Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 3 - Chương 117

“Đừng tưởng rằng có Thiên Cơ Các và Hách Cốc, thân phận của các ngươi khác biệt thì có thể khinh suất, ta tin các ngươi cũng biết đạo lý cây to đón gió.” Không hiểu vì sao lại nói ra những lời này, ánh mắt của Hoa Nam Ẩn chuyển lên người của Hách Cửu Tiêu, “Huyết Ma Y, ngươi cũng biết ta sợ ngươi, trên giang hồ rất nhiều người đều sợ ngươi, không phải chỉ bởi vì võ công của ngươi mà còn vì y thuật của ngươi, cho nên mọi người đều kiêng kỵ.”


Nhìn ra ý đồ của Hoa Nam Ẩn lần này đến đây bất đồng với những lần trước, Hách Thiên Thần đứng dậy, “Rốt cục ngươi muốn nói chuyện gì?”


“Ai, ngươi nên biết ta muốn nói chuyện gì.” Hoa Nam Ẩn xưa nay phóng khoáng thích tự do, hiếm khi lại quan tâm đến bọn họ, hắn ảo não gãi đầu, “Hai người các ngươi nếu đã là như vậy, thì không nên quá rêu rao ra ngoài, chưa kể cả hai đều là nam nhân, hiện nay mọi người đều biết các ngươi là huynh đệ, dù sao cũng nên tránh bị hiềm nghi.”


Nói ra một hơi, Hoa Nam Ẩn quan sát hết trái rồi lại phải, “Các ngươi hiểu được ý của ta hay chưa?”


Sắc mặt của Hách Thiên Thần trầm xuống, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu lại lạnh như băng, bọn họ không phải không biết, cũng không phải không rõ, nhưng đối với chuyện tình cảm, càng kiềm chế thì càng khó có thể áp chế, mặc dù biết thế tục không dung tha, nhưng không thể nói là tránh hiềm nghi liền có thể tránh được hiềm nghi.


“Cho ngươi vào đây không phải để ngươi nói những điều này.” Không biết lúc trước Hách Cửu Tiêu làm gì mà trong tay vẫn còn dính máu, ánh mắt kia khiến Hoa Nam Ẩn rùng mình, nhưng những gì hắn đã nói ra thì không thể thu lại, cũng không muốn thu lại.


Hoa Nam Ẩn có một chút kiêng kỵ đối với Hách Cửu Tiêu, nhưng đối với Hách Thiên Thần lại là quan tâm thật sự, bước đi vài bước, không thấy Cẩm Hoa Mãng, hắn thả lỏng tâm tư, sau đó nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng khô rang, nếu không có Hách Thiên Thần ở đây thì hắn cũng không dám đánh bạo nói ra những lời này.


“Ta không nói thì ai sẽ nhắc nhở các ngươi?” Hắn cười khổ, bằng hữu này thật sự là không dễ làm.
“Ngươi nghe thấy cái gì?” Hách Thiên Thần hơi khép mắt lại, ánh nhìn dưới đáy mắt tựa như một lưỡi kiếm sắc bén.


Hoa Nam Ẩn chần chừ một chút, Hách Cửu Tiêu ở ngay bên kia chăm chú nhìn hắn, hắn lưỡng lự một lát, rốt cục bất đắc dĩ nhún vai, “Ta vẫn chưa nghe thấy cái gì, nhưng lại nghe nói có người bảo rằng… quan hệ giữa huynh đệ các ngươi….không đúng lắm.”


Do dự một chút, cuối cùng kết thúc bằng ba chữ này, Hoa Nam Ẩn nhíu mày trầm tư, hắn không biết ngoại trừ hắn ra thì còn có ai biết quan hệ của hai người bọn họ hay không, chẳng lẽ ở Hỏa Lôi Sơn Trang cũng có người nhìn ra manh mối? Sau khi quay về thì nói với người khác?


Ngày đó ở Hỏa Lôi Sơn Trang đều là những người không thích lắm chuyện, tựa hồ cũng không có lý do để làm như vậy, cho dù thật sự hoài nghi thì cũng sẽ không đem một chuyện không có bằng chứng mà đi mách lại.


Hách Thiên Thần cũng nghĩ đến chuyện này, ngồi xuống chiếc ghế dựa bằng mây, vô thức vân vê những quân cờ trong tay, tiếng lách cách vang lên giữa bầu không khí yên lặng, Hách Cửu Tiêu bước qua, muốn vuốt tóc của hắn, nhưng nhìn thấy huyết tinh trên tay thì lập tức dừng lại.


Ngẩng đầu nhìn Hách Cửu Tiêu, thanh y nam nhân bất đắc dĩ mỉm cười, “Chúng ta không phải chưa từng nghĩ đến tình huống tệ nhất.”


Những quân cờ trong bàn tay trắng ngần mà mạnh mẽ được thả xuống, âm thanh ào ào vang lên, đằng sau nụ cười kia là tâm tư khó phân biệt. Hoa Nam Ẩn ở bên cạnh nhìn Hách Cửu Tiêu chắp tay nhếch lên khóe miệng, ý cười lạnh như băng tựa hồ mang theo máu, nhưng dường như còn có vô số nhu tình ẩn hiện trong đó.


Từ khi Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu ở cùng một chỗ thì người bên ngoài sẽ không có cách nào đoán ra suy nghĩ cũng như quyết định của bọn họ. Nếu là Hách Thiên Thần trước kia thì có lẽ sẽ cười trừ, hoàn toàn bất cần. Nếu là Hách Cửu Tiêu trước kia thì sẽ lạnh lùng liếc mắt một cái, tùy theo tâm tình mà phán định sinh tử của đối phương. Nhưng hôm nay….


Quá mức bận tâm thì ngược lại sẽ bị trói buộc, bọn họ chung quy là tự tìm ra nhược điểm của chính mình. Ngửa đầu xoa trán, Hoa Nam Ẩn than lớn một tiếng, “Mặc kệ các ngươi, các ngươi muốn làm gì cũng được, ta có hảo tâm nhưng lại bị xem là lòng lang dạ thú, mặc kệ mặc kệ.”


Dứt lời thì liền xoay người, bóng dáng như làn khói nhẹ, Hoa Nam Ẩn nhảy lên rồi biến mất trong gió.
Nhìn hắn rời đi nhưng không ngăn cản, Hách Thiên Thần hiểu rõ ý tứ của Hoa Nam Ẩn, nói cũng đã nói, ý tứ cũng đã nắm được, với tính tình của Hoa Nam Ẩn thì sẽ không cần người ta nói lời cảm tạ.


“Ngươi ở Thiên Cơ Các nhưng lại có một người bằng hữu thật sự.” Hách Cửu Tiêu nhìn Hoa Nam Ẩn đi xa. Hách Thiên Thần đứng dậy, nhướng mày nhưng không đáp lại, hắn luôn luôn bảo trì khoảng cách cùng người khác, nhưng lại kết giao bằng hữu với Hoa Nam Ẩn, thật sự đây là vận khí của hắn.


Hách Cửu Tiêu vốn không có hảo cảm đối với Hoa Nam Ẩn, bởi vì cảm thấy người này rất thân cận với Hách Thiên Thần, nhưng vài lần ở cùng, rốt cục thấy rõ đối phương là một kẻ thức thời, không khiến hắn tức giận.


Hơn nữa lần này Hoa Nam Ẩn cố ý tiến đến để thông báo, cũng là vì hai người bọn họ.


“Bào chế giải dược có thuận lợi hay không?” Hách Thiên Thần không hề nhiều lời, sau khi vòng vo đề tài thì lại hỏi như thế, dù sao hắn cũng nghĩ rằng Hách Cửu Tiêu bào chế thuốc giải sẽ không mất quá nhiều thời gian, nhưng không ngờ lại nghe thấy một câu “Không hề thuận lợi.”


Hách Cửu Tiêu vốn không nói với người khác về y dược, bởi vì y thuật của hắn khác với các đại phu tầm thường. Nhưng nếu là Hách Thiên Thần hỏi thì sẽ khác, hắn lấy khăn lau đi huyết tinh trên tay, “Nếu muốn khắc chế độc tính thì chỉ có thể lấy độc trị độc, Hồng Nhan khó giải ở chỗ độc tính của nó bất định, sẽ sinh trùng, hoặc nhiều hoặc ít, giải dược cũng cần tính toán số lượng vừa đủ, bằng không, giải dược cũng sẽ trở thành độc dược.”


“Chẳng lẽ không còn cách khác?” Hách Thiên Thần ngồi dậy, bị loại độc dược này gây hứng thú, Hồng Nhan xuất hiện đột ngột, còn có liên quan đến Diễm Hoa, mà Diễm Hoa lại là muội muội của mẫu thân bọn họ, nói như vậy, chuyện này cũng dính dáng đến bọn họ.


“Chưa hẳn không còn cách.” Ném đi chiếc khăn dính đầy máu, Hách Cửu Tiêu xoay người nhìn về một hướng, hơi thở nặng nề lạnh lùng, so với ngày thường thì càng chứa nhiều hàn ý.


Hướng đó là Ngọc Điền Sơn, Hách Thiên Thần cũng nhìn về hướng đó, “Ngọc Điền Sơn có vô số bảo tàng, cũng có võ công bí kíp, ngươi muốn cái gì?”


“Linh Tê Băng Thiền.” Bốn chữ này từ trong miệng của Hách Cửu Tiêu nói ra lại có một cỗ hàn ý lạnh như băng, tựa hồ đây là tình thế bắt buộc.


Linh Tê Băng Thiền, trên cánh có tuyết, tuyết có thể dùng làm thuốc, bất cứ loại độc nào gặp phải phần tuyết trên cánh thì độc tính sẽ biến mất. Hách Thiên Thần biết rõ điều này, nhưng lại không thể khẳng định trên Ngọc Điền Sơn sẽ có Linh Tê Băng Thiền, “Ngộ nhỡ nơi đó không có?”


“Tiếp tục tìm.” Hách Cửu Tiêu trả lời không hề do dự, dường như đã sớm hạ quyết tâm, nhất định phải giải cho được Hồng Nhan.


Hách Thiên Thần đang đứng sau lưng Hách Cửu Tiêu, nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn. Bước đến bên cạnh hắn, Hách Thiên Thần khẽ trêu đùa, “Ngươi nhất định muốn giải cho được loại độc này, nếu giải không được thì e rằng sẽ làm mất mặt Huyết Ma Y.”


“Không giải được, ngộ nhỡ sau này ngươi hoặc ta có người trúng độc thì làm thế nào?” Hách Cửu Tiêu vừa dứt lời, ý cười trên môi của Hách Thiên Thần đột ngột thu lại. Hồng Nhan có liên quan đến bọn họ, lúc này chưa xuống tay đối với bọn họ, nhưng sau này thì sao? Không ai nói trước được điều gì.


“Ta không muốn ngươi xảy ra chuyện.” Trên tay có mùi máu tanh, Hách Cửu Tiêu chỉ đến gần, rồi nhẹ nhàng hôn lên tóc của Hách Thiên Thần.


Hách Thiên Thần không phải không biết Hách Cửu Tiêu đang lo lắng, mới vừa rồi chỉ là giả vờ trêu ghẹo, hắn đã nghĩ tới khả năng này, nhưng không nói rõ ràng như Hách Cửu Tiêu, bây giờ nghe như vậy thì chỉ có thể thở dài, “Ngươi không muốn ta xảy ra chuyện, chẳng lẽ ta lại muốn ngươi có việc gì hay sao? Hồng Nhan khó giải, Kích Ngọc Hầu lại chết quá mức đúng lúc, tin tức của Ngọc Điền Sơn cũng lộ ra quá khớp với thời cơ.”


Trên tay của Hách Cửu Tiêu vẫn còn dính vài vết máu chưa lau khô, Hách Thiên Thần không bận tâm mà cứ kéo lấy tay hắn rồi hướng vào trong thư phòng, “Hết thảy đều quá mức trùng hợp, ta không biết phía sau màn này là ai đang giở trò, không biết mục đích của đối phương là vì sao, nếu là vì võ lâm, dựa vào lực lượng của ngươi và ta thì chưa hẳn đã là đối thủ.”


“Có thể đứng sau lưng Ngũ Sắc Ma Sư thì không phải người thường.” Hách Cửu Tiêu đi đến trước cửa rồi phái người chuẩn bị chậu nước, hai người đều rửa sạch tay, sau đó Hách Thiên Thần mới tiếp tục nói, “Có lẽ xác thực như chúng ta đã dự đoán, là vì muốn cho giang hồ rung chuyển, như thế mới có thể thừa nước đục thả câu mà gây sóng gió.”


Hách Thiên Thần hảo khiết vì vậy Hách Cửu Tiêu cũng thường xuyên rửa tay thay y phục, hắn không muốn những mùi vị này dính lên người của Hách Thiên Thần.
“Có nhớ rõ lời nói của Mộc Gia huynh đệ?” Hách Cửu Tiêu lau khô bàn tay đã rửa sạch, nhìn màu sắc ửng hồng trong lòng bàn tay.


“Hồng Nhan khó giải, giang hồ rung chuyển, thiên hạ cũng khó thái bình.” Chậm rãi nói ra những lời này, ánh mắt của Hách Thiên Thần dần dần thâm trầm.


Ngoài cửa sổ, sắc thu vàng rực dưới ánh mặt trời, gió thu như mang theo một hương vị nhẹ nhàng thoang thoảng, cách đó không xa là những gốc cây Lục Nguyệt Tuyết trắng muốt, cành lá kết đầy hoa, chỉ còn chờ hạ nhân đốn cây làm thuốc, liếc mắt một cái thì có thể tưởng rằng đó là tuyết trắng lóa mắt, Hách Thiên Thần đứng ở cửa sổ, Hách Cửu Tiêu ở sau lưng hắn nhìn chăm chú, nhìn một mảnh tuyết trắng nhưng trong mắt lại phảng phất có máu trong đó.


Mấy ngày sau Vong Sinh đã quay lại, mang đến tin tức của Thiên Cơ Các, Hách Thiên Thần không thể không trở về. Khách nhân của hắn đã mất đi tính nhẫn nại, nhiều ngày qua thường xuyên đến Thiên Cơ Các, hạ nhân tiếp đón không được, cũng không biết phải tiếp đón như thế nào, mắt thấy những người tự tiện đi thăm dò đều bị Các chủ xử phạt, bọn họ cũng biết lai lịch của người này không đơn giản, chỉ có thể cầu mong Hách Thiên Thần mau mau quay lại. (bác Chín mà biết lời cầu của mấy bạn thì các bạn sẽ sớm được liệt kê vào danh sách những nạn nhân hiến tặng ngũ tạng lục phủ vô điều kiện)


“Trên đường về phải cẩn thận.” Hách Cửu Tiêu đích thân đưa qua tay nải, Hách Thiên Thần nhận lấy, “Ta biết.”


Trong tay nải đều là trang phục, là Hách Cửu Tiêu phái người đặc biệt mua thêm, lúc này đã nhập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ban ngày và ban đêm càng lúc càng rõ ràng, buổi chiều rất lạnh, trong khi Hách Thiên Thần khi đến Hách Cốc không mang theo quá nhiều trang phục.


Vu Y Nhất Huyết Cốc ngoại trừ là nơi có Huyết Ma Y làm cho người ta sợ hãi, cũng như có vô số thảo dược, thì thứ không bao giờ thiếu chính là vàng bạc, hoặc có thể nói vàng bạc là thứ vô giá trị nhất ở Hách Cốc.


Những bộ trang phục thượng hạng này đều là thỉnh người may, Lý đại nương của Tuyền Cơ Phường thu được lợi nhuận không ít, nghe nói có hy vọng giải độc nên đã tận hết sức lực, tự mình thêu những hoa văn đặc biệt lên trang phục. Không cần Hách Thiên Thần gọi người truyền lời, hắn cũng đem cả phần trang phục may cho Hách Cửu Tiêu cùng nhau dâng lên, làm thành một đống lớn y phục đưa tới, khiến Hách Cửu Tiêu phải lộ ra một chút thần sắc kinh dị.


Ngoại trừ như vậy ra thì còn có một túi gấm rất tinh xảo, trong túi gấm có đặt vài thứ, Sấu Ngọc Trầm Hương cũng là một trong số đó, cũng giống như binh khí tùy thân đặt trên người Hách Thiên Thần, những gì Hách Cửu Tiêu mang theo đều là thứ có thể cứu mạng, thuốc trị nội thương lần trước cũng được đặt vào đó.


Xem qua một lượt, đem y phục giao cho Xá Kỷ, Hách Thiên Thần thu hồi túi gấm, rồi kéo tay Hách Cửu Tiêu, cuối cùng nhịn không được mà dựa sát vào Hách Cửu Tiêu ở trước mặt người khác.
Hai người đứng như vậy một chút rồi tách ra.


“Cũng không phải không quay lại, ngươi không cần đưa tiễn ta, đến đây là được rồi.” Ngăn cản Hách Cửu Tiêu xuất cốc đưa tiễn, Hách Thiên Thần xoay người lên lưng ngựa, giục ngựa mà đi, không hề quay đầu lại.
So với lưu luyến thì không bằng đi nhanh về nhanh.


Hách Cửu Tiêu đứng trong cốc nhìn hắn đi xa, đôi mắt âm u lạnh lẽo xẹt qua một thần sắc đầy ôn nhu, xoay người nhìn Băng Ngự lại trở thành băng hàn, “Để cho bọn họ vào cốc đi.”


Băng Ngự nhìn vó ngựa vung lên cát bụi ở xa xa, rồi khom người đáp lại, “Dạ.” Hắn quay đầu đi, rồi lại nhìn về phương hướng mà Hách Thiên Thần đang rời xa, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cất bước đi vào trong cốc.


Khi Hách Thiên Thần quay về Thiên Cơ Các thì ngày đó còn có mấy người tiến vào Vu Y Cốc, lúc này Hách Thiên Thần đang ở trên đường trở về.