Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng không ngờ, người này bọn họ đã từng gặp qua, chính là người đã từng đuổi theo Mục Thịnh, xưng hắn là thằng nhãi hồ ly.
Người này ăn mặc khác với Mục Thịnh, trang phục chỉnh tề, mái tóc cột cao, màu sắc cũng hơi khác thường, tóc đen ánh nâu, đôi mắt rất sâu, dung mạo phong trần tuấn lãng, lại rất sắc bén, toàn thân chỉnh tề dễ dàng bị xem là ngọc thụ lâm phong, nhưng lại thấp thoáng ẩn hiện mấy phần dã tính ngang ngược, hắn thu quyền, đồng thời thu hồi thần sắc kinh ngạc, híp mắt quan sát bọn họ.
“Hách Thiên Thần? Hách Cửu Tiêu?”
“Đúng vậy, không biết phải xưng hô như thế nào với các hạ?” Hách Thiên Thần tiến lên một bước, cửa gỗ bị phá nát, gió lạnh thổi vào khiến y mệ phất phơ, trong phòng có lò sưởi, y phục đã sớm được hong khô, phát ra âm thanh sột soạt.
Trong tiết trời như vậy, ngoại bào của hắn có thể xem là mỏng manh, nhưng người có nội lực thâm hậu thì ngay cả mùa đông khắc nghiệt cũng có thể mặc đơn bào, chẳng qua lúc nào cũng vận công thì rất tiêu hao nội lực, vì vậy ít người làm như thế, trừ phi cực kỳ tự tin với công lực của mình.
Người nọ nhìn chăm chú thật lâu, không dám khinh thường thực lực của bọn họ, cũng không biết bọn họ ở đây làm cái gì, thủ hạ đi theo phía sau ước chừng có hơn mười người, đang muốn rút kiếm động thủ thì bị ngăn cản, sau đó hắn tiến lên ôm quyền đối với hai người, “Tại hạ Phong Ngự Tu, đã từng gặp qua nhị vị một lần.”
Khi đó cũng có thể miễn cưỡng xem như đã gặp qua, Hách Cửu Tiêu gật đầu, trực tiếp hỏi, “Ngươi có biết Mục Thịnh ở đâu hay không?”
Phong Ngự Tu nghe hắn đề cập đến Mục Thịnh, vẻ mặt thoáng chốc trở nên âm trầm, lộ ra thần sắc giận dữ, “Ta cũng không biết hắn đang ở đâu, tên kia không có khắc nào nhàn rỗi, lần này nghe nói hắn từ Trung Nguyên quay về nhưng ngay cả bóng dáng ta cũng chưa nhìn thấy.”
Hừ lạnh một tiếng, hắn lại nói tiếp, “Ban đầu ta còn muốn hỏi các ngươi, hiện tại hắn đang ở đâu.”
“Chẳng lẽ không phải quay về Yêu Hồ tộc?” Hách Thiên Thần vừa nói ra lời này thì sắc mặt của Phong Ngự Tu liền trở nên kỳ lạ, hắn nhìn bọn họ bằng đôi mắt cổ quái, “Chẳng lẽ các ngươi không biết Yêu Hồ tộc đã sớm tan rã.”
“Tan rã là sao?” Lò sưởi trong phòng bị dập tắt, Hách Cửu Tiêu đứng trước đống tro tàn, giọng nói lạnh lùng càng xua tan cái ấm còn sót lại của đống tro tàn, càng có vẻ như băng hàn lạnh đến thấu xương.
Phong Ngự Tu từng nghe qua thân phận và lai lịch của bọn họ thông qua Mục Thịnh, cẩn thận liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu một cái, rồi chậm rãi nói, “Tan rã chính là tan rã, Yêu Hồ tộc ở dưới chân núi Tề Sơn đã không còn ai, nay Yêu Hồ tộc chỉ còn lại vài người, từ lâu không còn được xưng là một tộc.”
Hai người nghe như vậy thì thập phần kinh ngạc, chẳng lẽ đám người đại nhân mà Mục Thịnh đã từng nói không phải là Yêu Hồ tộc? Nếu không phải Yêu Hồ tộc thì là ai? Hách Thiên Thần trầm tư, Hồng Lăng ở bên cạnh nghe thấy bọn họ đối thoại, biết thân phận của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không tầm thường, nàng lấy ra chiếc lọ đựng máu Lang Vương, lê chân bước ra phía trước.
“Ngươi là Phong Ngự Tu của Xích Lang tộc?” Sắc mặt của nàng vẫn rất kém, còn đôi mắt to tròn lại rạng rỡ lấp lánh thì giống như hỏa diễm đang thiêu đốt, lớn tiếng nói, “Ta là Hồng Lăng, chiếc lọ đưng máu này là ta lấy được từ trên người Lang Vương, nó không phải do ta giết chết, nhưng vì ta mà chết, nếu ngươi muốn báo thù cho Lang Vương của tộc ngươi thì cứ lấy mạng của ta, ta không phản kháng, bất quá…”
Nàng cẩn thận cầm lấy chiếc lọ, vẻ mặt nghiêm nghị, “Ngươi phải mang lọ máu này về Thiên Lộ, cha của ta cần nó để trị bệnh.”
Lời nói hoàn toàn không có một chút sợ hãi, một thân hồng y như lửa càng tô điểm khuôn mặt trắng ngần của nàng, giống như tuyết rơi ngoài cửa, nhưng ánh mắt lại tựa như ngọn lửa trong lớp tro tàn, khi cháy khi tắt, lóe lên nhan sắc mà không ai có thể kháng cự.
Phong Ngự Tu quả thật là tới bắt người, nhưng không phải là Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, mà là Hồng Lăng, nàng có một loại sát khí mãnh liệt, tựa hồ cho dù hắn làm như thế nào thì nàng cũng sẽ không thay đổi chủ ý, bất luận là ai cũng không thể làm cho nàng dao động.
Hoặc là hắn sẽ giết nàng ngay lập tức, hoặc là sẽ theo nàng đến Thiên Lộ, chờ nàng khoanh tay chịu trói. Nhưng chỉ cần nhìn đến Hồng Lăng ở trước mặt thì ai cũng sẽ nhận ra, nếu muốn bắt nàng ngay lập tức thì nàng nhất định sẽ liều chết phản kháng, không tiếc mất cả chì lẫn chài.
“Hảo!” Phong Ngự Tu nhìn nàng trong chốc lát, hắn tỏ vẻ tán thưởng đối với sự can trường mãnh liệt như thế, rồi gật đầu nói, “Một khi đã như vậy, ta sẽ chờ ngươi.”
Hách Thiên Thần không rõ vì sao Lang Vương lại quan trọng như tế, quan hệ giữa Phong Ngự Tu và Mục Thịnh cũng không đơn giản.
Vạn Ương có rất nhiều bộ tộc, ngoại trừ nổi danh nhất là Ngao Kiêu và Xích Lang, thì còn các tiểu tộc khác, tỷ như Thiên Lộ, những tiểu tộc này đều đã tuột dốc, địa vị cũng tương tự như các quan nha trong những huyện nhỏ ở Trung Nguyên, Vạn Ương so với Trung Nguyên kỳ thật cũng không có gì khác biệt, chỉ là không lớn và nhiều người như ở Trung Nguyên.
Mà đại đa số các tộc đều có vật tổ, vật tổ thường là cái loại thú được tôn sùng làm thần thú, bình thường không thể chém giết, càng không thể cho người khác chém giết, bởi vì điều này chính là miệt thị đối với bộ tộc đó. Nay Hồng Lăng giết Lang Vương chính là phạm thượng, xúc phạm uy danh của Xích Lang bọn họ, phải gánh vác trọng tội.
Trước tiên Phong Ngự Tu muốn áp giải Hồng Lăng về Thiên Lộ. Thiên Lộ là một thành nhỏ, vượt qua ngọn núi này, là tòa thành đầu tiên sau khi tiến vào Vạn Ương, cũng là con đường mà Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu phải trải qua.
Mọi người cùng lên đường, dọc đường đi, Hồng Lăng không hề lộ ra sự sợ hãi, vẻ mặt chỉ có lo âu và bất an, nàng không lo lắng cho tánh mạng của mình mà là lo lắng cho cha của nàng, máu của Lang Vương đã có, không biết cha của nàng có thể cứu được hay không?
“Hách Cửu Tiêu, nghe nói ngươi thập phần nổi danh ở Trung Nguyên, rất nhiều người đều sợ ngươi, y thuật của ngươi thật sự lợi hại. Ngươi có thể nói cho ta biết, bị Lam Hạt Tử gây thương tích, dùng máu của Lang Vương có thể trị được hay không?” Hồng Lăng đi đường hơi khập khiễng, vẻ mặt ưu tư vẫn chưa lui ra, nàng có một đôi mắt to và dung mạo tú lệ, nhưng lại làm cho người ta có một loại ấn tượng mạnh mẽ, không giống như nữ tử yếu đuối, nàng đã chuẩn bị tinh thần khi hỏi ra những lời này. (lam hạt tử = bò cạp xanh)
Quả nhiên Hách Cửu Tiêu suy nghĩ một chút, đưa tay đẩy ra một nhánh cây đang vươn dài trước mặt Hách Thiên Thần, “Độc tính của Lam Hạt Tử không tầm thường, máu của Lang Vương có linh khí nhưng nếu làm thuốc thì chỉ có thể giải được một phần độc, muốn cứu người thì còn thiếu một loại dược liệu.”
“Còn thiếu một loại dược liệu.” Vẻ mặt hy vọng của Hồng Lăng trở nên ảm đạm, “Chẳng lẽ đúng như lời mà hắn đã nói, cứu không được cha ta….cứu không được hay sao?”
Đường bọn họ đang đi là sơn đạo, không thể cưỡi ngựa, tất cả mọi người đều cước bộ, Hồng Lăng cũng đi bộ đến đây để tìm bầy sói, khi Phong Ngự Tu nhận được tin tức rồi dẫn người đến thì cũng để lại ngựa ở dưới chân núi. Hồng Lăng thì thầm tự hỏi, đi được một nửa thì dưới chân dường như đột nhiên mất khí lực, miễn cưỡng đỡ lấy một thân cây để đứng vững.
“Ngươi nói hắn là người phương nào?” Hách Cửu Tiêu nghe thấy nàng nói đến người này, ngữ thanh càng thêm băng hàn, tựa như hoàn toàn không để ý nàng đã mất hết khí lực, sắp sửa ngã xuống, hắn chỉ lạnh giọng chất vấn.
Biết được Lam Hạt hiếm thấy trong thiên hạ, lại biết được cách giải độc, trên đời này không quá năm người, nhưng chỉ có Già Lam là hiểu rõ nhất sự tương sinh tương khắc trong độc tính, Hách Thiên Thần ngừng lại cước bộ, cũng muốn biết đáp án này.
Hồng Lăng vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, Phong Ngự Tu nghe thấy câu hỏi, dưới chân vẫn tiếp tục bước về phía trước, thuận miệng nói, “Có phải là Tư Tô hay không? Sau khi Thánh Y mất tích, chỉ có y thuật của Tư Tô là có thể xem như thượng đẳng, ta đoán chắc là hắn.”
“Chính là Tư Tô, hắn xem bệnh cho cha ta, nghe đồn hắn là đệ tử của Thánh y, sau khi Thánh Y mất tích thì rất nhiều người tiến đến cầu chữa bệnh, nghe nói hắn chẩn đoán chưa bao giờ sai.” Hồng Lăng gật đầu, nét mặt vẫn mang theo thần sắc đầy ưu tư, nàng nhớ rõ Tư Tô đã nói với nàng còn thiếu một thứ, nhưng thứ này cũng không phải dễ dàng có được.
Hồng Nhan là do Thánh Y chế ra, chuyên dùng cho hoàng thất Vạn Ương, Thánh Y này có thể là Già Lam hay không? Không có chứng cớ, cũng không có manh mối, Hách Thiên Thần không thể khẳng định, nhưng Hách Cửu Tiêu mơ hồ có thể cảm giác được Độc Y và Thánh Y là cùng một người, Độc Y Già Lam chính là Thánh Y Vạn Ương.
Độc trên người của hắn quá mức tương tự với Hồng Nhan, Hách Cửu Tiêu tuyệt đối không hề xa lạ với cách thức chế độc như vậy.
“Dẫn chúng ta đi gặp Tư Tô.” Giọng nói băng hàn trong gió lạnh như hóa thành thực thể, đáy mắt của Hách Cửu Tiêu tựa hồ nổi lên một tầng sương mù đỏ tươi, hắn không bước đi thì tất cả mọi người bất giác cũng phải ngừng lại cước bộ.
“Tư Tô ở trong núi, ngươi muốn gặp hắn thì trước tiên phải đến Thiên Lộ, chờ khi nào hắn bằng lòng gặp mặt thì hắn sẽ đi ra.” Hồng Lăng dường như bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Hách Cửu Tiêu chấn nhϊế͙p͙, dù nàng tự cho là có lá gan không nhỏ, nhưng vẫn nhịn không được mà nhích lại gần thân cây một chút.
“Bẩm báo–” Bỗng nhiên có vài bóng dáng từ xa xa chạy đến, thân thủ của mỗi người đều nhanh nhẹn, một đám mang theo thần sắc khẩn trương, quỳ xuống trước mặt Phong Ngự Tu, người cầm đầu nói, “Phong đại nhân, trong thành Thiên Lộ ở phía trước không xa đang bị cháy! Là quan binh đại Viêm phóng hỏa! Thiêu thôn!”
“Cha và tộc nhân của ta đều ở trong thôn!” Sắc mặt của Hồng Lăng đại biến, nàng là người đầu tiên phóng đi, bất chấp cả thương thế trên người.
Nghe nói là quan binh đại Viêm, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt oán giận, vô tình cố ý đều nhìn sang Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu với ánh mắt có một chút biến hóa, hai người bọn họ là người Trung Nguyên.
Là An Lăng Vương Sở Lôi biết bọn họ đi Vạn Ương nên cố ý gây phiền phức, hay là nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn khơi mào tranh chấp, làm cho hỗn loạn khuếch trương, khiến cục diện rung chuyển? Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không ở Trung Nguyên nên cũng không rõ.
Xuyên qua cánh rừng, vượt qua đỉnh núi, Thiên Mộc Sơn đã cách rất xa, cuối cùng là trải qua một đoạn sơn cốc vô danh, Thiên Lộ đã ở trong tầm mắt, nơi đây chính là địa giới của Vạn Ương.
“Cha–” Vết thương trên đùi của Hồng Lăng đã bị nứt ra, khi nàng hành tẩu làm cho nó không ngừng đổ máu, nàng hô to rồi vọt vào thành, dân chúng trong thành nhìn thấy nữ nhi của tộc trưởng thì đều nhường đường.
Khi đến thôn thì đã trễ, đại hỏa cơ hồ đã thiêu rụi hết thảy, cũng may đa số mọi người đã tránh kịp, không bị thương, chỉ bị sặc khói, nhưng đối với cha của Hồng Lăng mà nói thì không hề đơn giản như vậy.
Độc tính của Lam Hạt kỵ nhất hỏa khí, nếu ở nơi băng hàn thì sẽ tốt hơn, tuyệt đối không chịu nổi sức nóng, bởi vậy độc tính sẽ càng tăng lên.
“Nếu các ngươi có thể giúp ta tìm được Băng Hà Liên Tử thì ta sẽ dẫn các ngươi đi gặp Tư Tô.” Hồng Lăng không còn đường lui, nàng nắm chặt lọ máu của Lang Vương, hai tay run rẩy, “Tư Tô ở đâu thì chỉ có một mình ta biết, hắn cũng muốn tìm Băng Hà Liên Tử, chỉ cần lấy được Băng Hà Liên Tử thì hắn nhất định sẽ gặp các ngươi.”