Dưới ánh trăng có người đang lẳng lặng mà đứng, chỉ nói vài chữ, nghe không ra giọng nói của hắn thuộc về ai, chỉ có thể thấy người nọ tựa hồ hết ngó trái lại ngó phải, dường như sợ nơi này còn có người khác, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đứng yên bất động, nhìn người nọ từ trong bóng tối nhô đầu ra.
“Mục Thịnh?” Hách Thiên Thần cảm thấy bất ngờ, tiến lên vài bước, người nọ quả thật là Mục Thịnh, vẫn mặc một thân hắc y, mái tóc vẫn nới lỏng, bộ dáng thật cẩn thận, trước tiên quan sát trước sau và xung quanh bọn họ một lần rồi mới đi ra từ sau gốc cây.
“Quả nhiên là hai người các ngươi, các ngươi ở đây làm cái gì? Đã trễ thế này mà còn chưa đi ngủ.” Tựa hồ bọn họ mới là người đột nhiên xuất hiện tại đây, Mục Thịnh giống như đang nói đùa, cước bộ nhẹ nhàng tiêu sái bước ra, thấp giọng hỏi, “Con dã lang kia không ở đây chứ?”
“Ngươi nói Phong Ngự Tu?” Hách Thiên Thần khẽ lắc đầu, Mục Thịnh mới yên tâm thở ra một hơi, lại nghe Hách Thiên Thần nói tiếp, “Hắn không ở đây, nhưng chỉ cần ta kêu tên của ngươi một tiếng thì hắn nhất định sẽ xuất hiện.”
“Này uy, dù sao ngươi cũng không vô tình như vậy chứ?” Mục Thịnh càng lúc càng đè thấp giọng nói, có một chút sốt ruột, “Đừng gọi hắn! Ta biết các ngươi có việc muốn hỏi ta, hắn mà đến là ta phải đi, lúc đó các ngươi sẽ không hỏi được điều gì!”
“Ngươi cũng biết ta còn có cách khác để bắt giữ ngươi, đến lúc đó bất luận chuyện gì ngươi cũng sẽ nói ra.” Lời uy hϊế͙p͙ của Mục Thịnh không đáng giá trong mắt của Hách Cửu Tiêu, hắn giả vờ muốn xuất thủ, Mục Thịnh kinh hãi lui về phía sau.
“Đợi đã!” Mục Thịnh khóc than, “Xem như ta sợ các ngươi, hai người các ngươi là khó đối phó nhất trong Yêu Hồ tộc. Ta là muốn đến đây để báo cho các ngươi, chuyện của Ngao Kiêu tộc và Xích Lang tộc đã náo loạn, sự tình lần này ầm ĩ rất lớn, sau này các ngươi lên đường nhớ phải cẩn thận.”
“Ngươi đến đây để báo cho chúng ta biết, hay là đến báo cho Phong Ngự Tu? Là lo lắng cho chúng ta, hay là lo lắng cho hắn?” Hách Thiên Thần hỏi đúng điểm mấu chốt, thấy vẻ mặt hơi biến sắc của Mục Thịnh, hắn không hề tiếp tục nói, mà đột nhiên nghi vấn, “Chẳng lẽ mấy ngày qua ngươi luôn luôn âm thầm giám sát chúng ta?”
Không đề cập đến Phong Ngự Tu, Mục Thịnh lại khôi phục vẻ mặt dửng dưng như trước, nhún vai một cái, không hề phủ nhận, “Không cần nói khó nghe như vậy, cái gì mà giám sát, là ta âm thầm bảo hộ.”
“Quả nhiên thật sự âm thầm.” Hách Thiên Thần mỉm cười nhìn ra cánh rừng sau lưng Mục Thịnh, Mục Thịnh ho nhẹ vài tiếng, giọng nói lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu vang lên, “Lúc trước ngươi nói không được giải độc Hồng Nhan, lý do?”
Mục Thịnh lần nào cũng không nói rõ ràng, luôn để lại vấn đề bí ẩn, về Hồng Nhan, hắn chỉ nói rằng nó có liên quan đến Thánh Y, chỉ có Thánh Y mới có thể giải được, những cái khác thì hắn không nói nhiều, lần này Hách Cửu Tiêu hạ quyết tâm bắt hắn phải nói ra tất cả, ánh mắt nhìn hắn đặc biệt sắc bén, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhìn ra lần này khác với trước kia, Mục Thịnh không dám sơ xuất, thu lại biểu tình dửng dưng, hắn nghiêm mặt nói, “Chuyện này bây giờ nói với các ngươi cũng không sao, Tư Tô đã chết, đối với ngươi cũng không tạo thành ảnh hưởng, ngươi đã là người duy nhất được chọn làm Thánh Y.”
“Có ý gì?” Hách Thiên Thần lập tức truy vấn, “Thánh Y là Già Lam, vì sao việc chọn người lại liên quan đến Cửu Tiêu?”
“Đừng gấp.” Mới nói một câu, Mục Thịnh liền khôi phục bộ dáng trước kia, dựa vào thân cây rồi rung đùi đắc ý, “Lúc trước ta khuyên ngươi không được giải độc chính là vì Tư Tô, hắn là đệ tử của Già Lam, khả năng thiên phú, sau khi Già Lam chết thì hắn vốn là người sẽ kế thừa chức vị Thánh Y của Vạn Ương.”
Sợ bọn họ không hiểu, Mục Thịnh lại giải thích một lần nữa, cái gọi là Thánh Y cũng không phải chỉ là danh hào mà là một chức vị, ở Vạn Ương, Thánh Y sẽ giúp hoàng thất vương tộc chẩn bệnh, thậm chí có quyền lợi tham dự vào tộc vụ, địa vị này còn cao hơn vài tộc trưởng ở các tộc khác, sau khi Già Lam chết, Tư Tô là có chủ ý này, nhưng hắn biết còn có Hách Cửu Tiêu là sư huynh, cho nên mới bắt đầu lo lắng.
“Ta sợ hắn gây phiền phức đến các ngươi, không ngờ lần này là ta lo lắng dư thừa, hai người các ngươi đem hắn quay mòng mòng, hảo thủ đoạn!” Mục Thịnh tán thưởng một tiếng, khi tỉnh ngộ thì lại vội vàng đè thấp giọng, “Chuyện này ta đã nói rõ ràng, đừng hỏi lại ta, Thánh Y là chuyện của vương tộc, có lẽ bọn họ sẽ tìm đến ngươi Huyết Ma Y, đến lúc đó cũng đừng khai là ta nói cho các ngươi biết.”
“Theo như lần trước ngươi đã nói, trong Yêu Hồ tộc có người muốn giết chúng ta, như vậy thì có quan hệ gì? Còn Ngao Kiêu tộc, Hùng Tích An và Yêu Hồ tộc có khúc mắc gì?” Hách Thiên Thần không chịu buông tha, hai vấn đề này làm cho Mục Thịnh chống đỡ không kịp, há miệng thở dốc, trừng mắt nhìn Hách Thiên Thần.
“Hách Thiên Thần, ngươi có thể đừng hỏi ta những vấn đề mà ta không thể nói, có được hay không? Phải biết rằng ta đã nói quá nhiều.” Mục Thịnh có vẻ rất khó xử, Hách Thiên Thần quan sát hắn vài lần, rồi bỗng nhiên mỉm cười, “Mục Thịnh.”
“Cái gì?” Hắn nghi hoặc giương mắt lên, nụ cười lạnh nhạt ôn hòa của Hách Thiên Thần đang nhìn hắn, trong đó có một loại ý tứ thâm trầm, “Ngươi cố ý dẫn chúng ta đến Vạn Ương, ngươi còn muốn chúng ta đi Yêu Hồ tộc, có phải hay không?”
Trong chớp mắt, Mục Thịnh trở nên ngốc lăng, rồi rất nhanh liền hồi phục tinh thần, cười ha ha vài tiếng, “Đùa àh, ta làm sao lại…” Bên cổ bỗng nhiên có thêm một bàn tay, thân hình như quỷ mị lướt đến, Hách Cửu Tiêu ở ngay trước mặt hắn, cách mấy lớp y phục nhưng Mục Thịnh vẫn cảm giác được hàn ý truyền từ trên tay của Hách Cửu Tiêu.
Đó không phải là cảm giác lạnh thật sự mà là cảm giác sợ hãi vì bị uy hϊế͙p͙, Mục Thịnh giật giật khóe môi, không còn cách nào khác, hắn biết rõ Hách Cửu Tiêu vô tình, không muốn tự mình trải nghiệm, “Ngươi nói không sai, Hách Thiên Thần, ngươi đoán đúng rồi.”
“Cho dù ngươi không thừa nhận cũng vô dụng, ba lần bảy lượt đều lưu lại manh mối mơ hồ, để mặc chúng ta tự mình đi thăm dò, từng bước một dẫn chúng ta đến Vạn Ương, ngươi nghĩ rằng chúng ta thật sự không hề phát hiện?” Trên mặt của Hách Thiên Thần không có tức giận, hắn vẫn luôn muốn đến Vạn Ương, Mục Thịnh không làm như vậy thì bọn họ cũng sẽ đến, có lẽ sẽ chậm hơn so với hiện tại một chút, nhưng cũng không có gì khác biệt.
Hách Cửu Tiêu vẫn nắm chặt cổ áo của Mục Thịnh, đôi mắt âm hàn nhìn chằm chằm vào hắn, “Ta đoán là Yêu Hồ tộc có việc khẩn cầu, Yêu Hồ tộc đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Nói.”
Chữ cuối cùng vô cùng lạnh lẽo, Mục Thịnh run rẩy trong lòng, mới vừa rồi cũng đã thú nhận, có lẽ không thể tiếp tục giấu diếm, chỉ do dự trong khoảnh khắc, Mục Thịnh thả lỏng thân thể, kéo lại cổ áo của mình, “Hảo, ta nói, trước tiên ngươi thả ta ra.”
Hách Cửu Tiêu không hề nhúc nhích, Mục Thịnh không có biện pháp, hắn hướng sang Hách Thiên Thần để cầu cứu, chỉ thấy bên kia vọng đến một ánh mắt cũng không có độ ấm, “Từ khi Thất Linh Trưng Mã xuất hiện ở Trung nguyên, thì chuyện này đã có quan hệ đến chúng ta, nếu không muốn cho chúng ta biết, lúc trước không nên cố làm ra vẻ huyền bí, hiện tại đã đến lúc phải nói ra.”
“Nói như vậy, tộc trưởng có lẽ nên tức chết.” Mục Thịnh không còn ôm hy vọng, cúi mắt nhìn bàn tay của Hách Cửu Tiêu, hắn đột nhiên nói, “Các ngươi có biết hai người các ngươi ở Yêu Hồ tộc rất đặc biệt hay không?”
“Ngươi đã từng nói qua.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng trả lời, Mục Thịnh gật đầu, “Ta hình như đã nói qua, nhưng ta chưa nói đặc biệt ở chỗ nào.” Hắn dừng một chút, “Dị năng của các ngươi, cho dù là ở Yêu Hồ tộc cũng là độc nhất vô nhị, không có người thứ hai có khả năng khống chế không khí như ngươi, cũng không có ai có thể đọc được lòng người như ngươi.”
“Còn Ân Phách Mệnh thì sao?” Hách Thiên Thần trầm ngâm, “Hắn cũng có dị năng, tựa hồ còn có thể đọc được lòng người, ta không biết vì sao hắn lại phản bội Yêu Hồ tộc?”
“Ân Phách Mệnh.” Mục Thịnh thở dài, “Lần trước chưa kịp nói tỉ mỉ với các ngươi, hắn phải mở sọ của người ta ra thì mới có thể đọc được suy nghĩ, hắn còn có thể làm loạn thần trí người ta, trừ phi là người có tâm trí dị thường kiên định, bằng không tất cả dục vọng dưới đáy lòng sẽ bị hắn kích thích, mất đi lý trí, làm ra những chuyện mà sau này mình phải hối hận, chính vì năng lực này của hắn đã làm hại rất nhiều người trong tộc nên mới bị trục xuất, sau này các ngươi gặp hắn thì nhất định phải cẩn thận.”
“Ngươi nói sao?” Ánh mắt của Hách Thiên Thần bỗng nhiên lạnh thấu xương, Mục Thịnh không hiểu, chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, bỗng nhiên ngửa đầu thở dài, “Thì ra là thế.”
Hách Cửu Tiêu buông Mục Thịnh ra, đến gần bên Hách Thiên Thần, hắn cũng nghĩ đến một chuyện, sự tàn khốc dần dần hiện lên dưới đáy mắt, “Những người đó, các môn phái…” Hách Thiên Thần nhìn hắn gật đầu, “Chính là bị Ân Phách Mệnh kích động.”
Bọn họ chưa từng quên trận đại chiến kịch liệt phía sau núi Hách Cốc, nghe Mục Thịnh nói như vậy thì nhất thời liền liên hệ các điểm mấu chốt với nhau.
“Thì ra là thế!” Mục Thịnh lúc này mới tỉnh ngộ, cũng không sửa lại cổ áo bị nghiêng lệch, vỗ tay tán thưởng, “Không sai, như vậy xem ra quả thật chính là Ân Phách Mệnh, hắn vẫn âm thầm hành sự, sau đó còn cướp đi Diễm Hoa.”
Ân Phách Mệnh đã sớm ở Trung Nguyên, có thể thấy được Ngao Kiêu tộc đã sớm âm thầm chú ý đến bọn họ, không biết rốt cục trong đó như thế nào, bọn họ đang muốn hỏi thì Mục Thịnh vội vàng giơ cao hai tay, “Đừng vội, đừng vội, ta nói.”
“Nay Yêu Hồ tộc không còn là Yêu Hồ tộc năm xưa…” Mục Thịnh bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt ban đầu, rơi vào hồi ức, thần sắc hiện lên vài phần tang thương, có lẽ ký ức của hắn đang ngược dòng đến thời tổ tiên năm xưa, đứng trong bóng đêm mờ mịt, xung quanh là bụi cỏ um tùm bát ngát, thuật lại bí mật của Yêu Hồ tộc.
Nguyên lai Yêu Hồ tộc năm đó là bộ tộc cực thịnh, sánh vai cùng Xích Lang tộc và Ngao Kiêu tộc, thậm chí bởi vì năng lực đặc biệt này mà vị trí càng trở nên đặc thù, nhưng đã xảy ra một chuyện khiến cho Yêu Hồ tộc chỉ trong nháy mắt đã suy tàn, toàn bộ Yêu Hồ tộc bị miệt thị, Vạn Ương Vương hạ lệnh phong bế toàn tộc, phong tỏa Miên Ngọc Sơn, không cho xuất hiện trên nhân thế một lần nữa.
“Ba mươi hai năm, những người già trong Yêu Hồ tộc đã chết, người trẻ thì thông hôn cùng ngoại tộc, nhân số dần dần giảm bớt, cứ tiếp tục như vậy thì trên đời sẽ không bao giờ còn Yêu Hồ tộc.” Ngữ điệu của Mục Thịnh thay đổi, tựa như trở thành một người khác, giọng nói vẫn là của thanh niên, nhưng ngữ điệu lại có vẻ già nua.
Lại là ba mươi hai năm trước, rốt cục ba mươi hai năm trước đã xảy ra chuyện gì? Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều tự trầm ngâm, không cắt ngang lời nói của Mục Thịnh.
“Đó là chuyện gì thì chỉ có tộc trưởng biết, cha của ta đã che lại đoạn ký ức này, cho nên ta cũng không biết, ta chỉ biết các ngươi là hy vọng của Yêu Hồ tộc, có thể thuyết phục Vương thượng buông tha cho tộc nhân của chúng ta.” Hắn tiếp tục giải thích, “Có nhớ Thất Linh Trưng Mã hay không?”
Lúc trước Thất Linh Trưng Mã chính là mưu kế Yêu Hồ tộc nghĩ ra, mục đích là muốn dẫn hai huynh đệ đi vào Vạn Ương để điều tra thân thế, người của Yêu Hồ tộc không được ra ngoài, chỉ có thể làm cho bọn họ tiến đến.
Mục Thịnh là tuân lệnh lặng lẽ đi Trung nguyên, cho nên không dám lộ diện ra ngoài. Rồi sau đó hắn phát hiện Trung Nguyên đã sớm có người theo dõi hai huynh đệ, sợ bọn họ bị hại, lúc đầu hắn muốn bảo hộ bọn họ, rồi sau đó phát hiện căn bản hắn đang làm chuyện dư thừa.
“Vì sao các ngươi lại nghĩ rằng chỉ có ta và Cửu Tiêu mới có thể thuyết phục Vạn Ương Vương?” Hách Thiên Thần đưa ra nghi vấn.
“Kỳ thật….Vương đã rất lâu không ra mặt, chúng ta đoán rằng hắn bệnh nặng, hoặc là bị các vị đại nhân ở phía trên khống chế, chỉ có các ngươi mới có thể tạo ra ảnh hưởng.” Mục Thịnh quan sát bọn họ một lượt, “Ngươi là Huyết Ma Y, còn ngươi thì có thể đọc được lòng người.”
Huyết Ma Y có thể chữa trị cho Vạn Ương Vương, đọc được lòng người thì chỉ trong một thời gian ngắn có thể xác định ai là địch ai là hữu, chỉ cần cứu Vạn Ương Vương, Yêu Hồ tộc lập công lớn, đương nhiên có thể lấy công chuộc tội, sẽ không còn bị cô lập.
Vấn đề rốt cục được giải đáp, nhưng lại dẫn đến một vấn đề lớn hơn, Vạn Ương cũng có nội ưu, thảo nào có người dám liên thủ cùng Sở Thanh Hàn, có lẽ là vì soán vị đoạt quyền, Vạn Ương Vương phía trên không có người trấn thủ, Vạn Ương sớm muộn sẽ xảy ra đại loạn.
“Mục Thịnh?” Ngay khi ba người đang thảo luận thế sự thì Phong Ngự Tu đột nhiên xuất hiện, hắn nghe thấy tiếng cười, cho dù Mục Thịnh cố ý đè thấp giọng nói, nhưng có đôi khi quên mất nên bị Phong Ngự Tu nghe thấy.
“Có phải không ngờ là sẽ gặp ta hay không? Hử?” Phong Ngự Tu giữ chặt Mục Thịnh, hung hăng trừng mắt nhìn Mục Thịnh, cũng không đợi hắn trả lời, liền đè hắn xuống mà hôn lên môi, “Thằng nhãi hồ ly này! Để xem ngươi còn dám chạy nữa hay không!”
Phong Ngự Tu nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ, sau khi nói xong liền tiếp tục hôn, Mục Thịnh bị hắn hung hăng ôm như vậy, ngay cả sức phản kháng cũng không có, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhìn nhau, rồi xoay người quay về, “Các ngươi chậm rãi ôn chuyện, Phong Ngự Tu, hắn đến đây để nói cho ngươi, chuyện hôm nay đã bị tộc của ngươi biết được, sự tình ầm ĩ, hắn lo lắng.”
“Đa tạ.” Phong Ngự Tu tranh thủ đáp lại.
“Nhưng mà ta….Ngô….” Mục Thịnh không thể giãy dụa, hối hận lúc trước không sớm đi một chút, bây giờ lại bị Phong Ngự Tu bắt giữ, như vậy thì hắn làm sao có thể đi được?