Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 4 - Chương 215

Hai người nghe hắn nói như vậy thì liền trao đổi ánh mắt. Muốn nói ở Vạn Ương, bộ tộc nào có khả năng hợp tác với Sở Thanh Hàn, bảo là Ngao Kiêu tộc thì cũng không hề làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.


Hóa ra lúc trước Hồng Nhan là do Hùng Tích An nói cho Sở Thanh Hàn, nhưng không biết Hùng Tích An chấp nhất với Hồng Nhan đến tột cùng là vì cái gì.


Hùng Tích An nổi giận, người nọ run rẩy quỳ trên mặt đất, nhưng dường như đã sớm được dặn dò, người nọ nói tiếp, “Tiểu nhân không biết rốt cục trong đó như thế nào, nhưng lúc sau chủ tử lại nói với tiểu nhân, thủ hạ của hắn thiếu chút nữa đã chết trong tay của mấy vị ma sư, một khi đã như vậy, hai bên không còn nợ nần.”


Hùng Tích An nghe như vậy thì tức giận phản pháo, “Thuộc hạ của hắn đã chết, chẳng lẽ nơi này của ta không có ai chết? Ma sư ở Vạn Ương có địa vị như thế nào? Đi Trung Nguyên, một tên cũng không thể trở lại, tất cả đều chết trong tay của hai tên tiểu tử họ Hách kia, hiện tại lại bảo lão phu buông tha cho bọn họ?” Một cước giẫm nát khúc gỗ trên mặt đất, hắn nổi giận nói, “Không có khả năng.”


“Đại nhân bớt giận.” Sở Thanh Hàn phái người đến đây, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng có thể làm cho người nọ là sứ giả thì tất nhiên không giống như phàm nhân, người nọ quỳ trên mặt đất, ngữ thanh hoảng sợ, nhưng nói chuyện lại rất mạch lạc rõ ràng, “Chủ tử còn nói, đại nhân muốn độc Hồng Nhan, ở Trung Nguyên đã dùng hết, nếu trên đời chỉ có Hách Cửu Tiêu có thể giải độc thì hắn nhất định biết cách chế độc, đại nhân có thể hỏi hắn.”


“Hai tên tiểu tử đều là dư nghiệt của Yêu Hồ tộc, làm sao có thể đối phó dễ dàng như vậy!” Có thể rõ ràng nghe ra sự tức giận và không cam lòng trong lời nói của Hùng Tích An, hắn bước đi vài vòng trong phòng.


Khi hắn nói đến mấy chữ Yêu Hồ tộc thì không thể nhận ra hận ý trong đó, nếu không phải Hách Thiên Thần từng nghe thấy hắn dùng giọng điệu tràn đầy căm thù để nhắc về Yêu Hồ tộc thì thực sự sẽ không thể phát hiện.


Bọn họ quả thật không ngờ Ngũ Sắc ma sư là thủ hạ của Hùng Tích An, cho đến nay đều nghĩ rằng Sở Thanh Hàn trực tiếp khống chế Ngũ Sắc ma sư, lúc này nghe thấy như vậy thì nghi vấn của Hách Thiên Thần cũng được giải đáp.


Nếu Ngũ Sắc ma sư là thủ hạ của Hùng Tích An, việc Ngao Kiêu tộc sử dụng Hỏa Lôi tiễn có lẽ là do lúc trước Ngũ Sắc ma sư lấy ra từ Hỏa Lôi Sơn Trang, Ngũ Sắc ma sư vốn là đuổi theo Diễm Hoa, muốn lấy phương thuốc chế độc từ trên người của nàng.


Ở Hỏa Lôi Sơn Trang giả thần giả quỷ, vừa không muốn cho người xung quanh chú ý, vừa không khiến Sở Thanh Hàn phát hiện, cho nên trong tay của Ngũ Sắc ma sư có Hỏa Lôi tiễn, mà Sở Thanh Hàn lại không có.


Lúc trước ở đại hội võ lâm, Ngũ Sắc ma sư dùng hỏa dược gây ra náo loạn, Vạn Minh Khê nguyện trung thành với Sở Thanh Hàn lại hạ độc Hồng Nhan, ra là mưu kế riêng của mỗi bên.


Hùng Tích An lại hỏi tên sứ giả một số việc, tất cả đều là tình hình Trung Nguyên gần đây, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu ở bên ngoài nghe xong, đang định rời đi thì bỗng nhiên bên trong truyền ra một câu, “Chủ tử của ngươi muốn ta không được động vào bọn họ, còn nói phương thuốc chế độc Hồng Nhan ở trong tay Hách Cửu Tiêu, hắn nên biết thủ hạ Ân Phách Mệnh của ta muốn biết trong đầu của Hách Cửu Tiêu có gì thì phải giết y.”


“Bẩm đại nhân, chủ tử của ta kỳ thật chỉ muốn bảo vệ một người, chính là Hách Thiên Thần, chỉ cần không động hắn, sinh tử của Hách Cửu Tiêu như thế nào thì chủ tử của ta không bận tâm.”


“Nga? Như vậy hắn có biết hai người kia cho đến bây giờ vẫn chưa hề tách nhau ra hay không? Làm sao lão phu có thể đối phó một tên mà không bị thương tên còn lại, ngươi nói thử xem?” Ngữ điệu của Hùng Tích An rõ ràng mang theo trào phúng, “Có phải chủ tử của ngươi coi trọng Hách Thiên Thần hay không?” Rõ ràng trong lòng cực hận người của Yêu Hồ tộc, nhưng lời nói của hắn tựa như đang trêu đùa.


Tên sứ giả cũng cười theo rồi trả lời, “Chuyện của chủ tử, tiểu nhân không biết rõ, tiểu nhân bất quá chỉ là người truyền lời, không dám biết quá nhiều.” Hùng Tích An hừ lạnh.


Nghe đến dó, trên người của Hách Cửu Tiêu lộ ra lãnh ý, bị Hách Thiên Thần đè lại, kề sát vào bên tai của hắn rồi truyền âm, “Cẩn thận, đừng để lộ hành tung.” Nếu hơi thở của Hách Cửu Tiêu quá rõ ràng, thì cao thủ như Hùng Tích An nhất định sẽ phát hiện.


Theo tư thế của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu nghiêng đầu hôn xuống, chiếm đoạt bờ môi của Hách Thiên Thần. Hai người tựa vào tường, không dám làm cho hơi thở của mình lộ ra. Trong phòng, Hùng Tích An và sứ giả của Sở Thanh Hàn vẫn đang đối thoại, bóng người khắc trên cửa sổ, ở ngay sau lưng của bọn họ, nhưng Hách Cửu Tiêu cũng không bận tâm. Hắn đã sớm biết Sở Thanh Hàn có ý đối với Hách Thiên Thần, nhưng lúc này nghe người ta nhắc đến, trong lòng vẫn thập phần khó chịu.


Hách Thiên Thần đương nhiên hiểu được vì sao Hách Cửu Tiêu lại đột nhiên hôn hắn, hắn không ngờ Sở Thanh Hàn lại đưa ra yêu cầu như vậy đối với Hùng Tích An, hắn cũng không cho rằng Sở Thanh Hàn là loại người có thể vì tình cảm mà vứt bỏ hết thảy, trong tình cảnh hiện tại mà đắc tội với Ngao Kiêu tộc thì không hề có lợi cho Sở Thanh Hàn, bao gồm cả quân cờ Vạn Minh Khê mà lúc trước Sở Thanh Hàn thí bỏ cũng như thế.


“Ngươi phân tâm, đang nghĩ đến hắn.” Hách Cửu Tiêu dời môi, truyền âm đến bên tai Hách Thiên Thần, trong giọng nói có chất vấn, Hách Thiên Thần căn bản không thể ở chỗ này để giải thích nghĩ không phải là nghĩ theo kiểu kia, hắn chỉ lắc đầu, “Là ngươi suy nghĩ quá nhiều.”


Chỗ này không cho phép bọn họ nhiều lời, vài câu đối thoại cũng không quá dài, Hách Cửu Tiêu còn muốn mở miệng thì bị Hách Thiên Thần lấy tay che lại, ánh mắt hướng vào trong ra hiệu, chỉ nghe Hùng Tích An hỏi, “…Nhất định phải tìm được Diễm Hoa, Hách Cửu Tiêu rất khó tiếp cận, nàng thì dễ dàng hơn, bảo chủ tử của ngươi thay ta dẫn người ra, ta sẽ không so đo những chuyện trước kia với hắn.”


Hắn muốn Sở Thanh Hàn phái người đi bắt Diễm Hoa, hai huynh đệ ở bên ngoài nhìn nhau, trong lòng nhất thời trầm xuống, bọn họ đang ở Vạn Ương, Thiên Cơ Các và Hách Cốc không có ai, nếu Sở Thanh Hàn dùng quỷ kế gì, cho dù có người bảo hộ Diễm Hoa thì cũng không thể cam đoan nàng sẽ không gặp phải bất trắc.


“Dạ, tiểu nhân sẽ truyền đạt lại chuyện này.” Sứ giả từ dưới đất đứng dậy, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, có người cầu kiến.


Hách Thiên Thần cẩn thận thò đầu ra, Hách Cửu Tiêu kéo tay hắn xuống, cùng nhau hướng vào trong nhìn trộm, từ khe hở của cửa sổ có thể nhìn thấy Hùng Tích An cho người tiến vào, người nọ tựa hồ là tâm phúc của hắn, đến bên tai của hắn nói nhỏ vài câu, sắc mặt của Hùng Tích An nhất thời biến đổi, “Trước tiên ngươi lui xuống, ta có việc sẽ tiếp tục truyền ngươi.”


Sứ giả khom người lui ra, vẻ mặt của Hùng Tích An lộ ra lo lắng, nắm lấy vạt áo của tên thủ hạ, “Sao lại như thế? Vì sao lại đột nhiên bất tỉnh? Không phải là ta đã công đạo rõ ràng, bảo bọn họ phải hảo hảo chăm sóc hay sao?”


Theo giọng điệu của hắn thì có thể nhận ra hắn rất quan tâm đến người này, thủ hạ của hắn tựa hồ đã sớm quen với chuyện như vậy, cẩn thận trả lời, “Nghe nói là quá mệt mỏi, đại phu có kê thuốc, trong cung sai người đi sắc thuốc, đã uống xong rồi đi ngủ.”


Là ai lại làm cho Hùng Tích An quan tâm như thế, trong cung? Ắt hẳn là vương tộc của Vạn Ương. Hai người ở bên ngoài nghe rất rõ, nghĩ đến lời nói của Mục Thịnh, chẳng lẽ là Vạn Ương Vương? Hay là người khác?


Hai người đều suy đoán trong lòng, Hùng Tích An vội vàng khoác áo choàng, phân phó người chuẩn bị ngựa để ra ngoài. Cửa phòng khép lại, khôi phục sự yên lặng, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu ở bên ngoài lắng nghe động tĩnh một chút, một người lưu ý lính gác ngầm, một người đẩy ra cửa sổ, lặng lẽ nhảy vào, Hách Thiên Thần cũng lập tức bám theo.


“Không biết người này là nam hay nữ, thân phận như thế nào, vì sao Hùng Tích An lại khẩn trương như thế.” Đứng trong phòng nói nhỏ, Hách Thiên Thần quan sát khắp xung quanh, thư phòng của Hùng Tích An có rất nhiều sách, còn có một chút công văn này nọ, so với dáng vẻ bề ngoài của Hùng Tích An thì quả thật làm cho người ta có cảm giác không thích hợp, khiến người ta rất bất ngờ.


“Nếu không có thân nhân, thì chính là người trong lòng của hắn, hắn đã quá năm mươi nhưng không có thê thất, là một tộc trưởng thì việc này quá mức hiếm thấy.” Hách Cửu Tiêu đi đến bên cạnh Hách Thiên Thần, phát hiện Hách Thiên Thần đang cúi đầu nhìn xuống một tờ giấy mà Hùng Tích An đặt trên bàn.


Cầm lấy tờ giấy, Hách Cửu Tiêu nhìn vài lần, Hách Thiên Thần chỉ vào mấy quyển công văn ở kế bên, “Chữ viết này là của nữ tử, không phải Hùng Tích An, hắn không thú thê, có lẽ là vì nàng.” Nhìn thấy tờ giấy đã ố vàng, Hách Thiên Thần trầm ngâm, “Không biết hắn ôm hận Yêu Hồ tộc có phải cũng là vì người nữ tử này hay không.”


“Người như Hùng Tích An nếu coi trọng ai thì nhất định sẽ chiếm đoạt cho bằng được, trừ phi người này là thê thất trong vương tộc.” Hách Cửu Tiêu nhìn lá thư một cách không hứng thú, đều là những từ ngữ ai oán, giữa những hàng chữ đều là si tình, còn có một chút sầu khổ và oán hận.


“Nhìn xem còn có cái gì hữu dụng hay không, nếu không có thì mau viết xong rồi chúng ta lập tức rời đi.” Hách Thiên Thần chỉ vào xấp giấy đặt trên bàn, nơi đó có rất nhiều trang giấy đã sử dụng, với tính cách của Hùng Tích An thì ắt hẳn sẽ không lưu ý số lượng trang giấy, bọn họ dùng một chút cũng sẽ không bị phát hiện.


Hách Cửu Tiêu lấy ra một tờ giấy, cầm bút viết xuống mấy chữ, đó là muốn người truyền lời về Trung Nguyên, bảo hộ Diễm Hoa. Hách Thiên Thần thầm nghĩ trong lòng, may mắn là Diễm Hoa được đưa đến Thiên Cơ Các, Thiên Cơ Các thuộc về hắn, nếu Sở Thanh Hàn thật sự muốn phái người động thủ thì ắt hẳn cũng sẽ có một chút kiêng kỵ.


Viết xong, tờ giấy kia được cất vào, chờ đến khi ra ngoài, bọn họ sẽ dùng ám hiệu để liên lạc với thủ hạ, đem mệnh lệnh truyền xuống. Như thế thì bọn họ có thể yên tâm một chút.


“Chúng ta đi thôi.” Đợi Hách Cửu Tiêu đem hết thảy đặt về chỗ cũ, Hách Thiên Thần xoay người hướng ra cửa sổ, khi hai người chuẩn bị rời đi thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tốc độ rất nhanh, cơ hồ khi bọn họ nghe thấy thì người nọ đã đến trước cửa.


Chẳng lẽ là Hùng Tích An quay lại? Chỉ có cao thủ mới có khinh công không lộ ra tiếng động như vậy.
Cửa bị mở ra.


Trong phòng không có chỗ để trốn, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng không phải loại người tránh né trong tình hình như vậy, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh địch, thậm chí cũng suy nghĩ phải ứng phó với toàn bộ Ngao Kiêu tộc như thế nào, không ngờ khi người ngoài cửa đi vào nhìn thấy bọn họ, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng không báo động, mà chỉ đóng cửa lại, vẻ mặt tràn đầy bất ngờ.


“Là các ngươi?”
Hai huynh đệ cũng không ngờ người đi vào lại là Mạc Vô Thương.


Một thân hoa phục rực rỡ, tay cầm quạt kim lông, Cung chủ Thiên Mộng Ma Cung Mạc Vô Thương, thoạt nhìn cũng không có gì khác biệt so với lúc gặp bọn họ ở Ngọc Điền Sơn, tóc đen chỉnh tề, sắc mặt lộ ra vài phần quỷ bí, khi đó ở Tuần Thiên Tháp hắn đã thiết lập Diễm Sát Xá Nữ trận, quả thật đã hại không ít người.


“Mạc Cung chủ.” Hách Thiên Thần thản nhiên gật đầu, trầm tĩnh hữu lễ, đồng thời một đôi mắt tà dị băng lãnh cũng liếc nhìn người mới đến, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng hỏi, “Mạc Vô Thương, ngươi ở đây làm cái gì?”


Theo thái độ của hai người thì có vẻ Mạc Vô Thương mới là người không nên ở nơi này.