Hách Cửu Tiêu thu chưởng, kéo Hách Thiên Thần đến trước mặt, gắt gao cau mày, “Ngươi đi đâu?” Lời nói của hắn lạnh như sương, ánh mắt vẫn mang theo huyết sát, thẳng tắp nhìn Hách Thiên Thần, nếu Hách Thiên Thần cứ như vậy mà biến mất, cho dù hắn có hủy hết cả hoàng cung thì cũng phải tìm cho được Hách Thiên Thần trở về.
Hách Thiên Thần hiểu rõ, vỗ nhẹ vài cái lên vai hắn để trấn an, “Ta có phát hiện, đi theo ta.”
Mới vừa rồi Hách Cửu Tiêu rời đi, hắn một mình chờ ở nơi này, âm thầm quan sát xung quanh, tránh cho thị vệ tuần tra phát hiện, quả thật có mấy người đến đây, hắn thừa dịp ghi nhớ những nơi mà nhóm người đó đã lục soát.
Những nơi đã lục soát, trong một khoảng thời gian ngắn thì nhóm thị vệ sẽ không quay lại lần thứ hai, nếu không có chỗ ẩn thân thì những nơi đó rất hữu dụng, nhưng hắn quan sát như vậy lại phát hiện một hiện tượng kỳ quái, thị vệ bao vây cung điện này, những nơi khác cũng đều đi thăm dò, chỉ có một chỗ không dám xông vào.
Đó là tòa cung lâu bên cạnh cung điện này, thị vệ đi qua nơi đó nhưng không tiến vào, chỉ nói mấy câu với người canh gác ở bên ngoài rồi lập tức rời đi, sau đó hắn nhìn thấy một người từ bên trong đi ra, hiển nhiên là Hùng Tích An.
“Toàn bộ lối ra trong cung ắt hẳn đều có người canh gác, nếu tạm thời không ra được thì không bằng đi điều tra một chút.” Vạn Ương Vương bị giết, trong cung ầm ĩ náo loạn nhưng chỉ có nơi này thật im lặng, tĩnh mịch tựa như không thuộc về hoàng cung, Hách Thiên Thần hoài nghi trong đó có ẩn giấu nội tình, “Hùng Tích An giữa đêm chạy vào cung, xem ra là vì người ở bên trong.”
“Lần sau đừng làm cho ta hoảng sợ như vậy nữa.” Hách Cửu Tiêu đi theo Hách Thiên Thần, nghe Hách Thiên Thần phân tích, nhưng Hách Cửu Tiêu không để ý đến chuyện đó mà là chuyện khác, “Có nghe thấy hay không.” Hắn ôm chặt Hách Thiên Thần từ đằng sau.
Hách Thiên Thần dừng lại cước bộ, hai người sắp tiếp cận tòa cung lâu, qua một chút nữa là thị vệ canh cổng, bị Hách Cửu Tiêu ôm chặt, hắn không thể xoay người, “Đây là nơi nào, ngươi có thể chờ đến khi trở về rồi nói tiếp không được hay sao?” Đè thấp giọng nói, nhìn thấy bóng người đến từ xa xa, hắn kéo Hách Cửu Tiêu nhảy lên, hai người cùng trốn dưới mái hiên.
Xa xa có thị vệ tuần tra, ánh sáng của ngọn đuốc lóe qua nơi này, từ rất xa truyền đến tiếng kêu truy nã thích khách, Hách Cửu Tiêu dựa lưng vào tường, Hách Thiên Thần ngay tại trước mặt hắn, có bóng râm của mái hiên che khuất bọn họ, Hách Thiên Thần phải dựa thật sát vào Hách Cửu Tiêu mới không bại lộ chính mình.
Lồng ngực kề sát vào nhau, có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương, bọn họ quan sát xung quanh, tìm kiếm những hướng trong tòa cung lâu mà thị vệ đã từng đi qua, hơi thở của Hách Cửu Tiêu phà vào mặt của Hách Thiên Thần, hắn có thể ngửi được mùi hương thảo dược trên người của Hách Cửu Tiêu, bỗng nhiên lại nhớ đến đêm Hào Nguyệt, đã qua mấy ngày, nhưng tình cảnh đêm đó tựa hồ vẫn còn ở trước mắt hắn, ký ức vẫn còn mới mẻ.
“Nơi này có động tĩnh gì hay không?” Thị vệ giơ lên ngọn đuốc, một tên thị vệ canh gác trước tòa cung lâu trả lời, “Không thấy người khả nghi.” Tạm dừng một chút, hắn chần chừ hỏi, “Vương Thượng thật sự đã chết?”
“Làm sao lại là giả, các vị đại nhân đều đã đến đây, đang ở tiền điện nghị sự, Vương Thượng lần này bệnh nặng lâu như vậy, không ngờ cuối cùng lại chết trong tay thích khách.” Thị vệ tuần tra giơ lên ngọn đuốc rà soát khắp xung quanh một vòng, thiếu chút nữa đã chiếu đến nơi hai huynh đệ đang đứng.
Thân thể hai người kề sát, chờ cho ánh lửa đi qua, Hách Thiên Thần vẫn không thối lui, hắn nhớ đến một việc.
“Lần trước ngươi không bị thương, nhưng sau đó cưỡi ngựa thì thế nào?” Truyền âm cho Hách Cửu Tiêu, Hách Thiền Thần kề môi vào tai hắn, câu hỏi mang ý gì thì hai huynh đệ bọn họ đều hiểu rõ.
“Không sao, đừng quên ta là thầy y.” Hách Cửu Tiêu trả lời như thế, trong biểu tình lạnh lùng có một chút khác thường, đó là lần đầu tiên hắn nếm thử cảm giác như vậy, để ý người ở xa xa, hắn vuốt ve thắt lưng của Hách Thiên Thần, “Lần sau đến phiên ngươi.”
Hách Thiên Thần im lặng nhếch môi, hắn không tranh luận vấn đề này với Hách Cửu Tiêu, nơi đây cũng không quá thích hợp, giương mắt nhìn lên một góc phía trên cung lâu, có một cánh cửa sổ chưa hoàn toàn khép lại, bên trong không thắp đèn, không biết có người hay không, nhưng ở chỗ này quá lâu cũng không được, khẽ hôn một chút bên tai của Hách Cửu Tiêu, hắn ngẩng đầu hướng lên trên để ra hiệu.
Hai người thừa dịp lúc thị vệ đang nói chuyện thì liền nhảy lên trên cửa sổ, lặng lẽ mở ra cửa sổ, hai bóng đen nhẹ nhàng rơi vào phòng.
Trong phòng rất tối, khi bọn họ đi vào thì có thể cảm giác trong phòng không có ai, yên tâm đóng lại cửa sổ, không thắp đèn, lôi kéo tay của đối phương trong bóng tối, nương theo ánh sáng mờ ảo xuyên qua cửa sổ, hai người đi đến cửa chính. Căn phòng này bài trí rất bình thường, không có người ở, không biết những chỗ khác có cái gì, ai là chủ nhân nơi này, bên ngoài cung lâu có nhiều thị vệ như vậy, rốt cục người này quan trọng như thế nào?
Bọn họ đira khỏi căn phòng, hướng về phía có ánh đèn, có vài thị nữ đang cúi đầu đứng yên, dường như đang ngủ gục, hoàn toàn không để ý đã có người xâm nhập.
Từng tiến vào cung điện, biết hoàng cung có một bố cục đại khái như nhau, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu dựa vào nơi canh gác của thị vệ và cung nữ thì có thể suy đoán chủ nhân của nơi này đang ở chỗ nào, cẩn thận đi vào, đến trước một cánh cửa được khép lại, nghe thấy tiếng nói ở bên trong.
Đó là một giọng nữ, giống như đang khóc, tiếng khóc nghẹn ngào như đang cố gắng kiềm chế, tựa hồ không thể làm cho người ta nghe thấy, nàng nói chuyện một cách đứt quãng, từ khe hở bên ngoài cửa nhìn vào, có thể nhìn thấy một nữ tử mặc hoa phục, mái tóc đen nhánh xõa dài một bên, y mệ kéo dài đến mặt đất, quả thật là phục sức của Trung Nguyên, mà không phải của Vạn Ương.
Nàng chính là người nữ nhân mà Hùng Tích An nhớ hoài không quên? Là một vị hậu phi của Vạn Ương Vương? Nhưng trên người của nàng lại mặc phục sức Trung Nguyên, tại sao lại như vậy?
Hùng Tích An rời đi từ nơi này, có lẽ là tới đây gặp nàng, lúc này chỉ có một mình nàng, muốn biết nội tình trong đó thì phải bắt giữ người nữ nhân này, nhưng như vậy có thể kinh động đến thị vệ ở bên ngoài.
Trong lòng chỉ do dự một khắc, Hách Thiên Thần quyết định rất nhanh, canh giữ bên ngoài, hắn ra hiệu cho Hách Cửu Tiêu, Hách Cửu Tiêu gật đầu, cùng lúc cửa phòng được mở ra.
“Ngô…” Cửa mở ra, còn chưa kịp mở miệng thì nàng kia đã bị điểm huyệt, bị Hách Cửu Tiêu đẩy vào trong phòng, đóng cửa lại, đem nàng đặt trên ghế.
Trong phòng ngoại trừ cái bàn thì còn có một cỗ quan tài, đây chính là một linh đường, chỉ có hai màu hắc bạch, toàn bộ căn phòng đều có vẻ trống rỗng, cỗ quan tài trơ trọi nằm ở giữa, dưới ánh nến mờ ảo, tản ra một không khí đầy quỷ bí.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cùng nhìn lên trên bài vị, cả hai đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, phía trên có đề – Vạn Ương Vương, Lương Hạo.
Hách Cửu Tiêu mở nắp quan tài, nhìn thấy trong miệng của người chết có ngậm một vật, “Định Nhan Châu”
Định Nhan Châu có thể bảo trì thân thể trong vòng mấy năm mà không bị thối rữa, người nằm trong cỗ quan tài này có tướng mạo giống y hệt như Vạn Ương Vương mà Mạc Vô Thương đã giết chết, nếu người này là Vạn Ương Vương, vậy người kia là ai?
Hách Thiên Thần cúi đầu nhìn chăm chú, cẩn thận quan sát, “Xem ra người bị Mạc Vô Thương giết chết không phải là Vạn Ương Vương, người này mới đúng.” Hắn trầm ngâm nói, y mệ phất qua, khép lại nắp quan tài, hắn xoay người, bắt đầu quan sát nữ tử kia.
Chỉ thấy bộ dáng của nàng khoảng hơn bốn mươi, dung nhan như họa, phong thái cao quý, nàng ngồi trên ghế, nhìn bọn họ đẩy ra quan tài, trong mắt có một chút lo lắng, sau đó thì trở lại bình tĩnh, làn da của nàng đã mất đi độ co dãn, khóe mắt có vài nếp nhăn, thần sắc lạnh nhạt, không thể che giấu vài phần tiều tụy trên khuôn mặt, nhưng dù như vậy thì nàng vẫn làm cho người ta cảm giác được vẻ mỹ lệ như xưa.
Thật giống như cả người của nàng đều tỏa ra hào quang chói mắt, cùng với một khí chất khiến người ta không thể xem nhẹ, đó là khí chất của vương giả, trên người của một nữ nhân lại xuất hiện khí chất vương giả?
Đây không phải một sớm một chiều có thể dưỡngthành, mà là đã trải qua rất nhiều năm tháng rèn luyện, dần dần tích lũy thành một loại uy nghi. Nàng an vị trên ghế, tuy rằng bị điểm huyệt, lại nhìn thấy hai người lạ xâm nhập nhưng nàng không hề lộ ra vẻ kinh hoàng, mà chỉ dùng ánh mắt chậm rãi quan sát bọn họ.
“Vạn Ương Vương đã chết từ lâu, lại dùng thế thân để giả trọng bệnh, những năm gần đây chấp chưởng quốc sự của Vạn Ương, ngươi nói xem là ai?” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn nàng, đối với câu hỏi này thì kỳ thật trong lòng của bọn họ đã có đáp án.
“Là ai, không bằng chúng ta hỏi một chút thì sẽ biết.” Hách Thiên Thần nheo mắt lại rồi bước đến trước mặt nàng, chân khí nhu hòa phất lên người nàng.
Hắn trực tiếp vung y mệ lên, giải khai huyệt đạo cho nàng, ở trong mắt nàng lại có hàm nghĩa khác, cách một khoảng mà có thể giải huyệt chính là một loại uy hϊế͙p͙, với lực lượng của hắn thì đừng vọng tưởng ở trước mặt hắn mà trốn thoát, để cho nàng mở miệng cũng chứng tỏ hắn không lo sợ nàng sẽ kêu to.
Nàng định tâm một chút, không làm ra chuyện gì ngu xuẩn, nàng sẽ không khinh thường người đang đứng bên cạnh thanh y nam nhân này, người nọ với một thân hàn khí, sắc mặt lạnh lùng, thoạt nhìn cũng không phải người nhân từ. (chắc bản mặt đầu gầu lắm)
Hai người đứng trước mặt nàng, nàng biết bọn họ muốn hỏi chuyện gì, chậm rãi nâng tay lên, dùng đầu ngón tay vuốt lại vài sợi tóc mai một chút.
“Ỷ La, Lương Ỷ La.” Nàng chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh quan tài, “Người mà các ngươi vừa nhìn thấy chính là Vương huynh của ta.” Nàng cúi đầu vỗ về quan tài, bóng dáng kia làm cho người ta nhớ tới hình ảnh nghẹn ngào mới vừa rồi, nhưng sau khi đã khóc xong thì không thể nhìn ra một chút nước mắt trên khuôn mặt của nàng.
“Ngươi là công chúa Vạn Ương?” Dưới đáy mắt của Hách Thiên Thần nổi lên gợn sóng, ánh mắt lạnh nhạt chậm rãi quan sát trên người nàng, “Vạn Ương chỉ có một vị công chúa, nhiều năm trước đã tuyên cáo mắc bệnh mà chết.”
Lương Ỷ La xoay người nhìn nam nhân trẻ tuổi ở trước mặt, “Các ngươi chính là thích khách?” Nàng không đáp mà hỏi ngược lại, vịn vào quan tài, ngữ điệu không thể nói rõ là chất vấn hay đơn giản chỉ là nghi hoặc.
Hách Cửu Tiêu đứng tại chỗ, không hề tiến lên, nhưng khí thế nặng nề trên người của hắn lại dần dần tiếp cận, “Chúng ta là thích khách, ngươi tính làm gì?”
Nàng bất giác lui về sau nửa bước, nhưng vẫn mạnh mẽ nhịn lại, trong lòng hơi kinh hãi, từ sau khi nàng nắm Vạn Ương trong tay, đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng vẫn chưa từng có người nào làm cho nàng cảm nhận được sự uy hϊế͙p͙ thật sự giống như vậy. Hai người này từ khi bước vào phòng đã làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm.
Đây là khí thế, là phong thái của cao thủ, cũng có khí chất của bề trên, hai người kia tuyệt đối không đơn giản, Lương Ỷ La suy nghĩ trong lòng, rồi lại nghĩ đến chuyện gì đó, “Chẳng lẽ ngươi chính là Huyết Ma Y đến từ Trung Nguyên?” Ánh mắt của nàng xẹt qua trên người của Hách Cửu Tiêu rồi nhìn sang Hách Thiên Thần, “Còn ngươi là Thiên Cơ Các Đàn Y công tử.”