Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 5 - Chương 243

“Cha –” Liễu Phượng Kiều gặp lại người thân, trên đường thủy chung áp chế cảm giác ủy khuất và sợ hãi, rốt cục kiềm nén không được mà nhào lên khóc òa. Lá gan của nàng vẫn thuộc về một cô nương chưa xuất giá, nàng dám có tình ý với Hách Thiên Thần nhưng chưa bao giờ bị người ta bắt cóc như vậy, đến nay vẫn chưa hoàn hồn.


Liễu Đạt Sơn vội vàng an ủi, hắn không ngờ nữ nhi của mình lại nhanh chóng được cứu trở về như thế, mừng rỡ, thiếu chút nữa sẽ cảm động đến rơi lệ mà quỳ xuống bái tạ hai huynh đệ Hách Thiên Thần, hắn phái người dẫn Liễu Phượng Kiều quay về phòng nghỉ ngơi, nói là muốn đãi tiệc cảm tạ hai huynh đệ.


Để tránh Liễu Đạt Sơn không ngừng dây dưa, Hách Thiên Thần đành đáp ứng, để Hạ Tư Nhân ở một gian phòng, hắn và Hách Cửu Tiêu cũng trở lại phòng của mình.


“Bắc Đẩu Địa Sát.” Quay về phòng, Hách Thiên Thần không ngồi xuống nghỉ ngơi mà lại đứng bên cạnh bàn, dùng ngữ điệu trầm thấp thong thả nói ra bốn chữ này.


“Ngươi ở Thiên Cơ Các nhất định đã nghe qua.” Hách Cửu Tiêu hiếm khi lộ ra biểu tình trầm trọng, hắn cũng giống như Hách Thiên Thần, khi nhìn thấy dấu vết này thì trong lòng đã có suy đoán, “Thiên Hoàng Địa Sát, Bắc Đẩu Thiên Khung, ngươi cho rằng bọn họ sẽ khơi lại đống tro tàn?”


“Ta không biết.” Hách Thiên Thần chậm rãi nói, sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ nghiêm nghị, nghiêm nghị mà cẩn trọng. Nếu người ngoài nhìn đến thì nhất định sẽ kinh ngạc, Đàn Y công tử cũng có lúc không thể xác định, nhưng Hách Cửu Tiêu không hề cảm thấy kỳ quái.


Bởi vì những dấu mực kia được sắp xếp theo một quy luật nhất định, đó là huyết điểm, tất cả đều tượng trưng cho một hàm nghĩa – Bắc Đẩu.


Chính là vị trí của các vì sao, cũng đại biểu cho một môn phái đã từng dẫn đến phân tranh trên võ lâm từ rất nhiều năm trước, phái Thiên Khung, môn nhân chia ra Thiên Cương và Địa Sát, mỗi người một chức trách, đó là từ rất lâu trước kia, ngay cả kỳ hiệp Ôn Thiết Vũ khi ấy vẫn chưa đạt được công danh, vẫn là một thư sinh không người nào biết.


Khi đó giang hồ khác với hôm nay, khi đó kỳ nhân dị sự nhiều không kể xiết, nhưng trong đó có phái Thiên Khung là được tranh luận nhiều nhất.


Có người nói phái Thiên Khung là thiện, có người nói ác, phái Thiên Khung tôn Thượng Thiên là thần, không đặt triều đình vào mắt, những chuyện đã làm có chính có tà, cuối cùng khiến cho triều đình bất mãn, quy kết là có mưu đồ làm phản, hạ lệnh tiêu diệt, từ đó về sau phái Thiên Khung trải qua bao thăng trầm, dần dần biến mất khỏi giang hồ. (thượng thiên= trời cao)


Mà kỳ dị nhất chính là người của phái Thiên Khung chỉ trong một đêm đã biến mất toàn bộ, thậm chí có người nói bọn họ là thần tiên trên trời, không thể dung tha cho nhân gian vì vậy đã trở về thiên đình.


Đương nhiên những lời này là vô căn cứ, ít nhất Hách Thiên Thần sẽ không tin, khi hắn biết việc này thì vẫn còn là một tiểu hài tử, xem như đó là một câu chuyện xưa được kể lại, cũng từng cảm thấy hiếu kỳ không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Hách Cửu Tiêu thì nghe được từ Hách Vô Cực, ngày ấy mỗi khi Hách Vô Cực nhắc đến phái Thiên Khung thì luôn lộ ra vẻ mặt tôn sùng.


“Khi đó toàn bộ giang hồ có thể nói là đã rơi vào trong tay phái Thiên Khung, vì vậy bọn họ mới có năng lực chống lại triều đình.” Hách Thiên Thần nhớ lại những gì đã biết khi còn bé, ngồi xuống bên cạnh bàn, một bàn tay vươn ra trước mặt hắn, rót một tách trà cho hắn, “Nay xuất hiện ký hiệu Bắc Đẩu Thất Tinh, ắt hẳn chính là Thiên Khung.” (Bắc Đẩu Thất Tinh = tên đầy đủ của sao Bắc Đẩu, có bảy ngôi sao)


Hách Cửu Tiêu đem tách trà đưa cho hắn, Hách Thiên Thần nhấp một ngụm trà, lúc này mới thả lỏng biểu tình, cầm tách trà nghiêng đầu nhìn Hách Cửu Tiêu, “Những lời này là ngươi nói, nhưng chính ngươi có tin hay không?”


“Nói ra chỉ để trấn an ngươi, để tránh cho ngươi lại liên lụy vào quá sâu.” Hách Cửu Tiêu không che giấu chủ ý, tiếp tục nghiêm mặt lạnh lùng, “Vô luận đối phương có phải Thiên Khung lúc trước hay không, bọn họ muốn thanh đao này thì nhất định là điều bất thường, thanh đao kia nguyên bản chưa được đưa đến Phúc Xương Trang, ngươi cảm thấy lúc trước mắc nợ Hoa Nam Ẩn, muốn biết rõ chuyện này cũng không có gì quá đáng, bất quá ngươi phải đáp ứng ta, ngoại trừ như vậy thì không có thứ khác.”


“Còn có thứ gì khác hay sao?” Hách Thiên Thần không biết nên khóc hay nên cười, hắn chỉ lắc đầu, buông tách trà xuống, chuẩn bị thay y phục, “Ngươi cũng biết Hoa Nam Ẩn có Vân Khanh.”


“Ta chỉ muốn ngươi đừng làm cho Thiên Cơ Các liên lụy vào những chuyện nguy hiểm, Sở Thanh Hàn giảo hoạt thủ đoạn, lời nói của hắn chưa hẳn là thật, nhưng lần này hắn nhắc nhở ngươi xem ra không phải là giả, chính ngươi cũng đã lưu ý.” Hách Cửu Tiêu nghiêm mặt tiếp nhận y phục mà Hách Thiên Thần đang thoát ra, cầm lấy bộ y phục sạch sẽ mặc vào cho hắn, “Không nên đi làm chuyện nguy hiểm.”


“Ta biết.” Đối với sự quan tâm thậm chí là lo lắng như vậy của Hách Cửu Tiêu thì Hách Thiên Thần chỉ mỉm cười, để cho Hách Cửu Tiêu mặc y phục cho hắn, hắn khép lại vạt ngoại bào ở trước ngực, xoay người trả lời, “Huynh trưởng đại nhân còn việc gì muốn phân phó hay không?” (o_o)


Lời nói đùa của hắn làm cho Hách Cửu Tiêu hừ nhẹ, nghiêm túc nhìn hắn, nâng mặt hắn lên, “Gác những chuyện khác sang một bên, ta quả thật là huynh trưởng của ngươi, cho dù ngươi không thích có người can thiệp vào chuyện của Thiên Cơ Các, nhưng những lời ta đã nói thì ít nhiều gì ngươi cũng nên lắng nghe một chút, có biết hay không?”


Hách Thiên Thần thu hồi nụ cười mà nhìn hắn, “Cửu Tiêu, những gì ngươi nói ta đều hiểu, nhưng ngươi cũng biết có một số việc không phải ta không muốn thì có thể không làm,” Hắn cầm lấy tay của Hách Cửu Tiêu, “Thiên Cơ Các đối với ta mà nói là cái gì, ngay từ đầu ngươi chính là người hiểu rõ nhất, nếu không có nó thì vốn dĩ cũng không có ta ngày hôm nay.”


Hách Cửu Tiêu quả thật hiểu được, nhưng bởi vì như thế mà hắn mới có một nghi vấn trong lòng.


“Vậy nếu ta hỏi ngươi, giữa ta và Thiên Cơ Các thì cái nào quan trọng hơn, ngươi sẽ trả lời như thế nào?” Thắt đai lưng cho Hách Thiên Thần, câu hỏi của Hách Cửu Tiêu vừa ra khỏi miệng thì động tác chỉnh trang lại y phục của Hách Thiên Thần dừng lại một chút, hắn suy nghĩ trong chốc lát, “Ngươi đương nhiên là quan trọng nhất, vấn đề này là sao? Ngươi và Thiên Cơ Các căn bản không thể so sánh với nhau.”


“Biết rõ ngươi sẽ nói như vậy.” Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu hơi trầm xuống, không hề hỏi tiếp, cho dù chỉ chờ đợi trong chốc lát thì vẫn đủ làm cho hắn cảm thấy bất mãn. (Chín giận nè)


“Hai vị ân nhân….” Liễu Đạt Sơn gõ cửa ở bên ngoài, chần chừ hỏi, “Vì cứu tiểu nữ nên cả đêm thức trắng, không biết các ngươi muốn nghỉ ngơi một chút hay là dùng bữa trước?”


Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Hách Thiên Thần mới phát hiện đã gần đến giờ ngọ, “Chúng ta đi thôi.” Một đêm thức trắng đối với bọn họ mà nói cũng không tính là gì, hắn lấy ra y phục sạch sẽ cho Hách Cửu Tiêu, “Thay y phục, sau khi dùng bữa xong thì chúng ta lên đường.”


“Càng sớm càng tốt, thừa dịp ta còn có thể nhẫn nại không động thủ với Liễu Phượng Kiều.” Hách Cửu Tiêu với bộ mặt không có biểu tình thoát hạ y bào nhiễm huyết, thay bộ y phục mới rồi mở cửa đi ra ngoài.


Liễu Đạt Sơn đãi tiệc, phàm là những món ăn nổi danh trong thành Hiền Dương đều được gọi lên, nơi này là biên ải, không phải là địa phương quá mức phồn hoa nhưng những thương nhân hay lui tới giữa hai vùng đều nghỉ chân ở nơi đây, cho nên mặc dù hẻo lánh nhưng lại có rất nhiều sơn hào hải vị, cần cái gì có cái đó, một bàn tiệc được thiết đãi trong một quán rượu nổi danh nhất Hiền Dương, rượu cũng là loại thượng đẳng.


“Lần này đa tạ hai vị ân công đã cứu tiểu nữ, lão phu vô cùng cảm kích, chỉ có thể chuẩn bị một chút để biểu lộ thành ý.” Liễu Đạt Sơn cung kính nâng ly, nhưng Hách Thiên Thần không động vào ly rượu, Liễu Phượng Kiều hờn dỗi trách cha của nàng, “Cha, chẳng lẽ người đã quên, ta đã sớm nói với người chuẩn bị một bộ ly rượu mới, còn không lấy ra? Hách công tử không dùng thứ gì mà người ta đã sử dụng.”


“Đúng đúng, là ta đã quên, người đâu–” Liễu Đạt Sơn phái người thay ly rượu mới.


“Không cần phiền phức.” Hách Cửu Tiêu đột nhiên mở miệng ngăn cản, đôi mắt yêu lãnh chậm rãi dừng trên người của Liễu Phượng Kiều. Nàng được cứu, cảm tình trong lòng đối với Hách Thiên Thần càng lúc càng sâu, ánh mắt ái mộ kia chỉ cần liếc mắt một cái thì ai cũng có thể nhìn ra, Hách Cửu Tiêu làm sao lại nhìn không ra.


Liễu Đạt Sơn bị hắn ngăn cản, cảm thấy khó hiểu mà nhìn sang, lúc này Hách Cửu Tiêu đang uống một ngụm rượu trong ly của hắn, đôi mắt yêu dị quỷ bí chớp động, “Thiên Thần không chạm qua đồ của người khác, việc này không sai, nhưng hắn có thể sử dụng đồ của ta.”


“Có phải hay không, Thiên Thần?” Hách Cửu Tiêu đối diện với Liễu Phượng Kiều, chậm rãi đem ly rượu của mình đặt đến trước mặt Hách Thiên Thần.


Liễu Phượng Kiều biết bọn họ là huynh đệ, nghe như vậy thì vừa khó hiểu vừa cảm thấy kinh ngạc. Người ngồi phía bên kia là Hạ Tư Nhân, không biết nàng và hai người có quan hệ gì nên Liễu Đạt Sơn cũng thỉnh Hạ Tư Nhân đến đây. Nghe thấy ẩn ý trong lời nói của Hách Cửu Tiêu, ánh mắt kinh ngạc của Hạ Tư Nhân nhìn chằm chằm vào Hách Thiên Thần.


Hách Thiên Thần nhìn Hách Cửu Tiêu đưa qua ly rượu, biết ý tứ của hắn, nhìn vào sắc mặt của mấy người đối diện, Hách Thiên Thần tiếp nhận một cách trấn tĩnh ung dung, ly rượu được đưa lên môi, Liễu Đạt Sơn há hốc mồm vì kinh ngạc, Liễu Phượng Kiều mở to mắt không dám tin, còn Hạ Tư Nhân thì căn bản đã bị khϊế͙p͙ sợ.


Ở trong mắt nàng, Hách Thiên Thần thoạt nhìn có vài phần tôn quý, luôn rất lãnh tĩnh, xử sự trầm ổn, tựa hồ không có bất cứ việc gì có thể lay động đến hắn, người như vậy đã hại chết phụ thân và huynh trưởng của nàng, cũng đã cứu nàng, nhưng lúc này ở trước mặt bọn họ, hắn lại uống ly rượu mà ca ca Hách Cửu Tiêu của hắn đã uống qua….


Nếu chưa hề chạm qua mà chỉ rót rượu cho hắn thì không có gì là bất thường, nhưng đây là đã uống qua, chỉ có những người rất thân mật mới có thể ở giữa buổi tiệc mà làm như vậy, thậm chí ngay cả phu thê cũng rất ít khi biểu hiện hành động thân mật như thế.


Điều này chứng tỏ cho cái gì thì Hách Thiên Thần không thể không biết!


Phần rượu còn lại được Hách Thiên Thần uống cạn, giống như hoàn toàn không cảm giác được những ánh mắt đang dừng trên người có bao nhiêu hàm nghĩa, hắn buông xuống ly rượu, đặt lên trước mặt Hách Cửu Tiêu, “Vừa lòng?” Hắn ngoảnh đầu nhìn Hách Cửu Tiêu, hắn không phải không biết nguyên nhân mà Hách Cửu Tiêu làm như vậy, đầu tiên là vì vấn đề lúc trước, có lẽ câu trả lời của hắn làm cho vị huynh trưởng này của hắn không vừa lòng, tiếp theo là vì Liễu Phượng Kiều.


“Uống thêm một chén nữa.” Hách Cửu Tiêu tựa hồ quyết định muốn cho mọi người biết rõ quan hệ của bọn họ, hắn rót đầy rượu vào ly của Hách Thiên Thần, ánh mắt sáng quắc, giống như cho dù Hách Thiên Thần không muốn thì hắn cũng sẽ ép buộc Hách Thiên Thần uống cho bằng được.


“Cửu Tiêu….” Đáy mắt của Hách Thiên Thần có ý tứ cảnh cáo, quan hệ giữa hắn và Hách Cửu Tiêu căn bản không cần chứng minh cho bất luận kẻ nào biết rõ.
“Không muốn hay sao?” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu trở nên sắc lạnh.


Đám người xung quanh nhìn bọn họ không chớp mắt, Hách Thiên Thần bất đắc dĩ thở dài, bưng lên ly rượu, một ngụm uống cạn, biểu tình thản nhiên không thể nhìn ra tâm tư của hắn, bất chợt hắn lại ôm lấy cổ của Hách Cửu Tiêu, một tay nâng hàm dưới của Hách Cửu Tiêu rồi hôn lên.


Rượu tràn ra từ khóe môi của hai người, phần rượu phân chia được hai người nuốt xuống, đám người thậm chí có thể nhìn thấy yết hầu của hai người rung động khi bọn họ nuốt xuống, mọi người nghẹn họng nhìn trần trối cảnh tượng trước mắt, không ai có thể phát ra nửa điểm tiếng động, trong đầu trở nên trống rỗng, đây hiển nhiên là cử chỉ thân mật quá mức, cũng chỉ có duy nhất một loại hàm nghĩa.


Đầu lưỡi rời khỏi miệng của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần buông hắn ra, cầm lấy khăn tay lau đi tửu dịch bên khóe môi, thần sắc tự nhiên, vẫn trầm tĩnh ôn hòa như trước, nhưng đám người lại trở nên ngốc lăng.


Thậm chí không có ai biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bọn họ chỉ biết bên trong một nhã cư và trên bàn tiệc như vậy, vô luận là hôn môi hay là truyền rượu, hành động vốn có vẻ hoang đường của người nam nhân này lại không hề gây phản cảm cho người khác.


Giống như sự biến đổi của gió mưa trong tự nhiên, người ta chỉ có thể nhìn mà không thể xét đoán đối với sự việc này.