Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 4 - Chương 193

Đến khi Hách Cửu Tiêu sửa đúng thì Hách Thiên Thần vẫn đang cười khẽ, trước ánh nhìn chăm chú của những người khác, hắn khẽ hôn bên môi của Hách Cửu Tiêu.


Chỉ là một nụ hôn nhợt nhạt, không hề làm cho người ta có cảm giác suy nghĩ viễn vong, nhưng lại ấm áp như ánh tà dương mùa đông, cũng giống như những tia nắng đang chiếu xuống thanh y và cẩm bào, vừa ấm áp mà lại thanh tịnh, làm cho những người đứng xem cũng không tự chủ mà bị cuốn hút.


Bờ môi của hai người vừa chạm vào liền tách ra. Hách Thiên Thần xoay người lên lưng ngựa, kéo Hách Cửu Tiêu ngồi vào sau lưng, một đôi tay từ phía sau choàng qua người hắn.


Lần lượt rơi vào hiểm cảnh, lần lượt tay nắm tay đối địch, hai huynh đệ bọn họ càng lúc càng ăn ý, cho dù Hách Cửu Tiêu không để ý ở trước mặt người khác mà thân mật, nhưng bởi vì Hách Thiên Thần để ý nên hắn cố gắng kiềm chế. Cho nên từ khi nụ hôn nhẹ nhàng này bắt đầu cho đến lúc chấm dứt, từ khi hai người ôm nhau rồi tách ra, sau đó lên lưng ngựa, đều vô cùng thản nhiên, khiến người ngoài không kịp phản ứng.


Chờ những người khác phục hồi tinh thần thì bọn họ đã ở trên lưng ngựa.


Hách Thiên Thần không phải hạng người thích khoa trương, nếu không phải tất yếu thì hắn sẽ không để người ngoài nhìn thấy hắn và Hách Cửu Tiêu thân mật với nhau, nhưng nay đã như vậy thì cũng không cần phải che giấu, hắn ngoảnh đầu nhìn thoáng qua phía sau, “Chúng ta xuất phát.”


Trên đường về, Hách Thiên Thần không đáp ứng cho Hách Cửu Tiêu cưỡi ngựa, mặc dù Hách Cửu Tiêu có thể nhìn thấy những vật ở trước mắt, nhưng nếu chỉ thấy lờ mờ, ngộ nhỡ….Hắn thật sự không muốn nhìn thấy Hách Cửu Tiêu lại xảy ra việc gì ngoài ý muốn, vết thương trên tay của Hách Cửu Tiêu chỉ mới khép lại.


Hai người cùng cưỡi ngựa, ba người đang đứng tại chỗ chỉ biết nhìn nhau, Tư Tô dường như có một chút đăm chiêu rồi gật đầu, “Ta quả thật đã hiểu được, hóa ra đối với sư huynh mà nói, Hách Thiên Thần chính là người quan trọng nhất.”


“Còn phải nói.” Phong Ngự Tu tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Tư Tô, dọc đường đi Hách Cửu Tiêu uống rượu với hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, phần lớn thời điểm Hách Cửu Tiêu chỉ để ý đến một mình Hách Thiên Thần.


“Cũng không phải chưa từng nhìn thấy, còn không đi nhanh?” Hồng Lăng đã chứng kiến bộ dáng hai người hôn nhau, cảm thấy Phong Ngự Tu và Tư Tô rất thiếu hiểu biết, nàng ngồi lên lưng ngựa rồi lập tức đuổi theo.


Vừa khớp còn thừa một con ngựa cho Tư Tô, bọn họ đuổi theo hai huynh đệ để quay về đường cũ, trước tiên tìm một chỗ để an bài rồi sau đó mới tính tiếp.


Để tránh cho người của Hắc Man Bang gây phiền phức, bọn họ trước tiên rời khỏi Thiên Lộ rồi đến thành Tương Lân, tìm một nơi để nghỉ ngơi, mấy ngày liền bôn ba, cũng có lúc màn trời chiếu đất, lúc này Tư Tô đã ở đây, rốt cục không cần phải sốt ruột, có thể hảo hảo nghỉ ngơi thêm vài ngày.


Sau khi an bài ổn thỏa, để lại hai viên Băng Hà Liên Tử cho Hách Cửu Tiêu, phần còn lại Hách Thiên Thần giao cho Tư Tô, hắn giữ lại là để phòng ngừa, giống như lần trước đột nhiên Hách Cửu Tiêu phát cuồng rồi bị tẩu hỏa nhập ma, hắn và Hách Cửu Tiêu đều không muốn nhớ lại chuyện đó.


“Đây là Băng Hà Liên Tử, quả thật rất đẹp mắt.” Tư Tô cầm chiếc đài sen màu xanh non trong tay, không hỏi Hách Thiên Thần số hạt sen còn lại đang ở đâu, cũng không nói thêm bất luận điều gì, mà chỉ cất toàn bộ đài sen vào một cái hòm thuốc tùy thân.


Đây là ở một tửu lâu ở trong thành, Phong Ngự Tu làm chủ, bao nguyên một nhã cư, đồ ăn của Vạn Ương khác với Trung Nguyên, đa phần là thịt, cũng không quá mức tinh xảo, nhưng hương vị lại phi thường không tệ, vài người ngồi vào bàn dùng bữa, Phong Ngự Tu đang muốn mở miệng thì nhìn thấy Hách Thiên Thần cầm đũa gắp đồ ăn đặt vào trong bát của Hách Cửu Tiêu, “Đôi mắt của ngươi cảm thấy như thế nào?”


“Ắt hẳn đã ổn rồi.” Sợ Hách Thiên Thần lo lắng, Hách Cửu Tiêu vốn không bận tâm đến thương thế của đôi mắt nhưng cũng bắt đầu trở nên cẩn thận, sau khi dùng thuốc và tính toán thời gian thì có lẽ cũng đã sắp khỏi hẳn.


Chậm rãi mở mắt ra, vẫn yêu dị như trước, giống như có băng huyết từ tầm mắt của hắn xẹt qua giữa không trung, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, cũng hủy đi sự an tâm trong lòng, lưu lại một cảm giác âm u lạnh lẽo.


Hách Thiên Thần đối diện với hắn, ánh mắt hai người giao nhau, nụ cười yên tâm khẽ nhếch bên khóe môi, bất chợt lại nghe Tư Tô tán thưởng một tiếng, “Cho tới bây giờ ta chưa thấy ai có đôi mắt như sư huynh, nếu ta cũng có một đôi mắt như vậy thì tốt rồi, thật là đẹp.”


Đây là lần đầu tiên Tư Tô nhìn thấy Hách Cửu Tiêu mở mắt, phản ứng của hắn chẳng có gì lạ, nhưng hắn là người đầu tiên nói ra những lời này, nói rằng đôi mắt của Hách Cửu Tiêu rất đẹp. Hách Thiên Thần nghe như vậy thì bất thình lình dưới đáy mắt chợt lóe, rồi thản nhiên tiếp tục dùng bữa.


Những ai đã từng gặp Hách Cửu Tiêu thì đều bị đôi mắt này gây chấn động, kinh ngạc hay sợ hãi là chuyện thường xuyên. Nhưng Hách Thiên Thần đương nhiên không cảm thấy như vậy, hắn rất thích đôi mắt của Hách Cửu Tiêu, khi chúng nó nhìn hắn thì sự lạnh lẽo trong đó sẽ tan rã, tiếp theo là dâng lên nhiệt độ. Mặc dù như thế nhưng hắn chưa từng nói đôi mắt của Hách Cửu Tiêu rất đẹp, chưa bao giờ nói với Hách Cửu Tiêu rằng hắn quả thật rất thích chúng.


Hôm nay lại bị Tư Tô tùy tiện nói ra.


“Sư huynh, đôi mắt của ngươi không còn đáng ngại, chúng ta nên chúc mừng.” Tư Tô nâng chén, hắn không phát hiện sự khác thường của Hách Thiên Thần, ngoại trừ bề ngoài ôn hòa lạnh nhạt, thì bất luận kẻ nào cũng sẽ không phát hiện.Ly rượu bạch ngọc ở trước mặt Hách Thiên Thần được rót đầy, Hách Cửu Tiêu nâng lên đưa cho hắn, “Đôi mắt của ta đã khỏi hẳn, ngươi có thể yên tâm được chưa?”


“Ngươi đã biết rõ, cần gì phải hỏi.” Hách Thiên Thần tiếp nhận ly rượu rồi uống cạn. Khi Hách Cửu Tiêu lần đầu tiên lấy ra thì hắn còn kinh ngạc một chút, hắn không ngờ Hách Cửu Tiêu lại đem theo bên người cả bát đũa và ly ngọc mà hắn vẫn thường dùng, chỉ vì sợ hắn không quen sử dụng những thứ ở bên ngoài.


Những việc vụn vặt như vậy vốn là do Tiểu Trúc phụ trách, bây giờ lại thuộc về Hách Cửu Tiêu, mà Hách Cửu Tiêu cũng chưa từng hỏi qua ý kiến của Hách Thiên Thần, chờ đến khi hắn phát hiện, không cần hắn mở miệng thì hết thảy đều đã được sắp đặt ổn thỏa.


“Ăn nhiều một chút.” Hách Thiên Thần nâng đũa, gắp thêm thức ăn mà Hách Cửu Tiêu ưa thích vào bát. Đối với những gì Hách Cửu Tiêu ưa thích thì hắn phi thường biết rõ.


Lời nói và cử chỉ của hai người giống như không để cho bất luận người nào nói xen vào, Tư Tô nâng ly rượu nhưng không có ai để ý, hắn đành tự mình uống rượu, thoạt nhìn tựa hồ không quá bận tâm, nhưng có lẽ hắn muốn cùng hai người thân thiết hơn một chút nên gắp vài miếng thức ăn, định đặt vào bát của Hách Thiên Thần, “Đây là món ăn mà chỉ Vạn Ương mới có, thử xem, sư huynh nhất định cũng chưa nếm qua.”


Hắn còn định gắp thêm một miếng cho Hách Cửu Tiêu, đáng tiếc đôi đũa trên tay của hắn còn chưa kịp chạm vào miệng bát của Hách Thiên Thần thì đã bị Hách Cửu Tiêu vung tay đẩy rơi xuống đất, “Không cần, hắn không chạm vào đồ của người khác.”


Lời nói lạnh như băng, vẻ mặt không hề lưu tình, bàn tay đang cầm đũa của Tư Tô cương cứng giữa khoảng không, dừng một hồi lâu, cũng không nổi giận mà chỉ giật mình, “Thảo nào thức ăn mà các ngươi cũng muốn tách ra với chúng ta, thì ra là thế.”


Thức ăn trên bàn đều bị chia đôi, chưa từng thấy ai làm như vậy, Phong Ngự Tu lúc đầu cũng không quen, sau đó ở chung mấy ngày thì mới biết được, hóa ra Hách Thiên Thần có tính hảo khiết nghiêm trọng, hắn tuyệt đối không chạm vào bất luận thứ gì từ người khác, ngoại trừ Hách Cửu Tiêu thì hắn rất ít tiếp cận với người bên ngoài.


Phong Ngự Tu nói đại khái với Tư Tô, cuối cùng Tư Tô cũng hiểu được, lúc này mới áy náy lên tiếng, “Là ta không đúng, Hách công tử đừng nổi giận. Sư huynh cũng thật là, nếu ngươi sớm nói với ta thì ta sẽ không thất lễ như thế.”


Hách Thiên Thần lắc đầu, tỏ vẻ vô phương, Hách Cửu Tiêu hừ lạnh một tiếng, hắn không ngăn cấm Tư Tô gọi hắn là sư huynh, mỗi lần nghe thấy hai tiếng xưng hô như thế thì hắn sẽ lộ ra một loại lãnh ý giống như mỉa mai, hắn dùng ánh mắt chế nhạo nhìn Tư Tô, “Ta chỉ muốn ngươi dẫn ta đi tìm Già Lam, ngoại trừ như vậy thì bất luận chuyện gì cũng không quan hệ đến ngươi.”


Hắn hay dùng cặp mắt như vậy để nhìn Tư Tô, dưới đáy mắt như có bất mãn, “Đừng để ta cảnh cáo ngươi lần thứ hai.”


Không có ai lại không nhận ra rằng Hách Cửu Tiêu đang nổi giận, cho dù nhìn không ra thì cũng có thể cảm giác được, bên trong nhã cư đã tràn ngập băng hàn lãnh ý, giống như ngày đông giá rét lại tiếp tục trở về, Hách Thiên Thần ở bên cạnh lắc đầu, “Cửu Tiêu, không cần như thế, không thể trách người không biết, ngươi chuyện bé lại xé ra to.”


Cũng chỉ có Hách Thiên Thần mới có thể nói với hắn như vậy, sắc mặt của Hách Cửu Tiêu hơi giãn ra, Hồng Lăng được xem là có lá gan lớn nhưng vẫn cảm thấy có một chút nuốt không vô, Phong Ngự Tu nhướng mi, cười vài tiếng rồi giảng hòa, “Được rồi được rồi, mọi người dùng bữa đi, hôm nay là ta thỉnh, ăn xong rồi sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai ta còn phải quay về Xích Lang tộc để phục mệnh, đến lúc đó chúng ta phải từ biệt.”


Phong Ngự Tu vốn muốn đi cùng để nhìn thấy Thánh Y Già Lam trong truyền thuyết, nhưng việc Hồng Lăng giết Lang Vương vẫn chưa được giải quyết, Phong Ngự Tu định chờ đến khi quay về Xích Lang tộc, rồi xem tình hình có thể cứu Hồng Lăng một mạng hay không, dù sao hai người bọn họ cũng từng hoạn nạn có nhau.


Bữa tối chấm dứt trong bầu không khí như vậy, nhưng thái độ của Tư Tô vẫn rất hòa hảo, luôn luôn ôn hòa hữu lễ, lúc nào cũng mỉm cười, một mực gọi Hách Cửu Tiêu là sư huynh, kêu một cách phi thường thân thiết, đối với Hách Thiên Thần cũng thập phần lễ độ, chỉ là phạm vào điều mà Hách Thiên Thần kiêng kỵ nên làm cho Hách Cửu Tiêu nổi giận, khiến hắn có vẻ áy náy.


Sau khi dùng bữa tối, mọi người đều tự trở về phòng, Tư Tô ở một gian riêng, nếu hắn đã theo bọn họ đến đây thì cũng không cần lo lắng hắn sẽ tự mình rời đi. Gần sang xuân, ban đêm thời tiết vẫn còn một chút se lạnh, bầu trời kết đầy ánh sao, trong không gian yên tĩnh không một tiếng động, có một bóng người xuyên qua hành lang, đi đến trước một cánh cửa.


Ánh trăng rải rắc trên khuôn mặt của hắn, lộ ra một dung nhan xinh đẹp đoan chính, Tư Tô nhìn xung quanh, nhấc tay gõ cửa.


Tiếng gõ cửa ban đêm phá vỡ sự yên lặng, đợi một lát vẫn không thấy có ai mở cửa, Tư Tô nhịn không được mà tự đẩy cửa vào, trong phòng bốc lên một ít hơi nước, còn có tiếng nước truyền đến, cách bình phong có thể nhìn thấy một bóng người đứng thẳng, tựa hồ đang muốn tiến vào bể nước để tắm rửa.


Người phía sau bình phong có một vóc dáng rất đẹp, bả vai rộng lớn, đến thắt lưng lại thu hẹp thành một đường cong hoàn hảo, vừa cao vừa mạnh mẽ, thân thể không gầy yếu, cơ bắp trên người cũng rất rõ ràng.


Tư Tô bước vào, nhìn thoáng qua, nhất thời tỉnh ngộ, vội vàng muốn lui ra ngoài thì người bên trong đã lên tiếng, “Là ai?”


Giọng nói trầm ổn, không một chút gợn sóng, không một chút sợ hãi, đó là Hách Thiên Thần. Tư Tô vừa mở miệng vừa đi ra ngoài, “Là ta, Tư Tô, ta tới tìm sư huynh, thất lễ…”


Quay người lại, hắn nhìn thấy Hách Cửu Tiêu đang đứng trước cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, sắc mặt không có một chút biểu tình.