Mục Thịnh cũng nhìn theo hắn, chỉ thấy khói đặc mù mịt, bao phủ một vùng chân trời….
Đó là Miên Ngọc Sơn? Tứ chi của Mục Thịnh lạnh như băng, ngỡ ngàng nhìn về hướng đó….Tầm mắt trở nên mơ hồ, hắn cố sức mở to mắt, đó là Miên Ngọc Sơn!
Đó là mấy chục tộc nhân còn lại trong Miên Ngọc Sơn, là những hậu duệ cuối cùng của Yêu Hồ tộc bị cầm tù nhiều năm, giam hãm trong núi, lúc này lại bị người ta phóng hỏa đốt núi, bọn họ đã làm sai cái gì?
“Hùng Tích An!” Ngữ thanh của hắn trở nên run rẩy, đột nhiên ngồi thẳng dậy, trong miệng lại thổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trước mắt trở nên đen kịt, trời đất quay cuồng, lại nhìn chằm chằm về một hướng khác, “Hùng Tích An – ngươi sẽ chết không có đất dung thân–”
Tiếng hét xuyên thấu hết thảy những âm thanh chém giết, cho đến tận chín tầng mây, một miệng đầy máu tươi, Mục Thịnh vừa hô to một tiếng, tiếng thét thê lương thảm thiết, thế nhưng trong lòng của Hùng Tích An lại run lên, khuôn mặt tái mét, hắn hướng ra sau phất tay, “Sát toàn bộ cho ta!”
Tiếng gào thét của Mục Thịnh vẫn còn phiêu đãng giữa không trung, chưa tiêu tán, nhưng thân mình của hắn lại ngã xuống, được Phong Ngự Tu đỡ lấy, ôm chặt vào trong lòng.
“Không được chết! Tỉnh lại cho ta!” Phong Ngự Tu liên tục lắc người đang nằm trong lòng, như muốn phát cuồng, lúc này hắn đã mất đi khả năng chỉ huy thủ hạ nghênh địch.
Yêu Hồ tộc còn mấy chục người, có lẽ trong mấy chục người vẫn còn vài người có dị lực, nhưng năng lực của bọn họ có thể giúp bọn họ thoát vây hay không? Tập kích bất ngờ, tuy trong tộc có nhiều thanh niên nhưng bọn họ chưa bao giờ hạ sơn, có người phóng hỏa thì bảo bọn họ lấy cái gì để ứng phó? Hùng Tích An phóng hỏa Miên Ngọc Sơn là quyết ý tiêu diệt toàn bộ Yêu Hồ tộc.
Nhìn ra nơi xa xăm, ở phương đó mù mịt khói lửa, Hách Thiên Thần hơi nhắm mắt lại. Hắn tình nguyện chính mình đã đoán lầm.
“Vạn Vương Ương đã chết, Hùng Tích An phóng hỏa Miên Ngọc Sơn, diệt tộc tiết hận, điều hắn muốn chính là đoạt vị.” Huyết sắc dưới đáy mắt của Hách Cửu Tiêu nổi lên. Hắn không coi trọng Yêu Hồ tộc, nhưng những người này dù sao cũng có quan hệ đến hắn và Hách Thiên Thần, là cội nguồn của Diễm Âm và Diễm Hoa.
Trong lòng của Hách Thiên Thần nổi lên phập phồng, nhưng lập tức bình ổn chỉ trong chớp mắt, cho dù là thời khắc mấu chốt thì hắn cũng không hỗn loạn, thậm chí đáy lòng có bao nhiêu cảm xúc phức tạp thì trên mặt vẫn luôn bình tĩnh như vậy, bình tĩnh quan sát cục diện trước mắt, “Không sai, hắn cũng muốn mượn cơ hội này để tổn hại thực lực của Xích Lang tộc, như vậy thì ở Vạn Ương sẽ không còn bộ tộc nào có thể đối địch với hắn.”
Lấy ra một chiếc túi gấm từ trong ngực, ném một viên thuốc cho Phong Ngự Tu, “Ta không dùng toàn lực, hắn sẽ không chết, cái này cho hắn uống vào, là thuốc trị thương do Cửu Tiêu bào chế.” Xung quanh Hách Thiên Thần không còn người nào dám tiến lên, Xích Lang tộc thấy tình thế xoay chuyển thì liền bắt đầu động thủ, địch nhân đương nhiên là Ngao Kiêu tộc, lần này không phải miễn cưỡng, mà là mỗi người đều phát tiết tất cả nén giận trong lòng.
Hách Thiên Thần thấy Phong Ngự Tu tiếp được viên thuốc mà lại kinh ngạc đến mức bất động, hắn nhắc nhở một cách thản nhiên, “Ngươi không cho Mục Thịnh uống thuốc, chẳng lẽ muốn hắn chết hay sao, như vậy ngươi sẽ không còn lòng dạ nào để tham chiến, tộc nhân của ngươi không người chỉ huy, e rằng cũng sẽ không sống nổi.”
Thấy Hách Thiên Thần dưới tình cảnh như vậy mà sắc mặt vẫn không thay đổi, trong lúc sửng sốt thì Phong Ngự Tu nghe thấy lời nói của Hách Thiên Thần, lập tức tỉnh ngộ, vội vàng nhai viên thuốc rồi móm cho Mục Thịnh, hắn cũng không bận tâm ngoài miệng đang dính máu, chỉ ôm lấy Mục Thịnh rồi chỉ huy tộc nhân, bị Hùng Tích An hϊế͙p͙ bách, Xích Lang tộc đã sớm nghẹn tức đầy mình.
“Đừng quá tham chiến, đối với chúng ta bất lợi, vừa đánh vừa lui.” Hách Thiên Thần nhắc nhở, dẫn người thối lui vào trong rừng, bên trong rừng chính là nơi phát huy năng lực tốt nhất của sát thủ, có thể dễ dàng ẩn thân, cũng có thể bố trí cơ quan.
Nhân mã của Hùng Tích An truy kích ở phía sau, bên phe của Hách Thiên Thần lại lui vào trong rừng, thủ hạ Xích Lang tộc của Phong Ngự Tu không ngừng kêu gào, ngăn cản ở giữa để cho bọn họ tranh thủ thời gian chạy thoát, trường đao đoản nhận lấp lánh hào quang sắc bén, những tiếng gầm gừ dữ tợn nhằm về phía Ngao Kiêu tộc.
Ba bên nhân mã hỗn loạn bắt đầu tản ra, Hách Thiên Thần sợ Hùng Tích An giở trò cũ, khi lui vào trong rừng được một lúc thì liền vòng qua hướng khác, Phong Ngự Tu phái người phóng đạn khói, chờ cho những người khác trong Xích Lang tộc đến tiếp ứng, “Hôm qua bị bắt đáp ứng điều kiện của Hùng Tích An, tộc nhân của chúng ta ở cách đây không xa, các ngươi đi nhanh đi! Nơi này để chúng ta ngăn cản, coi như chuộc tội!”
Không chỉ chuộc tội mà còn có tạ ơn, Mục Thịnh đang nằm trong lòng của hắn vẫn chưa tỉnh, nhưng sắc mặt không còn tử khí như lúc trước, hắn thấy an tâm hơn rất nhiều, cũng không ngừng cảm kích hai huynh đệ.
Phong Ngự Tu chờ viện binh, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu liền dẫn người đi trước, lần này Hùng Tích An nhằm vào bọn họ, nếu bọn họ rời đi thì Hùng Tích An phải suy tính kỹ lưỡng, hắn sẽ không ở lại đại chiến cùng Xích Lang tộc để tiêu hao thực lực của mình. Hắn còn phải giữ lại nhân thủ để khởi binh đoạt quyền.
Trải qua một trận chiến, đội nhân mã của hai huynh đệ bay nhanh, thừa dịp Hùng Tích An thuyên chuyển nhân thủ, có nơi binh lực lỏng lẻo, nhân cơ hội đột phá vòng vây, liên tục băng qua vài trạm kiểm soát, sau đó lại chia thành tốp nhỏ, đến khi trời tối sầm thì phân tán mà đi.
Lúc này hai huynh đệ đã đến Đàm Vụ, Thanh Đại Lâu không còn tồn tại, nhưng nó tồn tại hay không thì đối với dân chúng ở đây mà nói cũng chẳng có gì khác biệt, duy nhất thay đổi chính là người giang hồ trải qua nơi này không cần phải nơm nớp lo sợ đối với nữ tử, tiểu nhị trong điếm khi bưng đồ ăn cũng dám hét to, thực khách trong điếm khi ăn uống cũng xôn xao nghị luận, đề tài mà mọi người đang đề cập thì chỉ có hai sự kiện.
Thứ nhất là nghị luận về cái chết của Vạn Ương Vương, thứ hai là về thích khách.
Nhiều đêm liền hai huynh đệ gấp rút lên đường, cũng tận lực không đi vào thành, nhưng trên đường cần thứ gì đó mà phải vào thành để mua, tuy nhiên trên tường thành còn dán bức họa của bọn họ, nên bọn họ phái thủ hạ đi mua, thuận tiện thám thính tình hình.
Một ngày sau giờ ngọ, hai người đến một lương đình ở cách ngoại thành không xa, chờ thủ hạ trở về. (lương đình = chòi nghỉ mát)
Lương đình này nằm trên một ngọn núi không cao cũng không thấp, nếu không có du khách thì sẽ không có ai cố ý lên núi nghỉ chân, bọn họ vẫn mặc phục sức Vạn Ương, cho dù có người qua đường thì từ xa nhìn đến cũng chỉ thấy có hai người đang ngồi, vì vậy sẽ không quá lưu ý.
Mùa đông đã qua, ngày xuân lại đến, khắp nơi dạt dào màu xanh non mơn mởn, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu sau nhiều năm gặp lại chính là vào mùa xuân, hai người ngồi nghỉ ngơi, không khí tràn ngập hương thơm hoa cỏ. Ven đường của Vạn Ương tất nhiên không có lê hoa và dương liễu, nhưng lại có lục thảo nhân nhân, nhìn đến loại lá cỏ này, Hách Thiên Thần không khỏi nghĩ đến Hạ Tư Nhân, đôi mắt phức tạp nhìn hắn, đến nay hắn vẫn chưa quên.
“Yêu Hồ tộc xa lánh chúng ta, thậm chí còn mật báo quan binh, nhưng không biết vì sao ta không hận bọn họ, cũng không vướng bận, chỉ là cảm thấy có một chút đáng tiếc.” Trận khói đặc cuồn cuộn ngày hôm đó đã ở trong lòng Hách Thiên Thần, hắn yên lặng thở dài, “Bọn họ bị cách ly, biết mình bị giam lỏng trong núi, vì vậy bọn họ rất đề phòng đối với người bên ngoài.”
“Điểm này rất giống ngươi, cho nên ngươi mới đồng tình với bọn họ.” Hách Cửu Tiêu nghĩ đến Hách Thiên Thần lúc trước, vô luận như thế nào thì Hách Thiên Thần cũng không dễ dàng tin người khác, ngay cả huynh trưởng là người duy nhất có thể tiếp cận mà Hách Thiên Thần cũng vẫn duy trì vài phần hoài nghi, nghĩ đến điểm này, Hách Cửu Tiêu nhịn không được mà nhếch môi lên, “Khi đó ngươi giả vờ trước mặt ta, kỳ thật đã sớm có tình ý đối với ta.”
“Lại nói lung tung cái gì đó? Lúc trước ta chỉ xem ngươi là huynh trưởng.” Nhìn thấy Hách Cửu Tiêu cười, Hách Thiên Thần liền nhắc nhở, đứng dựa vào trụ đình, hắn kéo lại ngoại bào bằng da trên người, không phải y phục hay mặc nên làm cho hắn có chút không quen.
Hách Cửu Tiêu ngồi ngay góc, vừa khớp nâng tay giúp Hách Thiên Thần chỉnh lại đai lưng, “Vậy khi ta hôn ngươi thì ngươi nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ còn xem ta là huynh trưởng? Nếu đúng như vậy thì vì sao không tránh né?”
Trên người bọn họ đều mặc loại đoản y thông thường của Vạn Ương, không giống phục sức Trung Nguyên dài đến chân, loại y phục này chỉ dài đến đầu gối, dùng da thuộc cùng với các loại gấm vóc vải dệt may vào với nhau, phương pháp khâu cũng khác với Trung Nguyên, không phải dùng chỉ để tỉ mỉ khâu may, mà dùng dây cao su xâu chuỗi, cũng dùng để trang trí, khi cử động sẽ lộ ra trường y bên trong, nhưng như vậy có thể thuận tiện hành động, không gây vướng víu.
Đai lưng của Hách Thiên Thần bằng da màu đồng cùng với trường ngõa, phía trên điểm xuyến bằng một loại thạch của Vạn Ương, Hách Cửu Tiêu siết chặt lại vạt ngoại bào cho hắn, miệng vẫn hỏi nhưng tay không hề buông, Hách Thiên Thần nhìn tay của hắn, “Ta biết có tránh cũng vô dụng.” (trường ngõa = giày ống)
“Nhưng ta lại biết ngươi không muốn tránh.” Dưới ánh mặt trời, lãnh ý dưới đáy mắt của Hách Cửu Tiêu dần dần trở nên ấm áp, Hách Thiên Thần bị ánh mắt như vậy ngắm nhìn, hắn không khỏi lắc đầu, bất đắc dĩ cười khẽ, rốt cục nói ra cảm giác ngay lúc đó, “Khi ấy ta đã mơ hồ cảm giác được, cho dù ta tính toán như thế nào thì cũng vô dụng.”
Cho dù hắn tính toán như thế nào cũng không thể tính được sự biến hóa trong lòng của bản thân, không thể tính được hắn lại yêu chính ca ca của mình. Ngay cả khi bắt đầu, một nửa là bị bức bách, không muốn thừa nhận, nhưng rốt cục sự thật vẫn là sự thật, hắn nhận thức chuyện này.
“Có người đến.” Hắn giương mắt, nhìn thấy xa xa có người tiếp cận, hơn nữa là hướng về phía lương đình mà đến, tội danh của bọn họ chưa được rửa sạch, không thể khiến người ta chú ý, Hách Cửu Tiêu buông tay, kéo Hách Thiên Thần ngồi xuống.
Người tới dường như hướng về phía bọn họ, bước lên bậc thềm, vừa đến lương đình thì lập tức đi đến chỗ của bọn họ, hai người bình tĩnh, đều tự cảnh giác. Người nọ có dáng vẻ rất bình thường, đi vài bước thì dừng lại ở cách đó không xa, sau đó khom người xuống, “Tộc trưởng lệnh cho ta đến thông báo với nhị vị, con đường phía trước đều bị phong tỏa, gần đến biên cảnh đã sớm có người mai phục, muốn các vị cẩn thận một chút.”
Hắn nhẹ giọng nói, chuẩn bị lui ra thì Hách Thiên Thần gọi hắn lại, “Ngươi là…” Hách Thiên Thần lưu ý đến phụ kiện trên tay của người nọ, “Thiên Lộ tộc?”
Phía trên có một hoa văn vật tổ mà Hách Thiên Thần từng nhìn thấy trên người của Hồng Lăng.
“Thiên Lộ sẽ không tham dự việc này, tộc trưởng muốn bảo hộ tộc nhân, không cho chiến tranh ảnh hưởng. Tộc trưởng đại nhân nói rằng các ngươi không phải vì ám sát Vương Thượng mà đến đây, nhưng các bộ tộc khác chưa hẳn đã biết rõ chân tướng. Tiền phương có rất nhiều trở ngại, cho nên lệnh cho ta tiến đến để cảnh báo nhị vị.” Người của Thiên Lộ tộc thừa nhận thân phận, còn thông báo một chút tình hình đã nghe ngóng được, cẩn thận nói ra cho hai người, sau đó mới rời đi.
Hồng Lăng đã chết, phụ thân của nàng là Tộc trưởng Thiên Lộ tộc lại nhớ rõ ân tình khi bọn họ đưa nàng trở về, vì vậy đặc biệt phái người đến cảnh báo, trong lòng của hai huynh đệ đều có một chút cảm khái. Nghĩa cử của Hồng Lăng chính là di truyền từ phụ thân của nàng, Thiên Lộ tộc như thế…..
“Lần này không nên ghé qua Thiên Lộ, để đề phòng Hùng Tích An thám thính được điều gì đó, lại muốn lợi dụng.” Không muốn để cho chuyện giống như Yêu Hồ tộc lại xảy ra một lần nữa, Hách Thiên Thần đề nghị như vậy, Hách Cửu Tiêu đương nhiên đáp ứng, nhưng đồng thời bọn họ cũng phát hiện ra một việc.
Cho dù thay đổi y phục, những người có lòng muốn tìm đến bọn họ thì vẫn tìm được, tỷ như Thiên Lộ tộc. Có thể nói là Thiên Lộ tộc vận khí tốt, người của Hùng Tích An vận khí không bằng, nhưng cứ như vậy thì chưa hẳn có thể tiếp tục che giấu hành tung.
Càng đừng nói các bộ tộc khác, nếu nhìn thấy bức họa, ngoại trừ những trạm kiểm soát, bọn họ nhất định sẽ bị người ta tìm được. Hách Thiên Thần lo lắng một chút, đang muốn mở miệng thì lãnh ý trong mắt của Hách Cửu Tiêu chớp động, “Mấy ngày trước vẫn thuận lợi…”
“Là kế của Hùng Tích An.” Hách Thiên Thần cũng muốn nói như vậy, nhìn Hách Cửu Tiêu một cái, chỉ thấy hàn quang như mũi nhọn, nghe hắn nói ra bốn chữ trong miệng, “Dục cầm cố túng.” Hách Cửu Tiêu vừa dứt lời thì lạnh lùng nhìn xuống sơn hạ. (Dục cầm cố túng = muốn bắt thì phải thả)
Trong đám người đi đường, không biết có bao nhiêu người là mật thám của các bộ tộc khác. Được Thiên Lộ tộc nhắc nhở, bọn họ chờ thủ hạ quay về, lẫn vào đám người, tính cách khác để ra khỏi thành, không tiếp tục lên đường vào ban đêm.
Dùng lá cây để ngụy trang là cách tốt nhất để đi vào rừng, nếu muốn ẩn thân thì phải lẫn vào đoàn người.
Ba ngày sau, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đã ở trong một đội thương buôn, đội ngũ này sẽ đi qua biên ải, quay về Trung Nguyên, hướng đến thành Hiền Dương.
Gia nhập vào đội thương buôn cũng không phải là điều mà hai huynh đệ mong muốn, đó là ngày trước đã xảy ra một chuyện ở ngoại thành.