tử Diễm nhìn Hách Thiên Thần mà không dám tin, nàng nhìn vị Các chủ này của mình, “Nói như vậy, khi đó người làm ta bị thương cũng là thủ hạ của Huyết Ma Y, là hắn phái người làm như vậy? Ngươi đã sớm biết.”
“Đúng, ta đã sớm biết.” Kỳ thật hắn không muốn giấu diếm, hắn cũng rất rõ Tử Diễm sớm muộn cũng sẽ biết được.
Mái tóc đen huyền dưới ánh mặt trời làm nổi bật thanh y trên người, ở trong mắt của Tử Diễm tựa hồ chiếu ra màu sắc đạm mạc, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng trợn to mắt, không thể tin hắn lại thừa nhận như vậy, “Thiên Thần! Ngươi thật sự vì hắn mà làm đến mức như vậy? Đây là Thiên Cơ Các của ngươi, thủ hạ của Nam Vô cũng là người của ngươi, chẳng lẽ sinh tử của bọn họ trong mắt của ngươi không hề có ý nghĩa? Ngươi đã quên lúc trước ngươi làm thế nào để trở thành Các chủ hay sao? Ngươi đã quên ngươi cũng từng ở Nam Vô?”
Nhất thời nóng vội, nàng kêu thẳng tục danh của hắn, quên cả cấp bậc trên dưới, tiến lên vài bước rồi hô to trước mặt hắn, trong tiếng quát là tràn đầy lo lắng, “Ngươi có biết hay không, đã có mấy người ở Nam Vô…..biết được việc này?”
Bàn tay của Hách Thiên Thần đặt trên án thư khẽ động đậy, hắn nhíu mày lại, “Mỗi lần điều động Nam Vô thì mọi người đều bị tách ra từng tổ riêng biệt, không nên có người biết được việc này.”
“Ngươi đã quên người của Nam Vô thỉnh thoảng cũng sẽ thay đổi.” Tử Diễm lắc đầu, không biết nên nói cái gì mới tốt, nàng vừa đau lòng lại vừa nóng vội, “Ta không ngờ ngươi lại che giấu chuyện này vì hắn, cũng như ta không ngờ ngươi vì hắn mà ngay cả tánh mạng của mình cũng không cần, nếu tính như vậy, Thiên Cơ Các có đáng là gì?”
Mỉm cười tự giễu, nàng nhớ lại khi đó, “Từ lúc nghe nói sự tình xảy ra ở Hách Cốc thì ta đã hiểu được, ngươi không còn cần Thiên Cơ Các, Hách Thiên Thần tậm tâm tận lực vì Thiên Cơ Các trước kia đã không còn tồn tại.”
Hách Thiên Thần chấn động, ánh mắt nặng nề nhìn nàng, giống như đột nhiên nổi lên gợn sóng mãnh liệt, trong nháy mắt giống như một mũi kiếm sắc bén phóng đến, bất chợt làm cho Tử Diễm cảm thấy người mà nàng đang đối mặt là Hách Cửu Tiêu, không phải Hách Thiên Thần, không phải Đàn Y công tử, lại càng không phải minh nguyệt thanh liên trong mắt người khác.
“Tử Diễm, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Hắn mở miệng, vẫn bình thản như trước, trong lòng của Tử Diễm lại trở nên trầm trọng, nàng không biết nên nói thế nào với hắn, càng không biết sau đó Hách Thiên Thần sẽ làm thế nào.
Các chủ Thiên Cơ Các xem Thiên Cơ Các là tất cả, sẽ giải quyết sự tình này như thế nào.
“Thủ hạ Nam Vô phản loạn, nguyên nhân là vì việc này, tuy rằng nhân số không nhiều, nhưng ta sợ….việc này không thể tiếp tục giấu diếm.” Thu hồi nỗi lòng phức tạp, Tử Diễm bẩm báo.