Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 3 - Chương 166-6: Phiên Ngoại Sở Tĩnh Huyền – Lý Đại Nương (6)

Quân Tâm Thùy Hứu -
Hắn không biết khi gặp lại thì còn có thể nói cái gì. Nhưng hắn cũng không dám kháng chỉ.


Lên xe ngựa, hướng vào hoàng cung, dọc đường đi hắn luôn suy đoán, hắn đoán có phải Sở Tĩnh Huyền hối hận chuyện hôm đó. Dù sao thì với thân phận của thái tử, nếu truyền ra lời đồn đãi như vậy, cũng có thể xem như một chuyện xấu của hoàng tộc, vô luận như thế nào thì hoàng tộc phải luôn luôn giữ vững uy nghiêm


Sở Tĩnh Huyền muốn hắn đừng nói ra chuyện này? Hay nói trắng ra là muốn giết người diệt khẩu?


Miên man suy nghĩ, Lý đại nương tự cảm thấy nực cười, tuy rằng giữa hắn và Sở Tĩnh Huyền đã xảy ra một ít chuyện không nên phát sinh, nhưng với thái độ làm người của Sở Tĩnh Huyền thì chưa đến mức sẽ làm ra việc như vậy, cũng như cảm giác của mọi người, thái tử Sở Tĩnh Huyền không phải hạng người như thế.


Sỡ Tĩnh Huyền có thể xem là một thái tử chính trực nghiêm túc, khuyết điểm duy nhất trong mắt triều đình và dân chúng có lẽ là vô tâm với triều chính.
“Ngươi đã đến.”
“Ta…..Ngô!”
Cái gì chính trực? Cái gì nghiêm túc? Phi phi! Cho dù sau này có chết thì hắn cũng không tin!


Lại một lần nữa đi vào hoàng cung, tiến vào thái tử điện, lời giải đáp duy nhất mà hắn có được chính là tiếng rên rỉ của mình, thân thể dấy lên nhiệt độ quen thuộc, hết thảy nghi hoặc đều bị xóa sạch bởi sóng biển và cảm giác đang cuồn cuộn nổi lên, trong đầu không thể tự hỏi, chỉ có làn da nóng rực kề sát vào nhau, cảm xúc hừng hực không ngừng thiêu đốt toàn thân của hắn, chỗ sâu nhất liên tục bị quấy nhiễu.


Thân thể thụ động bị lắc lư, hắn nắm lấy đệm giường, y phục nằm rải rác trên giường. Phía sau gáy bị Sở Tĩnh Huyền nâng lên, làm cho hắn không thể không ngẩng đầu, thừa nhận nụ hôn dừng trên bờ môi và bên cổ.


Kịch liệt đòi hỏi làm hao phí hết thảy thể lực và tinh thần của hắn, Lý đại nương hoàn toàn không ngờ mục đích của Sở Tĩnh Huyền muốn gặp hắn lại chính là vì chuyện này.


“Thực xin lỗi….” Bên tai nghe được giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, nhưng động tác lại không hề dừng lại, Sở Tĩnh Huyền vẫn đang châm lửa thiêu đốt toàn thân của hắn, vuốt ve mơn trớn để kích thích dục vọng của hắn, đã có kinh nghiệm một lần, cho nên Sở Tĩnh Huyền đương nhiên đã phát hiện những điểm mẫn cảm trên người Lý đại nương.


Chỉ mới cách đây không lâu, hết thảy không phải như thế này, khi đó Lý đại nương từ xe ngựa bước xuống, được người hầu dẫn đến thái tử điện.


Xuất hiện quả nhiên là Sở Tĩnh Huyền, vẫn chưa kịp đem nghi hoặc trong lòng và những lời đùa cợt đã chuẩn bị sẵn sàng để nói ra, thì hắn đã bị Sở Tĩnh Huyền lôi đi, xuyên qua hành lang gấp khúc là tẩm cung, nghi vấn mà hắn muốn hỏi rốt cục không có cơ hội xuất ra khỏi miệng.


Hắn bị dẫn đến chiếc giường quen thuộc, lúc này hắn có thể thấy rõ phía trên được khắc hoa Mộc Lan, nhìn đến trướng mạn ở hai bên, rồi bàn tay quen thuộc đang thoát hạ y phục của hắn, cùng với ánh mắt hàm chứa dục vọng đang chăm chú nhìn hắn.


Thân thể và suy nghĩ bị khống chế, khiến hắn vô cùng hỗn loạn, bất giác đáp lại nhiệt độ trên người, nâng tay ôm lấy đối phương, đổi lại chính là những đợt sóng triều mãnh liệt cuốn đến, giọng nói thì thầm bên tai không thể nghe rõ, tựa hồ chỉ là vô thức nỉ non, hoặc có lẽ đang hỏi hắn chuyện gì đó, lại một lần nữa, như là tình nhân dây dưa triền miên…..


Nhịp tim đập dần dần bình phục, thở dồn dập để làm cho bản thân thả lỏng, hắn mở mắt ra, có một chút ảo não, sau đó cảm giác được sức nặng bên người, Sở Tĩnh Huyền vẫn chưa rời đi, đang nằm bên cạnh hắn.


“Ta biết ngươi tỉnh, vì sao không nói lời nào?” Ngữ thanh trở nên khàn đặc sau một màn tình sự kịch liệt, giọng nói của Sở Tĩnh Huyền ngay tại bên tai của hắn, hắn thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể đang lan truyền trên người hắn, trong trướng mạn phảng phất một mùi hương nồng nặc vẫn chưa tán đi, làm cho sắc mặt của hắn bất giác dâng lên nhiệt độ.


Nguyên lai là một lần nữa làm cho vị thái tử này nếm mùi vị ăn đến tận xương, để ý rõ suy nghĩ trong lòng, hắn quay đầu, mỉm cười nhìn Sở Tĩnh Huyền, “Ta có phải nên cảm tạ ân điển của thái tử?”


Bởi vì trước đó không ngừng rên rỉ và kêu gào mà tiếng nói trở nên khàn đặc, Lý đại nương hắng giọng vài tiếng, cố gắng trấn tĩnh bản thân.


“Ngươi nghĩ như vậy?” Sở Tĩnh Huyền thở dài, ngón tay lướt qua bờ môi của Lý đại nương, vài vết ửng đỏ còn lưu lại bên môi, khuôn mặt không phải nam cũng chẳng phải nữ, thuần khiết xinh đẹp, có một loại mị hoặc khó nói nên lời.


Bị quyến rũ nên người nam nhân nhịn không được mà nghiêng người hôn hắn, lúc đầu Lý đại nương có một chút kháng cự, sau đó lại hóa thành đáp trả, việc đã đến nước này, hắn không biết nụ hôn như vậy có hàm nghĩa gì hay không.


Khi bị buông ra, hắn tránh né ánh mắt của Sở Tĩnh Huyền, điềm nhiên xốc lên đệm chăn, “Ta muốn quay về.”


Đứng dậy mặc y phục, hắn tận lực làm cho động tác của mình có vẻ tự nhiên, nhưng mới vừa rồi bị đòi hỏi quá độ nên làm cho eo của hắn bất giác run rẩy, phía sau bỗng nhiên có một đôi cánh tay vờn quanh thắt lưng, lại một lần nữa giúp hắn choàng y bào lên bờ vai.


Nhưng tình cảnh lần này hoàn toàn bất đồng với lần đầu tiên gặp mặt, Lý đại nương kéo lại vạt ngoại bào, thầm trách chính mình, lúc trước hắn không nên phơi nắng xiêm y ở sau cổ thụ, lại càng không nên trêu chọc vị thái tử này, đến mức….


Cắn răng thầm mắng, hắn chỉnh trang y phục, từ đầu đến cuối vẫn không quay đầu lại, cũng không nhìn Sở Tĩnh Huyền, hắn sợ nhất thời nhịn không được mà giết chết vị thái tử điện hạ lòng tham không đáy này.


Ra ngoài cung, trở lại Tuyền Cơ Phường, hắn xem như chuyện này chưa từng xảy ra, hắn không muốn dính dáng với triều đình, càng không muốn có quan hệ ám muội với Sở Tĩnh Huyền, chẳng qua sự thật chứng minh rõ ràng đây chỉ là suy nghĩ của một mình hắn. Sau đó, trong vòng một tháng, hắn bị trong cung triệu hồi bốn lần, mỗi lần triệu kiến đều là Sở Tĩnh Huyền.


Ôm hôn, thân thể tương liên, mồ hôi giao hòa….


“Ngươi muốn đem ta trở thành nam sủng? Ta cảnh cáo ngươi, Sở Tĩnh Huyền, ngươi đừng quá đáng! Áp bức đại nương ta, cho dù ngươi là thái tử thì ta cũng giết không tha!” Nổi giận đùng đùng, nam tử mặc một thân nữ trang với hàng chân mày lá liễu đang dựng thẳng, hùng hổ đứng trong phòng.


Đáp lại hắn cũng không phải là một sự thịnh nộ trong dự đoán, mà là tiếng cười của Sở Tĩnh Huyền, một nụ cười đầy vui vẻ, ánh mắt ôn nhu, vươn tay hướng về phía Lý đại nương, “Ngươi lại đây.”


“Muốn làm gì?” Cảnh giác nhìn Sở Tĩnh Huyền, Lý đại nương không tiến mà chỉ thối lui, hắn sợ bản thân mình lại một lần nữa lâm vào lốc xoáy dục vọng không thể khống chế, triệu hồi thường xuyên làm cho thân thể của hắn sinh ra cảm giác quen thuộc đối người nam nhân này, tiếp xúc thân mật làm cho bản năng của hắn không bố trí phòng bị, hắn không có khả năng kháng cự với sự đụng chạm của Sở Tĩnh Huyền.


“Không làm gì cả.” Nhẹ giọng trả lời, Sở Tĩnh Huyền đứng dậy rồi kéo Lý đại nương lại gần, ôm vào trong ngực, đấu tranh nội tâm rất nhiều lần, không ngờ cuối cùng hắn vẫn gọi Lý đại nương đến đây.


Đối với hắn mà nói, người nam tử mặc nữ trang này có một loại mị hoặc rất phi thường, như là nhấm nháp cảm giác sung sướng của một điều cấm kỵ, làm cho hắn khó có thể quên được, khiến hắn phải năm lần bảy lượt triệu kiến Lý đại nượng, chỉ vì muốn nhấm nháp sự sung sướng đó, đây là cảm giác mà bất luận người nữ tử nào cũng đều không thể mang lại cho hắn.


Hắn thích ôm Lý đại nương, nhìn thấy bộ dáng thần trí hỗn loạn và ánh mắt đầy sương mù của Lý đại nương ở dưới thân hắn, có đôi khi căm tức, có đôi khi lại lộ ra vài phần mâu thuẫn giãy dụa, là thân nam nhi nhưng lại khiến hắn muốn hảo hảo yêu thương.


“Ngươi lại…” Mới vừa nói như thế mà bờ môi lại bị cắn nuốt, Lý đại nương căm tức nhìn đối phương.
Đáp lại hắn là một nụ cười thản nhiên, cất giấu vài phần ung dung giảo hoạt, Sở Tĩnh Huyền buông hắn ra, rồi thì thầm vào tai hắn.
“Thực xin lỗi.”


“Ngươi rốt cục muốn xin lỗi cái gì?” Lần nào Sở Tĩnh Huyền cũng nói như vậy, nhưng Lý đại nương hoàn toàn không hiểu, “Điện hạ muốn xin lỗi thì không bằng về sau đừng làm chuyện như vậy, ta không phải thị nhân của ngươi, ta cũng không phải nữ nhân!”


“Ta không xem ngươi là nữ nhân, nhưng người ta muốn chính là ngươi, ta không quan tâm đến ý nguyện của ngươi mà liên tục triệu ngươi tiến cung, cho nên cảm thấy có lỗi.” Giải thích rõ nguyên do, thái độ của Sở Tĩnh Huyền lại trở nên nghiêm túc, “Bất quá, nếu ngươi không thích thì vì sao lại đến đây? Ngay cả ta mà ngươi còn dám giết, kháng chỉ thì có gì mà không dám, hơn nữa ngươi cũng biết rõ ta sẽ không dùng Tuyền Cơ Phường để uy hϊế͙p͙ ngươi.”


Thấy Lý đại nương nghẹn lời, Sở Tĩnh Huyền cười nhẹ, nhưng không buông hắn ra, “Ta không xem ngươi là thị nhân, đã lâu rồi ta không chạm vào những nữ tử khác.”


“Ý của ngươi là gì?” Lý đại nương nghiêm mặt ngẩng đầu, hắn không hiểu suy nghĩ của Sở Tĩnh Huyền, đối với người giang hồ như hắn mà nói, hoàng cung rất phức tạp, “Ta sẽ không đoán tâm tư rắc rối của hoàng tộc các ngươi, có chuyện gì thì cứ nói, ngươi rốt cục muốn thế nào?”


“Tiểu Phúc.” Sở Tĩnh Huyền bỗng nhiên gọi hắn như vậy, nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn.
Lồng ngực của hắn run lên, hàng lông mày nhíu chặt, chỉ thấy người nam nhân ở trước mắt đang mỉm cười, không hề nói thêm bất luận điều gì mà chỉ dịu dàng ôm hắn.


Lúc này không có thân thể triền miên dây dưa, bọn họ chỉ ôm nhau như vậy, nhưng Lý đại nương lại cảm thấy phi thường kỳ lạ. Rốt cục Sở Tĩnh Huyền muốn thế nào?


Rốt cục muốn thế nào? Đây cũng là điều mà Sở Tĩnh Huyền muốn biết, mấy ngày nay, từ khi hắn ôm thân thể này, thân thể hoàn toàn thuộc về một người nam nhân, chính hắn cũng không biết vì sao mà mình lại nhớ mong hương vị của Lý Phúc.


Mới đầu chỉ là hiếu kỳ, nhưng hắn quả thật thích Lý Phúc, bất quá chỉ là thích, sau đó hắn ôm người nam nhân này, không ngờ lại khó có thể mà quên được. Hắn tưởng rằng là vì lần đầu tiên nếm thử cảm giác ôm nam nhân nên hắn cảm thấy mới lạ, nhưng cứ mỗi một lần lại làm cho cảm giác khó quên này càng thêm khắc sâu, thậm chí những thứ khác khó có thể thay thế.


Có đôi khi cũng không phải muốn làm chuyện gì, nhưng vì muốn nhìn thấy biểu tình của Lý Phúc, muốn nhìn thấy bộ dáng không cam lòng nhưng lại trầm luân vào dục vọng của người nam nhân này, cho nên hắn sẽ cố ý tìm Lý Phúc, chỉ để kéo khoảng cách giữa hai người khít lại gần nhau.


Cảm giác xôn xao trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, muốn giữ lấy người nam nhân thanh lệ tuấn tú này, không chỉ là thân thể, mà là tất cả.
Hắn biết đây là hắn sơ suất, hắn cho rằng chỉ là một lần nếm thử, nhưng không ngờ….lại khó buông tay như vậy.


“Tiểu Phúc, về sau thường xuyên vào đây với ta đi.” Cúi đầu thì thầm, giọng nói có một chút thở dài nhưng dường như đã được thả lỏng.
Lý đại nương hừ nhẹ, “Ngươi cho ngươi là ai, đây là lần cuối cùng, về sau ngươi triệu kiến thì ta cũng không đến.”


“Ngươi không đến, như vậy ta đi tìm ngươi?”
“Ngươi tìm ta làm cái gì? Tuyền Cơ Phường của ta không phải là hoàng cung của ngươi.”
“Nhưng nơi đó có ngươi.” Khẽ hôn bên môi Lý đại nương, Sở Tĩnh Huyến tùy ý trả lời.


“Ngươi…” Lý đại nương trừng lớn mắt, nhíu chặt mày, “Lời này là có ý gì?”
“Muốn ta nói ra hay sao?” Hôn lên hai gò má của Lý đại nương, Sở Tĩnh Huyền mỉm cười. Hắn rốt cục muốn thế nào, vấn đề này đã sớm có đáp án.


Ngón tay xuyên qua mái tóc được búi cao, nhổ xuống chiếc trâm cài tóc, Sở Tĩnh Huyền ôm chặt người trước mặt, đôi môi kề sát bên tai Lý đại nương.


Nhẹ nhàng nỉ non như đang thì thầm, giống như nụ hôn bên tai, ôn nhu đả động lòng người, Lý đại nương bị ôm chặt, nghe thấy những lời này, nhịn không được mà nhếch lên khóe miệng, rồi lại kiềm chế nhẫn nại, khẽ nhíu mày, “Làm sao ngươi biết ta nhất định sẽ chấp nhận ngươi?”