Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 3 - Chương 133

Nàng không tỏ vẻ bất mãn đối với Hoa Nam Ẩn, cũng không nhìn những người khác, một đôi mắt đẹp sáng ngời di chuyển trên người Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, “Làm sao các ngươi biết được?” Nhìn thấy phản ứng của Hách Cửu Tiêu, nàng tin tưởng ngoại trừ Hách Thiên Thần thì Hách Cửu Tiêu cũng đã phát hiện.


“Cầm của ngươi đâu?” Hách Thiên Thần không trả lời câu hỏi, tầm mắt thản nhiên hướng xuống, dường như muốn thở dài. Hắn chung quy có thể khẳng định, nhưng hắn lại không muốn khẳng định.
Nếu Vân Khanh thật sự là nơi đó phái đến….


Bàn tay dưới lớp y mệ chậm rãi nắm chặt, Hách Thiên Thần hít sâu một hơi, Hách Cửu Tiêu dường như không lưu ý, giọng nói lạnh lùng không có một chút ấm áp vang lên, “Ngươi ba lần bảy lượt khơi mào tranh chấp là vì sao?”


Lúc trước đã từng hoài nghi sự xuất hiện của Vân Khanh, sau đó lại không đi hỏi nàng, nhưng chỉ cần tinh tế quan sát thì có thể phát hiện Vân Khanh thường xuyên để ý đến thái độ của hắn rồi dùng lời nói để xúi giục, cũng như luôn cố ý xuất hiện trước mặt bọn hắn.


Đại hội võ lâm, Hỏa Lôi Sơn Trang, sau đó là Ngọc Điền Sơn.
Đương nhiên đây cũng không phải nguyên nhân chính mà bọn hắn hoài nghi nàng.


“Cầm của ngươi đâu?” Hách Thiên Thần tiếp tục hỏi, giọng nói của hắn từ trước cho đến nay luôn ôn hòa nhã nhặn, ánh mắt cũng rất bình thản, nhưng lúc này lại trở thành một sự châm chọc đối với Vân Khanh, sự châm chọc như đâm thẳng vào mắt nàng.


Vết máu từ trên môi từ từ chảy xuống, Vân Khanh há hốc mồm, một nửa là kinh ngạc, một nửa là không tin, “Chỉ vì cầm của ta?”


“Ngươi làm sao có thể xác định Linh Tê Băng Thiền không ở nơi này, vì sao?” Tâm tư của Hách Cửu Tiêu hơn phân nửa thời điểm đều đặt trên người Hách Thiên Thần, nhưng hắn không xem nhẹ sự khác thường của Vân Khanh, từ khi thấy nàng ở Tuần Thiên Tháp, ngôn hành cử chỉ của nàng đều khiến người ta phải hoài nghi.


“Cho nên các ngươi chỉ nghi ngờ? Nguyên lai vẫn chưa thể xác định?” Khóe miệng của Vân Khanh chảy máu, nhưng dung mạo của nàng vẫn xinh đẹp như trước, vẻ đẹp phiêu diêu xuất trần, mềm mại mà kỳ ảo, nhẹ nhàng mỉm cười, nàng lau đi vết máu bên môi, “So với nghi ngờ ta, không bằng suy nghĩ làm thế nào để thoát thân, ta biết một ít về chuyện của Ngọc Điền Sơn, nhưng ta có thể cam đoan, ta không có ý hại người.”


Vân Khanh quả thật chưa từng hại người. Ở Hỏa Lôi Sơn Trang là nàng xuất kiếm chém lướt sắt để mọi người thoát thân. Ở Tuần Thiên Tháp gặp phải cơ quan, nàng cũng không làm gì khiến người ta nghi ngờ, ngoại trừ nàng cố ý bỏ lại chiếc cầm ở bên ngoài.


Vạn Minh Khê vì đoạt bảo mà giao thủ với Vân Khanh, hắn đã sớm đánh tan ảo tưởng đối với nàng, biết lai lịch của nàng khác thường nên vội vàng thối lui vài bước, bị chiến khải vây quanh như thế, hắn vô cùng khủng hoảng, cũng không kịp để ý đến phụ thân Vạn Khiêm Trọng của mình, “Bảo tàng chân chính là những thứ kia? Có ý gì? Nàng rốt cục là ai? Chúng ta làm sao để đi ra ngoài, Đàn Y công tử?”


Thái độ của Vạn Minh Khê càng thêm cung kính, trước kia dám xưng huynh gọi đệ, lúc này thái độ khác thường, hắn biết rõ ngay tại nơi này, nếu muốn thoát thân thì dựa vào một mình hắn là không có khả năng, nếu muốn bình an đem bảo vật ra ngoài thì phải dựa vào người khác.


Không ai đáp lại, Hách Thiên Thần tựa hồ không muốn nhiều lời, nhìn thấu sự khác thường của Vân Khanh nhưng hắn không lộ ra vẻ mặt vui mừng, ngược lại trong lòng lại chất chứa đầy tâm sự.


Hiện tại trong động còn sáu người, Hoa Nam Ẩn, Vạn Minh Khê, Vạn Khiêm Trọng, Vân Khanh, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, ở phụ cận còn có thi thể của Đinh Phong, Vạn Khiêm Trọng mất đi một cánh tay, thể lực không thể chống đỡ, sắc mặt tái nhợt, té trên mặt đất, từ từ nhắm hai mắt, nếu không còn hơi thở thì thoạt nhìn không khác gì người chết.


Trong động, hơn mười chiếc rương chất đầy hoàng kim rực rỡ, vài chiếc rương khác đã bị đá ngã, vô số bảo vật lăn nhào trên mặt đất, bọn họ bị vây ở nơi này, xung quanh là tầng tầng lớp lớp chiến khải, ánh mắt của Hách Thiên Thần mỗi lần xẹt qua chúng nó thì lại thâm trầm thêm một phần.


“Chúng ta sẽ không chết ở nơi này, lúc trước những người xây dựng lên cơ quan có lẽ đã bị giết, nhưng Ôn Thiết Vũ xử sự cẩn thận, đem nhiều thứ như vậy đặt ở đây thì nhất định không thể an tâm mà chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ đi, nơi này bị phong ấn, ắt hẳn là có một phần cơ quan từ bên trong để mở ra, như vậy khi cần là lúc có thể vận chuyển mấy thứ này ra ngoài.”


Nghe Hách Thiên Thần chậm rãi nói, trong mắt của Vạn Minh Khê tựa hồ nhìn thấy hy vọng, “Chúng ta làm sao vận chuyển những thứ này ra ngoài?” Nhìn khắp tứ phía, hắn cảm thấy kỳ quái, “Nếu Ôn Thiết Vũ cất giấu nhiều bảo vật như vậy thì vì sao hắn lại không cần?”


“Những món binh khí cùng chiến khải, hết thảy hoàng kim, thiết lập nhiều cơ quan như vậy….Tất cả đều là vì một ngày có thể thấy lại ánh mặt trời, trở lại với nơi mà chúng nó nên ở.” Hách Thiên Thần cúi người, y mệ của hắn phất qua, một thỏi vàng bị ném xuống đất, ngữ thanh của hắn càng lúc càng âm trầm, “Phía dưới có ấn của quan phủ, đây là hoàng kim quốc khố.”


“Quốc khố?” Vạn Minh Khê giật mình, Vạn Khiêm Trọng nằm trên mặt đất, hai mắt đang nhắm lại dường như khẽ giật giật.


Vân Khanh ở một bên không hề mở miệng, chỉ lắng nghe hắn nói tiếp, sắc mặt dần dần kinh hãi. Từ khi Hách Thiên Thần hỏi nàng có phải nàng được người sai khiến xuất hiện trên giang hồ hay không, thì nàng nên biết, những lời đồn đãi về Hách Thiên Thần cũng không phải khoa trương, tất cả những lời tán thưởng về Hách Thiên Thần đều không quá phận.


“Từ khi nào thì ngươi biết được? Tại sao ta lại không phát hiện.” Hoa Nam Ẩn nhặt lên thỏi vàng, quả thật thấy bên dưới có một cái ấn, “Thuận Đức Phủ Tạo”, rõ ràng nói cho bọn họ biết rằng đây quả thật là hoàng ngân.


“Là vì long đầu.” Hách Thiên Thần trả lời, hắn nhớ rõ khi gặp phải cơ quan thì ở tầng tháp đã xuất hiện một cái long đầu, long đầu hoàng kim, “Người trong giang hồ sẽ không bận tâm mà đem long đầu làm cơ quan. Nhưng Ôn Thiết Vũ xuất thân Hàn Lâm, từng làm quan, chỉ có hắn tuyệt đối không dám lấy long đầu làm cơ quan. Trừ phi là do triều đình bày mưu chỉ kế.”


Từ lúc đó hắn đã hoài nghi có phải bảo tàng là thủ đoạn của triều đình muốn làm suy yếu thế lực giang hồ hay không, không ngờ thật sự là có bảo tàng.


Nhưng bảo tàng này lại tương đương như không có, ai dám đi đoạt hoàng ngân? Đó là tội danh mất đầu. Vạn Minh Khê chán nản thất vọng ngã ngồi xuống đất, nhiều kỳ trân dị bảo như vậy nhưng không thể đụng vào, không có gì càng đáng giận hơn thế này.


“Năm đó….quốc khố đã từng mất đi một phần khố ngân.” Khiến người ta bất ngờ chính là người nói lên chuyện này lại là Vạn Khiêm Trọng, từ nãy đến giờ hắn bất động, lúc này lại đột nhiên mở miệng nói về chuyện bí mật trước kia.


Ngữ thanh của hắn vừa khàn đặc vừa suy yếu, giọng nói đứt quãng, “Số lượng hoàng ngân gần hai nghìn vạn, tất cả đều là hoàng kim….không ngờ nửa đường lại xảy ra chuyện lạ…..khố ngân mất tích, người chết ly kỳ…..mấy nghìn vạn hoàng kim không cánh mà bay, chuyện này là hơn ba mươi năm trước….”


Không còn khí lực, Vạn Khiên Trọng ngừng lại, trong sơn động chỉ còn tiếng hít thở của hắn, ở đây đều là người trẻ tuổi, vẫn chưa có ai nghe kể qua chuyện này, những việc như vậy tất nhiên sẽ bị triều đình áp chế, nhưng kỳ lạ là Vạn Khiêm Trọng lại biết rõ.


“Ôn Thiết Vũ là người của triều đình.” Trong bầu không khí quỷ bí, Hách Cửu Tiêu đột nhiên mở miệng, Hách Thiên Thần gật đầu với hắn, “Khố ngân hẳn là ở trước mắt, còn có một phần…”
Đám người đều cùng nhìn về phía chiến giáp.


Rất nhiều vàng bạc châu báo đều có xuất xứ từ hoàng cung, cũng không có gì đáng ngạc nhiên nếu các loại chiến giáp mà các tướng sĩ lúc xuất chinh thường mặc cũng có liên hệ đến triều đình.


“Năm đó ta chỉ là một gã tiêu sư….trong lúc áp tải vô tình nhìn thấy có người giết quan binh, ta lặng lẽ ẩn nấp, nhìn từng chiếc rương vàng bị chở đi….Kể từ khi ấy, ta vẫn luôn nhớ nhung….nhớ nhung số vàng đó, nhiều năm trôi qua….không ngờ….cuối cùng ta đã tìm thấy….”


Vạn Khiêm Trọng vô lực mỉm cười, nhưng trong lòng của hắn lại đang thật sự mỉm cười, bên phần cánh tay bị cụt vẫn còn chảy máu, thương thế quá trầm trọng, mắt thấy không qua khỏi.


“Cha!” Vạn Minh Khê lay hắn dậy, cặp mắt của Vạn Khiêm Trọng lại thẳng tắp nhìn về phía tay phải, nơi đó chất đầy hoàng kim lấp lánh, “Ta rốt cục….” Sắc vàng óng ánh ngay trước mắt hắn, hắn đưa tay với tới, trong cổ phát ra một tiếng cười vô lực, sau đó cánh tay cũng rơi xuống, nhưng hai mắt thủy chung không khép lại, hình ảnh cuối cùng trong mắt của hắn chính là những thỏi hoàng kim lấp lánh.


“Hắn đã chết.” Hách Cửu Tiêu nói một cách vô tình.
“Ngươi….Ngươi đền mạng cho cha ta!” Vạn Minh Khê xúc động nâng kiếm lên chém loạn xạ, bị Hách Cửu Tiêu nghiêng người tránh né, “Nếu ngươi muốn chết thì cứ tới đây.”


Ngữ thanh của Hách Cửu Tiêu vẫn lạnh lùng, trên mặt không có biểu tình, so với bất luận biểu tình nào thì càng khiến người ta phải sợ hãi, Vạn Minh Khê vung kiếm vài cái thì liền tỉnh ngộ, hắn cản bản không phải là đối thủ của Hách Cửu Tiêu.


Hắn dừng lại, lúc này Vân Khanh mới tiến lên, “Nay ngươi đã biết vì sao ta không cho các ngươi động vào những thứ này, chúng nó không phải là thứ mà các ngươi có thể động vào, ta là vì muốn các ngươi được tốt.”


Hách Thiên Thần không bận tâm, hắn bước qua, cẩn thận quan sát hòn đá mà Đinh Phong ấn vào, thạch bích đã rơi xuống gần hết, trên mặt đất lổm chổm đá vụn, một hàng chiến giáp đứng ở giữa như một đám người, vô thanh vô tức nhìn bọn họ chăm chú.


“Cơ quan không nhất định ở trong này, để ý dưới đất.” Hách Cửu Tiêu đi đến bên cạnh hắn rồi nhắc nhở, Hách Thiên Thần gật đầu lui ra phía sau. Khi hai người bọn họ xem xét thì Hoa Nam Ẩn ở xung quanh hết gõ lại ấn, nhưng trong lúc vô tình hắn lại tìm được cơ quan.


Không ai ngờ mấu chốt khởi động cơ quan lại nằm trên cái giá của chiến giáp, trong lúc vô tình Hoa Nam Ẩn lại gõ trúng nơi đó, không biết như thế nào mà bỗng nhiên vang lên một tiếng động kỳ lạ.


Gõ loạn xạ mà lại có thu hoạch, Hoa Nam Ẩn hô to một tiếng, đám người chờ đợi cơ quan mở ra, hắn cao hứng đến mức thậm chí không thèm gây phiền phức cho Vân Khanh.


Vân Khanh đứng ở sau cùng, ngay cả Vạn Minh Khê cũng không hề bận tâm đến nàng, mặc kệ rốt cục nàng có thân phận gì, là do thế lực nào chỉ thị, e rằng cũng khó thoát khỏi có quan hệ với triều đình.
Một tia sáng từ đỉnh đầu xuyên vào, lối thoát cư nhiên lại nằm trên đỉnh sơn động.


Sơn động này phi thường cao, cao gần mười trượng, nếu nhảy lên mà không có điểm tựa thì không thể đi ra ngoài, nhưng giữa không trung trống không, làm gì có nơi nào để bọn họ mượn lực mà nhảy lên?


Hoa Nam Ẩn nhìn lối thoát, hắn phi thường thất vọng, “Nhọc công bổn thiếu gia tìm được đường ra, nguyên lai là phí công vô ích, xem ra Ôn Thiết Vũ là người rất có khí phách.”


Có lối thoát nhưng cần có người tiếp ứng ở bên ngoài, nếu không thì không thể đi ra, ôm đống bảo vật vô ích cho đến chết, chuyện này không phải là quá đáng giận hay sao?


“Rốt cục cũng đợi được ngày cánh cửa này mở ra.” Có tiếng người từ bên ngoài truyền vào, cao quý ung dung, giọng nói của hắn giống như hai thanh kiếm chạm vào nhau, bên trong sắc bén có vẻ lạnh nhạt, sự lạnh nhạt này lại hiển lộ vài phần kích động không dễ dàng phát hiện.


Tiếng nói như được truyền đến từ nơi chân trời, dừng bên trong sơn động, âm thanh vang vọng từng trận.
“Bên ngoài có người?” Vạn Minh Khê như chim sợ cành cong, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.


“Đi ra ngoài nói sau.” Người khác có lẽ không ra được, nhưng trong tay của Hách Thiên Thần có Giao Tàm ti, hắn kéo Hách Cửu Tiêu nhảy lên, khi sử dụng hết lực khinh công thì Giao Tàm ti được bắn ra ngoài hang động, kim quang lấp lánh, thanh sam cùng cẩm y tung bay, tiếng động phất phơ của y mệ dường như vẫn văng vẳng bên tai của mấy người còn lại, trong khi hai huynh đệ đã thoát khỏi sơn động.


“Này—đừng quên còn có ta!” Hoa Nam Ẩn thấy bên ngoài chậm trễ, không hề có động tĩnh, hắn hướng lên trên hô to.
Không biết đã ở bên trong bao lâu, nhưng lúc này bên ngoài đã là ban ngày, hai người vừa ra khỏi sơn động, cũng nghe thấy tiếng hô to của Hoa Nam Ẩn, nhưng bọn hắn không hề nhúc nhích.


Không biết có bao nhiêu quan binh đang bao vây cả tòa Ngọc Điền Sơn, người đông nghìn nghịt, chiếm đầy toàn bộ hạ sơn.


Nam nhân mặc trường bào màu tử điêu đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ đàn hương được chạm trỗ hoa văn, trong tay bưng một ly trà, khuôn mặt hơi thoáng gầy ốm, niên kỷ xem ra đã quá bốn mươi, lông mày dài, mắt hẹp, ánh mắt khép mở lộ ra tinh quang.


“Hách Thiên Thần, bổn vương nên đa tạ ngươi đã thay triều đình tìm được vật bị thất lạc.”