Hách Thiên Thần trước kia ở thương đội đã sử dụng tên giả, họ chính là Đàm, là trong từ Đàn của Đàn Y mà ra, Liễu Phượng Kiều tuy rằng đã biết thân phận của hắn không phải là Đàm công tử gì đó, mà là Đàn Y công tử, nhưng đã quen kêu như thế, nên nhất thời thốt ra, cảm thấy không đúng thì liền che miệng lại.
Nam nhân mặc thanh y tóc đen dựa vào lan can mà đứng, mỉm cười gật đầu, nụ cười thật nhạt, trầm tĩnh mà thản nhiên, không thể nhìn ra tư thế phóng ngựa băng ngang, xuất thủ quyết đoán sắc bén nơi biên ải. Minh nguyệt treo trên đầu ngọn cây, hắn đứng dưới ánh trăng, nhưng tựa hồ ngay cả ánh trăng cũng không có được nét thanhkhiết cao quý của hắn.
Liễu Phượng Kiều không có võ công, nhưng theo cha vào Nam ra Bắc, cũng biết một ít chuyện giang hồ, nghĩ đến lúc trước cứu nàng lại cùng nàng hành tẩu chính là Đàn Y công tử trong truyền thuyết, khiến tâm tư của nàng vừa ngọt lại vừa vui, bất giác đỏ mặt, nàng ngửa đầu nói, “Lúc ấy cha ta thấy tình hình hỗn loạn nên dẫn ta ly khai trước, không biết sau đó các ngươi như thế nào, ta vẫn còn lo lắng bất an, giờ thấy công tử không có việc gì là tốt rồi…”
Nàng đưa cuộn tơ cho nha hoàn, không biết phân phó cái gì, sau khi nha hoàn đi thì nàng lấy ra một chiếc khăn tay, vừa cười vừa hỏi, “Công tử cũng ở khách điếm này?” Nàng ngửa đầu lên, trong mắt đơn thuần là sự sùng bái và ái mộ.
Hách Thiên Thần không phải không biết, chẳng qua vẫn giả vờ như chưa từng thấy, hắn gật đầu, đang muốn mở miệng thì phía sau lại choàng ra một cánh tay, ôm chặt bờ vai của hắn, “Trời tối, có đói bụng hay không?” Hách Cửu Tiêu tựa như không nhìn thấy phía dưới có người, không nghe thấy lời nói của Liễu Phượng Kiều, tựa như căn bản không có sự tồn tại của người này.
Hách Thiên Thần như cười như không, chỉ lắc đầu, hắn biết Hách Cửu Tiêu căn bản không phải muốn hỏi hắn có đói bụng hay không.
Ý cười trên mặt của Liễu Phượng Kiều trở nên cứng đờ, nàng vẫn rất sợ Hách Cửu Tiêu. Nàng không phải người giang hồ chân chính, tuy rằng biết thân phận của cả hai, nhưng không biết những lời đồn đãi, lúc này nhìn thấy ánh mắt và động tác của Hách Cửu Tiêu, làm cho nàng cảm thấy không quá thích hợp, khó mà nói rõ là cái gì, nàng thay đổi đề tài, “Tối nay là ngày ngắm hoa đăng trong thành Hiền Dương, các ngươi không đi xem? Lần trước ly biệt vội vã, cha của ta còn chưa kịp hảo hảo cảm tạ các ngươi.”
“Không cần.” Hách Cửu Tiêu kéo Hách Thiên Thần quay về phòng, Liễu Phượng Kiều thất vọng cúi đầu, nếu bỏ qua lần này thì về sau có thể sẽ không còn cơ hội gặp mặt. Nghĩ một chút, nàng hạ quyết định đi về hướng khách điếm kia.
Trong phòng, Hách Thiên Thần chỉnh trang lại ngoại bào của mình, bắt đầu cột tóc, Hách Cửu Tiêu đến phía sau giúp hắn chải chuốt chỉnh tề, “Ngươi cho rằng nàng sẽ đến?”
“Liễu Phượng Kiều không phải một tiểu thư gia đình bình thường, nàng theo Liễu Đạt Sơn tới lui giữa Trung Nguyên và tái ngoại, ngôn hành lớn mật, đến lúc muốn lấy thứ gì đó cho mình thì nàng không có cái gì là không dám làm.” Ánh mắt của Hách Thiên Thần nhìn lên con diều, Hách Cửu Tiêu đang thay hắn vén tóc, lúc này lại buông tay, cũng nhìn chăm chú vào con diều, “Ngươi càng nói không bận tâm thì nàng lại càng vì ngươi mà đến. Ngươi không có gì để nói với ta hay sao?”
Không dám đụng vào lưng của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu vòng tay ôm lấy cổ của hắn, ánh sáng mờ ảo chớp động, Hách Thiên Thần kéo lại vạt áo của mình, hòa quyện với hơi thở của Hách Cửu Tiêu, “Nói cái gì? Lúc trước Thiến Dong, Yểu Nương, Vân Khanh, Tố Tố, ta cũng không cần ngươi nói cái gì với ta.”
“Ngươi đều nhớ rõ.” Hách Cửu Tiêu tựa hồ muốn cười, Hách Thiên Thần kề sát vào người của hắn, nặng nề cười, “Bất quá là vài người mà ta biết, còn có những người mà ta chưa biết thì sao?”
“Mất hứng?” Cầm lấy tay của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu nhìn sâu vào mắt hắn. Nhưng Hách Thiên Thần từ chối cho ý kiến, biểu tình trên mặt vẫn bình thản như nước, “Người khác thích ngươi là chuyện mà ta không thể tùy ý thay đổi, mặc kệ ta cao hứng cũng được, mất hứng cũng được, tất cả đều vô dụng.”
Hắn vừa nói vừa đi sang một bên, tính canh giờ một chút thì bọn họ ngủ đã đủ lâu. Hách Cửu Tiêu không cho Hách Thiên Thần đi xa, lại kéo tay hắn đến trước người, “Lời này là nói với ta.” Hách Cửu Tiêu nghe ra ý tứ của Hách Thiên Thần, “Ngươi muốn ta biết Liễu Phượng Kiều có tình ý với ngươi, không phải ngươi trêu chọc, ngươi cũng không có cách nào khác.”
Hách Thiên Thần lộ ra ý cười, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nghiêm mặt, nhưng cũng không có vẻ đặc biệt tức giận, “Không sao, ta sẽ làm cho nàng biết, ngươi là của ta.” Khẽ hôn lên môi Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân, sau đó có người gõ cửa.
Hắn để cho Hách Thiên Thần ngồi xuống, sau đó đi đến mở cửa, người bên ngoài không phải là Liễu Phượng Kiều mà là Liễu Đạt Sơn.
“Hai vị ân công quả nhiên ở đây!” Đầu của Liễu Đạt Sơn đầy mồ hôi, vẻ mặt lo lắng, “Phượng Kiều có đến đây hay không?”
“Liễu cô nương mới vừa rồi còn ở đầu phố dưới lầu, con diều của nàng bay vào phòng của chúng ta.” Hách Thiên Thần chỉ vào con diều hình con bướm ở trong phòng, hắn đoán có lẽ nàng trở về, nhưng người đến không phải nàng mà là Liễu Đạt Sơn, “Xảy ra chuyện gì?”
Liễu Đạt Sơn vừa nghe xong thì gấp đến độ liên tục lắc đầu, “Hỏng rồi, lần này hỏng rồi!” Hắn hoang mang lo sợ vọt vào phòng của bọn họ, cầm lấy con diều kia, “Đây đúng là con diều của Phượng Kiều…”
“Xảy ra chuyện gì?” Hách Thiên Thần thấy sắc mặt của hắn rất khó xem, để cho hắn ngồi xuống, nhưng Liễu Đạt Sơn lại ngồi không được mà cứ đi tới đi lui tại chỗ, cầm con diều mà giống như bị mất hồn.
Vẻ mặt của hắn khẩn trương nói, “Phượng Kiều nói rằng muốn đi xem hoa đăng, ta bảo nàng dẫn theo nha hoàn cùng đi, xuất môn không bao lâu thì nha hoàn quay về bảo là nàng muốn đãi khách, bảo ta chuẩn bị, ta hỏi nàng là ai, thì mới biết là nhị vị công tử…”
Liễu Đạt Sơn kể lại sự tình một lần nữa, nguyên lai hắn cũng đến thành Hiền Dương, cùng Liễu Phượng Kiều dừng chân ở khách điếm này, hắn đã thỉnh tiêu sư, rồi lại lo xử lý sổ sách vì vậy không rảnh để xuất môn, Liễu Phượng Kiều ở một mình vô vị nên muốn đi xem hoa đăng, dẫn theo nha hoàn xuống đầu phố, hắn nhìn thấy nàng đi nhưng lại không thấy nàng trở về.
Hách Thiên Thần vẫn lẳng lặng ngồi nghe với vẻ mặt khó hiểu, Hách Cửu Tiêu ngồi bên cạnh, Liễu Đạt Sơn không ngừng lau mồ hôi, giọng nói đứt quãng. Hắn đã biết thân phận của hai người này, mặc kệ ở Vạn Ương đã từng phát sinh chuyện gì, nơi đây là thành Hiền Dương, ở Trung Nguyên, thân phận của hai người có thể nói là không phải tầm thường, hắn không thể khẩn cầu ai, chỉ có thể tìm đến bọn họ, có bọn họ ở đây thì trong lòng của hắn cũng yên ổn một ít.
“Nghe nha hoàn nói Phượng Kiều muốn mở tiệc chiêu đãi hai vị, chẳng lẽ nàng không đến?” Liễu Đạt Sơn thất kinh, Hách Thiên Thần đi đến cạnh cửa, hướng ra ngoài nhìn xung quanh một chút, đi qua hành lang chính là thang lầu, xuống lầu quẹo ra ngoài thì có thể nhìn thấy đầu phố, trên phố treo đủ loại hoa đăng đầy màu sắc, sáng như ban ngày, người đến kẻ đi, phi thường náo nhiệt, nhưng bên trong đám người lại không thấy bóng dáng của Liễu Phượng Kiều.
“Nàng không có đến.” Hách Cửu Tiêu đứng dậy, lạnh lùng trả lời, Hách Thiên Thần trầm ngâm, “Từ đầu phố đến khách điếm cũng không mất bao lâu.”
“Vậy nàng đi đâu? Phượng Kiều từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, mẫu thân mất sớm, nàng không muốn ở nhà một mình nên đi theo ta trong những chuyến thương buôn, biết ở bên ngoài đơn độc không an toàn nên nàng chưa bao giờ đi đâu lung tung.” Trong lòng của Liễu Đạt Sơn nóng như lửa đốt, hắn lập tức quỳ xuống đất, “Hai vị đại hiệp, Liễu Đạt Sơn ta ở Vạn Ương không biết nhị vị phải làm chuyện đại sự, khi trở về thì đám tiêu sư mật báo tiết lộ hành tung của nhị vị, nhưng ta quả thật không biết chuyện đó, van cầu nhị vị đại hiệp cứu nữ nhi của ta!”
Huyết Ma Y luôn luôn bị người đời xem là ma, Hách Thiên Thần cũng không phải tự xưng là đại hiệp chuyên làm chuyện hiệp nghĩa, bị xưng hô như vậy thì bất giác có một chút buồn cười, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, trước tiên mở miệng là Hách Thiên Thần, “Ngươi đứng lên đi, chúng ta xuống lầu nhìn thử.”
Liễu Đạt Sơn từ dưới đất đứng lên, vội vàng gật đầu. Ba người cùng nhau đi xuống lầu, đến đầu phố.
Đám người ngược xuôi trên phố, khắp nơi đều có nam lẫn nữ ngắm hoa đăng, bỗng nhiên trong đám người phát lên tiếng tán thưởng, bắt đầu khe khẽ thì thầm, bọn họ nhìn nhóm người đang đi tới ở cách đó không xa, trong đó có hai người rất nổi bật.
Một người cước bộ thản nhiên, trầm ổn không nhanh không chậm, khí chất hơn người, còn người ở bên cạnh lại có vẻ rất khó tiếp cận, trên mặt không có biểu tình, giống như kết sương, làm cho người ta trong mùa xuân như vậy lại có thể cảm giác được băng hàn, hắn chậm rãi đi đến, lan tỏa một hơi thở không thuộc về nhân loại mà là ma tính âm u lạnh lẽo.
Đám người nhìn xung quanh, bất giác suy đoán lai lịch của bọn họ, đã sớm quen với việc này nên Hách Thiên Thần dường như không để ý những ánh nhìn chăm chú, hắn đứng ngay chỗ mà Liễu Phượng Kiều lúc trước đã đứng, ngẩng đầu nhìn xem vị trí căn phòng của bọn họ.
Bên trong tiếng người ồn ào lại mang theo những tiếng thì thầm khe khẽ, gió đêm hơi lạnh, người đến kẻ đi, nơi này cũng không có gì khác thường, lúc trước Liễu Phượng Kiều đứng ở chỗ này, bọn họ hiện tại cũng đứng ở chỗ này, cùng một góc độc, cùng một vị trí, ngẩng đầu có thể nhìn thấy cảnh tượng giống nhau.
Từ khách điếm đến nơi đây cũng không quá xa, không mất bao nhiêu thời gian, Liễu Phượng Kiều giống như vừa xoay người