Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 3 - Chương 150

Đám người nghe nói Hách Thiên Thần đang tắm thì cũng không cảm thấy kỳ quái, lúc trước nghe được tiếng nước, như vậy là do trong hồ truyền đến.


Bên cạnh Băng Ngự, Xá Kỷ và Vong Sinh còn có thêm một người, đúng là Mộc Thương Nhai, từng gặp ở Hỏa Lôi Sơn Trang, Long Ưng Song Kiệt, huynh trưởng trong Mộc gia huynh đệ, ‘Bàn Long’ Mộc Thương Nhai.


“Tại hạ thật không ngờ sẽ gặp được Huyết Ma Y ở đây!” Mộc Thương Nhai hơi lộ vẻ xúc động. Từ lần trước, nhờ Hách Cửu Tiêu ban thuốc cứu đệ đệ Mộc Hàn Giác, sau đó hắn vẫn cảm kích trong lòng, “Lần trước gấp rút, không thể hảo hảo bái tạ Huyết Ma Y ơn cứu mạng, xin nhận một lạy của Thương Nhai!” Hắn quỳ xuống đất rồi ôm quyền, vẻ mặt trịnh trọng, “Xá đệ ở ngay bờ bên kia, trong chốc lát ta sẽ bảo hắn tự mình đến đây bái tạ!”


Đối với Hách Cửu Tiêu mà nói thì bất quá chỉ là cho một viên thuốc mà thôi, ánh mắt không có độ ấm chậm rãi lướt qua, khẽ gật đầu, “Các ngươi ở đây làm gì?”


“Huynh đệ của chúng ta đang muốn đến Thập Toàn Trang, sự tình khẩn cấp, mấy đêm liền gấp rút lên đường, nhìn thấy bờ hồ bên đây có đốt lửa, ta bước đến nhìn thử, không ngờ lại trùng hợp như vậy.” Mộc Thương Nhai âm thầm tiến đến điều tra, bị người gác đêm ngăn lại, hai bên trao đổi thân phận, may mắn không gây ra hiểu lầm.


“Vội vàng tiến đến Thập Toàn Trang, chẳng lẽ nơi đó xảy ra chuyện gì?” Phong sương bám vào y mệ, chậm rãi bước đến, giống như thuận theo làn gió mà đi, giọng nói nhẹ nhàng âm trầm, ngữ thanh hơi khàn khàn, không quá rõ ràng. Mộc Thương Nhai thấy hắn thì liền vội vàng tiến lên.


“Đàn Y công tử!” Ngày đó nếu không nhờ Hách Thiên Thần mở miệng thì chưa hẳn Hách Cửu Tiêu sẽ cứu người, đối với Mộc Thương Nhai mà nói, Hách Thiên Thần cũng là ân nhân của hai huynh đệ bọn họ, thái độ đương nhiên rất cung kính.


“Qua đó rồi nói sau.” Hách Thiên Thần hướng vào trong rừng mà đi, trở lại nơi bọn họ nghỉ ngơi, dọc đường đi không hề liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu, chỉ phái người sang bờ bên kia gọi Mộc Hàn Giác tiến đến. (bị vợ giận =)))


Những người khác đều đã thức dậy, khi Mộc Thương Nhai tiếp cận là lúc người gác đêm đã cảnh báo, tất cả mọi người chỉ trong nháy mắt liền tỉnh dậy, sớm chuẩn bị sẵn sàng động thủ, đến khi phát hiện không phải địch nhân thì bọn họ cũng không ngủ lại, mọi người đều đứng thẳng chờ đợi.


“Các chủ!” Thủ hạ của Thiên Cơ Các cùng nhau khấu lễ, Hách Thiên Thần muốn bọn họ bắt đầu thu thập này nọ, chuẩn bị xuất phát, hắn đã đoán được tối nay không có khả năng ngủ tiếp.


Hách Cửu Tiêu chỉ khoát tay. Nghe xong mệnh lệnh của Hách Thiên Thần, người của Hách Cốc không cần Băng Ngự lên tiếng một lần nữa, đều tự chuẩn bị thu thập, chờ Mộc Hàn Giác đến trước mặt bọn họ, đem sự tình kể lại một lần nữa. Trong rừng cây âm u có thể dần dần cảm giác được một hơi thở áp bách, vô hình vô ảnh đang tản ra.


“Rốt cục các ngươi phục vụ cho ai?” Vẻ mặt thản nhiên, Hách Thiên Thần chậm rãi mở miệng, cảm giác áp bách trong rừng càng thêm mãnh liệt. Mộc gia huynh đệ nhìn nhau, trong lúc do dự thì nghe thấy lời nói cứng nhắc của Hách Cửu Tiêu, “Các ngươi biết trong Thập Toàn Trang có cái gì.”


Hai người nhìn xuống đất, im lặng, tương đương với việc thừa nhận.


Rốt cục, Mộc Hàn Giác gật đầu, “Chúng ta quả thật đã biết.” Hắn ngoảnh đầu nhìn huynh trưởng của mình, biểu tình của Mộc Thương Nhai ở bên cạnh hắn lại dị thường nghiêm trọng, thấp giọng lên tiếng, “Kỳ thật….Chúng ta không phải vì điều tra Hồng Nhan mà đến, Hồng Nhan không phải là điều quan trọng nhất, nhiệm vụ của chúng ta là bảo hộ hoàng tử.”


“Cũng không phải muốn dẫn hắn ra?” Hách Thiên Thần truy vấn.
“Không phải.” Mộc gia huynh đệ khẳng định, Hách Cửu Tiêu nghe xong thì khép mắt lại, đáy lòng đã có đáp án, tính nói cái gì với Hách Thiên Thần, nhưng Hách Thiên Thần lại phớt lờ bàn tay khẽ chạm sau lưng của hắn.


“Các ngươi nhận lệnh của hoàng thượng!” Là ai muốn bảo hộ tên hoàng tử kia, nhưng không muốn mang hắn ra khỏi Thập Toàn Trang? Chỉ có người giấu diếm sự tồn tại của hắn, đương kim hoàng thượng, Thuận Đức Đế Sở Mục. Hách Thiên Thần khoanh tay trầm ngâm, thấy Mộc gia huynh đệ thừa nhận thì lập tức hướng Xá Kỷ phất lên y mệ, “Xuất phát!”


Đám người lên ngựa, người của Thiên Cơ Các đã chuẩn bị sẵn sàng, ngựa của Mộc gia huynh đệ mới vừa rồi được Mộc Hàn Giác dắt đến, cũng chuẩn bị lên đường. Chỉ có thủ hạ của Hách Cốc không chịu di chuyển, bởi vì Cốc chủ của bọn họ vẫn đứng yên bất động, nhìn sâu vào mắt của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu biết Hách Thiên Thần giận vì chuyện gì, mới vừa rồi bọn họ suýt nữa đã làm cho người ta phát hiện.


“Còn không gọi người khởi hành?” Dừng bước, xoay người nhìn Hách Cửu Tiêu, trên mặt của Hách Thiên Thần không có gì khác thường, nhưng Hách Cửu Tiêu khẳng định, hắn thật sự sinh khí.


Ra lệnh thủ hạ khởi hành, Hách Cửu Tiêu xoay người lên lưng ngựa, mấy chục người kỵ mã băng qua rừng cây, tiếng vó ngựa lộc cộc trong bóng tối chập chờn. Nương theo ánh trăng, bọn họ nhắm thẳng về hướng Thập Toàn Trang mà đi.


Trên đường, Hách Cửu Tiêu giục ngựa đến bên cạnh Hách Thiên Thần, đôi mắt của Hách Thiên Thần vẫn thẳng tắp nhìn về phía trước, biểu tình lạnh nhạt rất khó dò, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Hách Cửu Tiêu quan sát cẩn thận vẻ mặt của hắn, nhìn thấy bên huyệt thái dương đổ mồ hôi, phát hiện tư thế cưỡi ngựa có một chút cứng nhắc, lập tức hiểu rõ, sau đó trong lòng cảm thấy áy náy.


“Là ta không đúng, mới vừa rồi không nên muốn ngươi, vẫn chưa kịp thoa thuốc cho ngươi.” Chậm lại tốc độ, Hách Cửu Tiêu truyền âm sang Hách Thiên Thần, tốc độ của người phía trước vẫn chưa giảm bao nhiêu, chỉ thản nhiên hướng ra sau liếc mắt một cái, “Biết thì không nên làm như vậy.” (thôi rồi, chính thức đóng mác sợ vợ)


Giọng nói truyền đến hơi thoáng lạnh nhạt, hiển nhiên cơn giận còn sót lại, chưa tiêu hẳn. Hách Cửu Tiêu chỉ có thể tự giải thích hành vi của mình, bình thản thừa nhận, “Thấy ngươi đứng trong nước như vậy, ta thật sự khống chế không được, ngươi cũng biết đã lâu rồi ta không chạm vào ngươi.”


Thà là không nói, mỗi lần nói ra thì Hách Cửu Tiêu luôn rất thẳng thắn, thẳng thắn đến mức không cho đối phương có cơ hội hiểu lầm. Hách Thiên Thần cũng không thể giả vờ là không hiểu rõ ý tứ của Hách Cửu Tiêu. Hắn không biết thân thể của mình lại có sức quyến rũ như vậy đối với Hách Cửu Tiêu.


Ban đầu ắt hẳn Hách Cửu Tiêu vẫn thích nữ nhân hơn một chút, mà không phải là nam nhân đồng dạng cao lớn. Bất quá, nghĩ đến hình dáng của Hách Cửu Tiêu khi thoát hạ y phục, thì Hách Thiên Thần phát hiện chính mình cũng thường xuyên sẽ bị rung động, tựa hồ hắn cũng không thể tránh được mà bị Hách Cửu Tiêu hấp dẫn.


Chậm lại tốc độ, hắn ra hiệu cho Hách Cửu Tiêu vượt lên, khi hai người song hành là lúc hắn đưa tay nhéo mạnh một cái bên hông của Hách Cửu Tiêu, “Ngươi nhớ đó.”


Lời nói phiêu tán theo gió, nghiến răng nói nhỏ, Hách Cửu Tiêu cảm thấy đau nhói, không đợi hắn kịp giữ chặt Hách Thiên Thần thì Hách Thiên Thần đã giơ roi giục ngựa, mạnh mẽ vượt lên phía trước, trong gió đêm chỉ để lại một hơi thở mát lạnh thuần túy.


Ánh mắt băng lãnh bịt kín một tầng ý cười phập phồng, chăm chú nhìn bóng dáng ở cách đó không xa, Hách Cửu Tiêu giục ngựa đuổi theo.


Thập Toàn Trang khá gần với Thiên Cơ Các, Hách Thiên Thần vốn định an bài ổn thỏa rồi mới đến đó, không ngờ Long Ưng Song Kiệt mang đến tin tức như vậy, cũng không kịp quay về. Khi đoàn người đến Thập Toàn Trang đã là giờ ngọ ngày hôm sau.


Trước cửa Thập Toàn Trang, đại môn rộng mở, mấy chục thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, máu tươi đỏ sẫm chảy dài từ trước cửa vào bên trong, tiếng binh khí giao kích mơ hồ truyền ra, bên ngoài đã sớm không có người, dân chúng đều chọn đi đường vòng.


Mọi người xuống ngựa, Hách Cửu Tiêu giẫm lên máu tươi đi vào bên trong, có người đang giao đấu ở nội đường, bỗng nhiên cảm giác một hơi thở âm u khϊế͙p͙ người, tựa như nguy hiểm đang rình rập, bất giác đều dừng tay, nhìn ra đoàn người ở bên ngoài, không ngừng kinh hãi.


“Các ngươi….các ngươi là….” Quản sự Thập Toàn Trang run giọng mở miệng, hắn đã gặp qua Hách Cửu Tiêu, nhưng không ngờ lúc này Hách Cửu Tiêu lại đột nhiên đến đây cùng Hách Thiên Thần.


Hách Cửu Tiêu không nhìn tên quản sự, ngẩng đầu nhìn vào nội viện của Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu, sau đó nâng tay, “Không phải là người của Thập Toàn Trang, toàn bộ giết chết.”


Những người trong Hách Cốc là ai? Đó là những kẻ lớn gan dám tùy tùng Huyết Ma Y, sẵn sàng liều mạng, vì chọn lựa người cho Nại Lạc mà tinh tế tuyển ra những kẻ điên cuồng, có thể là những tên đại hán hào phóng, cũng có thể là thanh niên tuấn tú, nhưng vô luận bên ngoài như thế nào thì mỗi người bọn họ đều là cao thủ sát nhân. Giọng nói vừa dứt, ánh đao quật khởi, tên địch nhân ở trước mặt quản sự Thập Toàn Trang bị một nhát đao chém làm đôi, máu phun như mưa.


Những giọt mưa đỏ tươi dừng trên mặt, quản sự toàn thân mềm nhũn, hắn ngã ngồi xuống đất, không biết nên vui mừng hay sợ hãi, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào nội viện của tòa lầu các, “Nơi đó….lão gia ở nơi đó….”


“Tiểu thư của ngươi đâu?” Hách Thiên Thần để mọi người tản ra, đem tình hình ở khắp nơi báo lại, hắn tiến lên vài bước rồi tiếp tục hỏi, “Còn cô gia của ngươi, Nam Cung Lệ ở đâu?”


Quản sự nhìn thấy Hách Thiên Thần, tâm tư trở nên nhẹ nhõm một chút, cất giọng trả lời, “Ở dưới lầu, tất cả đều ở dưới lầu, nơi đó có người muốn đoạt bảo! Đám người đó đang đánh với cao thủ mà lão gia đã thỉnh đến!”


Dưới ánh nắng, một tòa lầu các đứng sừng sững trong hậu viện, đó chính là Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu, cao chín tầng lầu, chiếu rọi ánh sáng mặt trời, nhưng sau giờ ngọ ngày mùa thu lại tản mát ra một điềm xấu dị thường, đây là nơi đặt các loại bảo bối, cũng là nơi ở của vị hoàng tử kia.


Long Ưng Song Kiệt phụng mệnh bảo hộ hoàng tử, lần này vội vàng đến đây là cứu người. Đây là tin tức bọn họ mang đến – Thập Toàn Trang gặp nạn, An Lăng Vương Sở Lôi phái người trừ khử hoàng tử.


Mộc gia huynh đệ tiến vào bên trong, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu quan sát khắp nơi một phen, ra lệnh cho thủ hạ đến dưới lầu của Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu, cùng nhau hướng vào bên trong, trên đường đi nhìn thấy sát thủ trong Thập Toàn Trang cũng không ít, có thể thấy được lần này Sở Lôi đã hạ quyết tâm.


Vài bóng dáng lướt đến, hàn quang lấp lánh, kiếm quang chém xuống, Hách Thiên Thần không né cũng không tránh, vẻ mặt bất động, vung lên Giao Tàm ti xuyên qua cổ họng của đối phương, máu tươi rơi xuống đất, đồng thời hắn cũng nhảy lên vài bước, “Ngươi đừng quên chuyện kia.” Trong miệng nhắc nhở Hách Cửu Tiêu, kim tuyến hiện lên hào quang sắc bén, cắt nát cổ họng của một kẻ khác.


“Ta biết.” Hách Cửu Tiêu không sử dụng dị lực, trình độ của đối thủ như vậy thì căn bản không cần phải dùng dị lực, chỉ bằng hai tay nghênh địch, mỗi một lần chỉ cần giơ lên y mệ màu tím ánh kim thì liền có người ngã xuống, như đang thu gặt tánh mạng.


Biểu tình không thay đổi, sắc mặt như đóng băng làm cho người ta sợ hãi, đứng dưới ánh nắng giống như đang đứng dưới địa phủ, chỉ cần có người gần hắn thì sẽ bị chưởng phong ập đến, sau đó sẽ bước vào thế giới bên kia.


Không ít người thụt lui vài bước, xung quanh của Hách Cửu Tiêu không có ai dám chủ động tiến đến, đao quang kiếm ảnh đồng thời đình trệ. Đám sát thủ nhìn sang Hách Thiên Thần ở bên cạnh, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, bọn họ tấn công cùng một lúc về phía hắn, chặn lại cước bộ của hắn.


“Hảo, cứ đến đây.” Hách Thiên Thần cười khẽ, kim tuyến nhè nhẹ chớp động, Giao Tàm ti thật dài phóng ra từ bàn tay, như một sợi roi mảnh đánh vào thân thể địch nhân, khi hắn phất lên y mệ thì tạo thành âm thanh dị thường. Đó không phải là tiếng vang da thịt nứt ra, mà là tiếng gãy của xương cốt, nội lực từ Giao Tàm ti đánh thẳng vào yếu điểm của đối phương, xương sống dập nát, lồng ngực chịu áp lực quá lớn nên vỡ vụn, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp cất lên thì địch nhân đã ngã xuống.


Những người này cũng không tính là cao thủ, cường địch ắt hẳn đều tập trung dưới lầu, hai người không ngừng ra tay, không bao lâu sau thì cũng đến nơi.


Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu, đám người đánh nhau hỗn loạn dưới lầu, tiếng binh khí giao kích ở tầng trệt, lầu các có chín tầng, tầng cao nhất chính là nơi ở của vị hoàng tử thứ ba.